Thiếp Thân Đặc Công

Chương 246: Tới một giết một




Tên bịt mặt được hồng sắc tây trang nam tử ám chỉ liền đi ra ngoài, trong tổ chức hắn được gọi là hắc xà, mà thân thể hắn lại vừa mềm vừa linh hoạt như rắn, toàn thân cực ký mềm dẻo, thậm chí tứ chi còn có thể tùy ý vặn vẹo, hành động càng linh mẫn, cực kỳ am hiểu đột kích và ám sát!
Hắc xà vừa đi ra khỏi phòng họp thì toàn thân lập tức căng thẳng, trong mắt chớp động quang mang yêu dị dày đặc.
Lúc đầu, cùng với hắn đi dụ Quan Lâm và các thành viên trong đội chống khủng bố lên tầng 18 thì còn có một tên đồng bọn, nhưng vừa rồi, hồng sắc tây trang nam tử lại mất đi liên lạc với tên này, vì vậy liền ra hiệu cho hắn đến xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Thân thể mềm dẻo của hắc xà chậm rãi đi xuống, đột nhiên, bên dưới truyền lên âm thanh bước chân gấp gáp khiến hắn nhíu mày, sau đó miệng hắn hiện lên một nụ cười quỷ dị, dùng tiếng Anh thì thào: "Để ta xem là tên nào được điếm nuôi đi tìm chết nào!"
Sau đó, thân thể hắn chợt lóe, ẩn núp tại mọt góc lặng yên không hề có tiếng động, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm phía trước, yên lặng chờ con mồi đến.
Bên dưới hắc xà một tầng, Phương Dật Thiên đang chạy gấp, tay phải hắn vẫn nâng thi thể của tên áo đen, tuy nhiên cũng không mất bao nhiêu sức lực, không hề ảnh hưởng chút nào tới hành động của hắn.
Đột nhiên, khóe mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, vừa rồi, hắn rõ ràng là cảm giác được cảm một cổ áp lực không hiểu, nhưng cỗ áp lực đó lại tiêu thất rất nhanh.
Đối với một người đứng đầu trong các thành viên đặc chủng tác chiến mà nói, đối với các tình huống dị thường, hắn có khứu giác cực kỳ linh mẫn, mà lúc này, cỗ áp lực cũng tiêu thất khiến hắn trong lòng cảm thấy khả nghi, căn cứ vào kinh nghiệm cũ, hắn đoán được trên lầu còn có địch nhân, hơn nữa đã phát hiện ra hắn nên mới có thể tận lực thu liễm khí tức trên người, lẳng lặng ẩn nấp chờ hắn đến.
Có thể thấy được, tên địch này là một cao thủ am hiểu tiềm tàng phục kích.
Nhưng đối với Phương Dật Thiên thì cũng không là gì, huyết tính trong người đã khơi dậy thì hắn đã âm thầm nhận định, địch nhân đến một người giết một người!
Tay phải nâng thi thể tên áo đen, hắn đi lên tầng trên, lúc đi lên đến tầng trên thì hắn nheo mắt, các giác quan toàn thân đều cảm ứng tất cả dị thường xung quanh, lúc này hắn như một con cọp vừa thức dậy sau giấc ngủ đông, một khi phát hiện hành tung của địch nhân thì hắn sẽ hành động như sấm sét, khí thế xuất kích hào hùng.
Đột nhiên, chỗ rẽ bên trái có một âm thanh rất nhỏ, miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, quả nhiên, không có gì qua được sự dự liệu của hắn.
Lúc hắn đi lên, ánh mắt đảo qua đã nhận định được bên trái chỗ rẽ là nơi có điều kiện tốt nhất để ẩn thân, bởi vậy hắn nhận định địch nhân chắc chắn sẽ ẩn núp ở đó, mà một âm thanh rất nhỏ vừa rồi đã chứng minh suy nghĩ của hắn.
Cùng lúc đó, Phương Dật Thiên bỗng ngồi xuống, tay phải nâng thi thể tên áo đen che chắn trước mặt.
Phanh! Phanh!
Liên tục hai tiếng súng vang lên, thi thể tên áo đen trước mặt Phương Dật Thiên trở thành tấm chắn cho hắn, sau đó, Phương Dật Thiên dựa vào phương vị âm thanh của tiếng súng, đưa thi thể của tên áo đen ném về phía trước, tiếp theo hắn lăn vào mọt phòng làm việc ở bên cạnh.
Qua khe hở, hắn thấy được một thân nảnh linh mẫn mạnh mẽ cũng lui về phía chỗ rẽ bên trái.
Ánh mắt Phương Dật Thiên phát lạnh, sau khi lăn vào phòng làm việc, hắn đánh nát một chiếc tủ thủy tinh, sau đó nhặt lên bảy tám miếng thủy tinh sắc bén như dao nắm trong tay, thân thể dán vào tường, yên lặng chờ cử động của đối phương.
Yên lặng chờ vài phutsm nhưng đối phương không hề có một hành động nào, nhưng không khí xung quanh đã có thêm một tia khí lưu ngưng trọng, một cỗ khí thế túc sát lặng yên lan tràn.
Phương Dật Thiên không định trì hoãn cùng đối phương, ánh mắt hắn trầm xuống, đột nhiên lao ra, trực tiếp đối diện với một cái biên sừng( là cái gì thế nhỉ?), theo góc độ này, hắn có thể nhìn thấy một tên mặc áo đen bịt mặt đang ngồi không nhúc nhích, tay phải cầm một khẩu súng màu bạc sáng chói.
Hắc xà đang ngồi trong mắt hàn quang chợt lóe, khẩu súng trong tay đang muốn bắn vào Phương Dật Thiên vừa lao ra, nhưng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn xẹt qua, một mảnh thủy tinh sắc bén bắn nhanh về phía trán của hắn!
Miếng thủy tinh bay đến rất mạnh, không thua gì uy lực của một viên đạn, nếu như miếng thủy tinh trực tiếp bắn trúng trán của hắn thì hắn chắc chắn là trực tiếp bỏ mình!
Hắc xà trong lòng cả kinh, thân thể lăn đi, khó khăn tránh thoát được miếng thủy tinh nhỏ.
Phương Dật Thiên thấy vậy thì âm thầm cười nhạt, nghĩ thầm: "Hừ, bị lừa chưa? Nếu như ngươi hi sinh một cánh tay để đỡ miếng thủy tinh sau đó không do dự mà nổ súng thì còn có cơ hội thắng ta, nhưng ngươi đã chọn tránh né, vậy thì để ta tới kết liễu ngươi đi!"
Sau đó, Phương Dật THiên lập tức bắn ra miếng thủy tinh thứ hai, thân thể cũng chạy nhanh về phía hắc xà, vừa chạy vừa ném ra các mảnh thủy tinh!
Miếng thủy tinh thứ ba bắn ra!
Miếng thứ tư...
Hắn càng ngày càng thêm tiếp cận hắc xà, cự ly chỉ còn bay tám thước!
Miếng thứ năm...
Miếng thứ sáu...
Tiếp cận rồi!
Phương Dật Thiên bỗng nhiên nhảy lên, đá một cước về phía ngực hắc xà!
Lực đạo một cước này cực lỳ hung mãnh khiến hắc xà không dám đối mặt với uy lực của nó, thân mình hắn hơi nghiêng, một đạo hàn quang hiện lên nơi tay trái, một thanh chủy thủ cực kỳ sắc bén đâm vào yết hầu của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên không lùi mà tiến tới, cánh tay phải chặn lại tay trái của hắc xà, ngăn lại sự công kích của chủy thủ, Phương Dật Thiên gầm nhẹ một tiếng, xoay tay trái một vòng, lực lượng mạnh mẽ đánh xoáy tròn đánh vào mặt hắc xà.
Một chiêu này được Phương Dật Thiên phát huy đến mức nhuần nhuyễn!
Phương Dật Thiên phản kích rất nhanh và hung mãnh, một quyền này khiến hắc xà không thể tránh được, đã không thể tránh được thì chỉ có thể cắn răng đưa tay phải ra ngăn chặn một quyền này của Phương Dật Thiên.
"Phanh!"
Phương Dật Thiên chân chính bạo phát lực lượng hùng hồn khiến hắc xà cảm thấy chấn kinh, cánh tay phải của hắn đỡ được một quyền của Phương Dật Thiên thì cũng đã cứng đờ, thiếu chút nữa là bị một quyền này của Phương Dật Thiên đánh gãy!
Hắc xà dựa vào lực phản chấn lui lại mấy bước, muốn nới rộng cự ly với Phương Dật Thiên, chỉ có nới rộng cự ly với Phương Dật Thiên thì khẩu súng trong tay hắn mới hữu dụng, hoặc là hắn cũng có thể lựa chọn chạy đi
Thế nhưng, hắn không nghĩ tới là hắn đã lui về sau rất nhanh, nhưng Phương Dật Thiên lại còn nhanh hơn so với hắn!
Hắc xà cảm thấy hoa mắt, liền thấy Phương Dật Thiên đã tiến tới, tay trái trực tiếp kiềm chế thân thể hắn, một vặn một vắt hỗn hợp các thế cầm nã thủ lại với nhau, muốn chế trụ thân thể hắn lại.
Nhưng mà, thân thể của hắc xà lúc này lại vặn vẹo một cách bất khả tư nghị, thoát được cầm nã thủ của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên không nghĩ tới thân thể đối phương lại mềm dẻo như vậy, bất quá, cũng chỉ có vậy, đối phương cũng vô pháp ngăn cản tử thần hàng lâm.
Bỗng nhiên thân thể Phương Dật Thiên xoay một cái, chạy xéo về hướng hắc xà, sau đó tay trái Phương Dật Thiên lần thứ 2 bắt lấy cánh tay phải của hắc xà, tay phải hắc xà cầm súng đang muốn bắn vào người Phương Dật Thiên nhưng tay của hắn đã bị chế trụ không thể nhúc nhích, mà lúc này, tay phải Phương Dật Thiên nhanh chóng chụp vào yết hầu của hắc xà khi hắn chưa khịp phòng bị, mơ hồ có thể thấy lòng bàn tay phải của Phương Dật Thiên có một đạo hàn quang chớp động!
Suyễn!
Hắc xà kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm giác được sự đau đớn ở yết hầu, hầu kết động đậy, nhưng một câu cũng nói không ra, ngược lại, yết hầu của hắn lại nếm được một tia dịch thể ngòn ngọt!
Tay phải Phương Dật Thiên vẫn đặt ở yết hầu của hắc xà, nhìn ký thì có thể thấy giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn có thêm một mảnh thủy tinh đã hoàn toàn đi vào yết hầu của hắc xà!
Trong mắt hắc xà lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn không ngờ là chính mình lại phải chết, hơn nữa lại chết nhanh như vậy, hắn không cam lòng, cực độ không cam lòng, nếu như có thể lặp lại một lần nữa, hắn đã có một cơ hội!
" Rất nhanh, đồng bọn của ngươi sẽ xuống phía dưới làm bạn cùng ngươi!"
Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, sau đó tay phải hắn vạch một đường lên trên, nhất thời, cổ của hắc xà lập tức bị rạch ra một vết thương sâu hoắm, một chùm tiên huyết bắn ra, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ!
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, trong không khí có một mùi máu tươi nhàn nhạt, kể từ đó, màu huyết hồng trong ánh mắt hắn càng ngày càng đậm, phảng phất như hắn lại vừa được trở về với chiến trường một năm trước.
Chiến trường tràn ngập máu tanh, tử vong, tàn nhẫn!