Thiếp Thân Đặc Công

Chương 301: Huynh đệ có khỏe không




"A..."
"Đừng mà..."
Ngay tại lúc Phương Dật Thiên giơ thanh chủy thủ sắc bén hướng về phía Dương Tuấn dùng đâm tới, khi chứng kiến việc này Tiêu Di và Lâm Thiên Tuyết các nàng đều la lên, thậm chí, các nàng đều nhắm mắt lại không dám nhìn trủy thủ trong tay Phương Dật Thiên đâm xuống!
"Không... Không nên!"
Dương Tuấn lúc này đã không cách nào bảo trì vẻ trấn định vốn có của mình, dù sao, đây chính là thời khắc sinh tử, nhìn Phương Dật Thiên trong khoảng khắc sắc bén chủy thủ giơ lên hướng phía cổ họng của hắn đâm thẳng dưới xuống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, hắn nhịn không được mở miệng kêu to cầu xin tha thứ.
Nhưng mà, Phương Dật Thiên động tác trong tay cũng không có theo hắn lên tiếng cầu xin tha thứ mà dừng lại, mũi trủy thủ sắc bén vô tình đâm thẳng xuống!
Xuy!
Một tiếng chói tai tiếng vang, Dương Tuấn sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người hoàn toàn cứng ngắc, trong mắt toát ra một tia sợ hãi và tuyệt vọng, hắn tựa hồ là quên hô hấp, hai mắt vô thần mở to, xem ra tâm hồn của hắn đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán.
Chuôi chủy thủ sắc bén cắm hơn phân nửa vào bàn ăn, lưỡi chủy thủ sắc bén cực kỳ dường như là dính vào cổ họng của Dương Tuấn, cách nhau vài millimet, tuy nói chủy thủ cũng không có chính thức đâm vào giữa yết hầu của Dương Tuấn, nhưng mà động tác vừa rồi của Phương Dật Thiên cùng với thanh chủy thủ tỏa ra hàn quang đã sớm làm cho Dương Tuấn sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Phương Dật Thiên hung hăng hừ một tiếng, nói ra: "ngươi nha tính thì nhát như chuột, sợ chết như chó mà cũng bày đặt tới đây làm trò? xxx con mẹ ngươi, ta nói rồi không cần phải đến chọc ta, ngươi lỗ tai không dùng được hả?"
Lúc này Dương Tuấn mới phục hồi tinh thần lại, lồng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt cực kỳ, trong mắt tỏa ra vẻ sợ hãi nhưng không tiêu tán, ánh mắt của hắn vừa chuyển, chứng kiến thanh chủy thủ cắm vào trên mặt bàn thì trong lòng biết chính mình còn sống, bất quá lưỡi chủy thủ sắc bén dán chặt lấy cổ họng của hắn, làm cho hắn phải hít vài hơi khí lạnh.
"Chính mình không có thực lực, còn sợ chết, vậy mà còn bày đặt tính kế đối phó ta? Ngươi có tin ta hay không tùy thời tùy chỗ cũng có thể đem ngươi giải quyết?" Phương Dật Thiên ấn đầu Dương Tuấn vào lưỡi thanh chủy thủ đang cắm trên bàn.
Lưỡi đao lạnh buốt chạm vào cổ họng Dương Tuấn, thậm chí đã tạo ra một vết thương nhẹ,từng giọt máu tươi theo đó mà chảy ra.
"Phương Dật Thiên , ngươi, ngươi dám động vào một sợi lông của ta thử coi! Ngươi nhất định chết không yên lành!" Dương Tuấn tức giận nói ra.
"Uy hiếp? Ha ha, ghét nhất người khác dùng cái giọng này nói chuyện với ta, bất quá, trò hay còn ở phía sau, hy vọng tiểu đao mấy năm này tính tình có thể tốt một chút, bằng không... Ta cần phải cầu nguyện cho ngươi." Phương Dật Thiên thản nhiên nói, quay đầu nhìn về phía Trần Khải , lạnh lùng nói ra, "Ngươi, lại đây!"
Bên cạnh ngồi hai chân thẳng run lên Trần Khải nghe được Phương Dật Thiên gọi hắn sau trong lòng của hắn cả kinh, vô ý thức hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Còn muốn ta lặp lại lần thứ hai sao?" Phương Dật Thiên mục quang phát lạnh, trở tay đem trên bàn thanh chủy thủ kia rút ra, ở lòng bàn tay bay múa, hàn quang lóng lánh.
Trần Khải trong nội tâm cả kinh, đành phải đứng lên thân thể run rẩy hướng phía Phương Dật Thiên đi đến.
"Không cần như vậy sợ hãi, ta cũng sẽ không giết ngươi!" Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, nhưng mà Trần Khải sắc mặt nhưng lại bỗng nhiên biến hóa, đôi mắt thấp thỏm lo âu nhìn xem Phương Dật Thiên .
"Ngươi bả Dương Tuấn y phục trên người cho ta cưỡi ra, sau đó đem hai tay của hắn trói đằng sau, nhanh lên!" Phương Dật Thiên bình tĩnh mà ra lệnh.
"Cái, cái gì?" Trần Khải nghe được yêu cầu này của Phương Dật Thiên nhịn không được giật mình.
"Người này bất lão thật, không giống ngươi, ta đương nhiên muốn đem hắn trói lại, nhưng mà vừa rồi tìm không có dây thừng... Bất quá ngươi cũng có thể đứng đó giữ hắn cũng được." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói ra.
"Ta, ta..." Trần Khải một hồi toát nhu, yêu cầu như vậy hắn đương nhiên sẽ không đi làm, cho dù lại cấp cho hắn một cái đảm hắn cũng không dám đối Dương Tuấn bất kính.
"Như thế nào? Đương lời nói của ta là ở thúi lắm nhé?" Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, lạnh lùng nói ra, "Ngươi phía dưới là có hai cái đản a, ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn bả lời của ta cho rằng là thúi lắm như vậy ta tựu cắt lấy ngươi một cái trứng chim, dùng cái này suy ra!"
Trần Khải nghe vậy sau biến sắc, mà thì Phương Dật Thiên đã bắt đầu hơn.
Đương Phương Dật số trời đến "Hai" về sau Trần Khải vội vàng nói âm thanh vân vân, đón lấy hắn phá thẹn thùng nhìn xem Dương Tuấn, thấp giọng nói ra: "Dương ca, ngươi, ngươi tựu nhịn một chút a, mạo phạm thoáng cái."
Trần Khải nói liền rút dây nịt trên quần Dương Tuấn, quả thật là bả Dương Tuấn hai tay cho buộc chặt lên.
"Ách... Ngươi rất có lập tức tay tiềm chất, đương nhiên, làm phản đồ tiềm chất cũng không sai. Như thế nào, có hứng thú hay không theo ta hỗn? Bỏ gian tà theo chính nghĩa a, ngươi cùng Dương Tuấn cái này kẻ bất lực không có gì kết cục tốt, đã xảy ra chuyện hắn nhất định sẽ không nói hai lời đem ngươi đẩy đi ra ngăn cản lỗ châu mai." Phương Dật Thiên cười cười, đối với Trần Khải nhàn nhạt nói ra.
Trần Khải nghe vậy sau khuôn mặt lập tức đỏ bừng không thôi, rõ ràng trong nội tâm nghẹn khẩu khí nhưng lại không dám nhổ ra.
"Nghe lời, ngoan ngoãn cho ta đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, đương nhiên, nếu như ngươi vụng trộm gọi điện thoại gọi người đến gì, ta không ngại, bất quá ngươi muốn suy nghĩ kỹ càng làm như vậy gặp phải như thế nào hậu quả nói sau." Phương Dật Thiên nói vỗ vỗ Trần Khải đầu, xoay người hướng phía Tiêu Di Lâm Thiên Tuyết các nàng đi đến.
Lâm Thiên Tuyết chân động lòng người cho phép xinh đẹp cái này ba mỹ nữ nhìn xem Phương Dật Thiên từng bước một đi tới, trong mắt chớp động lên cuồng nhiệt hưng phấn ánh mắt, thần sắc giống như là nghênh đón một cái đại anh hùng trở về đồng dạng.
"Phương Dật Thiên , ngươi hảo lớn a, thật không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy!" Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hưng phấn nói.
"Ta sớm chỉ biết hắn rất lợi hại a, lần trước Tiểu Tuyết ngươi bị những người kia trảo thời điểm ra đi chính là hắn răng rắc bả những người kia đánh ngã, cứu ra ngươi." Chân Khả Nhân kích động nói.
Cho phép xinh đẹp trong lòng biết chân có thể trong dân cư chỗ nói rất đúng lúc ấy nàng từng bán đứng qua Lâm Thiên Tuyết lần kia sự kiện, trong mắt hiện lên một tia áy náy vẻ, nàng giơ lên mắt thấy Phương Dật Thiên , thành vừa nói nói: "Phương Dật Thiên , cám ơn ngươi a."
Tiêu Di một đôi tràn đầy nhu tình mục quang đã ở theo dõi hắn, mặc dù không có nói chuyện, bất quá ở giữa ẩn chứa các loại nhu tình không cần nói cũng biết.
"Các ngươi về trước đi, thiển tuyết ngươi lái xe tới đi? Các ngươi trước lái xe trở về, ta còn xử lý vài việc." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói ra.
"Ngươi còn phải xử lý chuyện gì? Hai người kia ngươi cũng không cần quá làm khó hắn môn, sự tình náo đại cũng không nên." Tiêu Di nói ra.
"Yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ không làm khó bọn họ, ta làm việc gần đây có chừng mực. Hiện tại đã muộn, các ngươi về trước đi nghỉ ngơi, ta tối nay lại trở về." Phương Dật Thiên nói ra.
"Không, ta không, ngươi không đi chúng ta cũng không đi, ta còn muốn đi giáo huấn hai tên khốn kiếp." Lâm Thiên Tuyết chu môi nói ra.
"Đã trễ thế như vậy các ngươi không quay về lưu lại làm gì vậy?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, nói ra.
"Lưu lại nhìn ngươi biểu diễn mà, thật không dễ dàng chứng kiến một lần, chẳng lẽ ngươi không cho chúng ta xem sao?"Chân Khả Nhân đột nhiên giảo hoạt cười, lúc này, trên gương mặt nàng không còn tia ngạo mạn lanh đạm nữa, gương mặt mỹ lệ của nàng càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Phương Dật Thiên cười khổ, chuyển mắt nhìn về hướng Tiêu Di, hắn hy vọng Tiêu Di có thể nói giúp mấy lời, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy sao Tiêu Di giống một tiểu cô nương đang đùa giỡn vậy?
Trái với dự đoán, Tiêu Di chỉ khẽ cười, nhún nhún vai, gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra biểu tình không có biện pháp mà. Kỳ thực nàng cũng muốn ở lại, xem xem Phương Dật Thiên muốn làm gì, nếu như có chuyện gì xảy ra, các nàng còn có thể kịp thời ngăn cản.
Phương Dật Thiên nhìn Tiếu Di cùng Lâm Thiền Tuyết đứng chung một chiến tuyến, biết rằng chính mình có nói thêm cũng là vô ích vì thế đành nói: "Vậy tùy tiện các ngươi, nơi này có bàn trống này, các ngươi ngồi đây đợi đi".
Nói xong, Phương Dật Thiên đi về phía ba lính đặc chủng, từ đàm thoại biết được bọn họ đã liên hệ với Đao giáo quan, hơn nữa Đao giáo quan nghe thấy bọn họ nói đến "tên hỗn đản họ Phương!" liền không nói hai lời, ngay lập tức cúp điện thoại chạy đến.
Phương Dật Thiên đương nhiên biết báo săn đặc chủng bộ đội, nơi đóng binh ẩn trong vùng núi tuyệt mật, người phổ thông không thể tiến vào.
Ngồi xe đi từ vùng núi đó đến Thiên Hải cũng phải mất nửa ngày, chẳng qua nếu như trực tiếp cưỡi trực thăng, như vậy hai giờ là có thể đến nơi. Gió đêm khẽ thổi, đêm khuya vắng vẻ, trái ngược, quán bar vẫn náo nhiệt như thường, vừa rồi Phương Dật Thiên cùng bọn họ xung đột đã hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng giờ phút này, tất cả lại quay về bình tĩnh.
Đột nhiên, một tiếng gào thét từ chiếc xe việt dã đâm vào quán bar vang lên, rồi đột nhiên im bặt.
Rất nhanh, một nam tính hắc sắc đi xuống xe, hắn cũng không cao nhưng thân thể vô cùng rắn chắc, cơ thịt toàn thân phát triển theo bề ngang, nhìn qua như là một tòa núi nhỏ vậy.
Hai con mắt trợn trừng lên, khuôn mặt vuông thành sắc cạnh, ngay cả lúc bình thường, gương mặt này cũng mang theo ba phần nộ khí rồi!
Người này vừa xuống xe, bước nhanh như lưu tinh về hướng Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên cũng đứng lên, đi về phía hắn, trong mắt nổi lên thần sắc ấm áp kích động.
Ba lính đặc chủng nhìn thấy nam nhân khôi ngô như núi này đi xuống xe, cả ba mặt biến sắc, nhanh chóng đứng lên, trên mặt mang theo ta cung kính sợ sệt.
"Con mụ nó, thật là ngươi sao?"Nam nhân khôi ngô như núi đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Phương Dật Thiên, vừa mở miệng đã chửi, tâm tình tích tụ trong lòng cũng theo đó tuôn ra.
"Là ta!"Phương Dật Thiên khẽ cười, ánh mắt ấm áp mà thân thiết, như là nhìn về thân nhân vậy.
"Hống..."Nam tử khôi ngô như núi đột nhiên gầm lên một tiếng, hắn bước nhanh về phía trước, nắm tay phải to lớn lao thẳng vào mặt Phương Dật Thiên.
Phanh! Thân thể Phương Dật Thiên không chút biến chuyển, mà thân thể nam tử khôi ngô đung đưa vài cái.
"Lại đến!"Nam tử khôi ngô lại tụ lực vào quyền, một quyền này uy như cuồng phong rống giận, uy lực kinh thiên động địa.
Nhưng, sắc mặt Phương Dật Thiên không chút biến đổi, "Ngao..." lên một tiếng rống giận, nắm đấm đối nắm đấm!
Phanh! Tiếng va chạm vang lên càng thêm mãnh liệt, thân thể Phương Dật Thiên khẽ lung lay, mà nam tử khôi ngô thì không chịu được lui lại về sau mấy bước.
"Đại ca!"Đôi mắt hổ nam tử khôi ngô nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, lệ nóng bất giác tràn mi, hắn xông lên ôm chặt lấy Phương Dật Thiên, đôi quyền to lớn không ngừng đấm thình thịch lên lưng Phương Dật Thiên.
Mấy năm trước, đây là phương thức gặp mặt giữa hai người họ!
"Huynh đệ, khỏe không?"Yết hầu Phương Dật Thiên khô nóng, như có vật gì chặn họng hắn lại vậy, hắn cũng đấm vài cái lên lưng đối phương rồi hỏi.
"Đại ca, đệ còn tưởng...".
"Tiểu Đao, ngươi nghĩ đại ca dễ chết thế sao?"Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười khẽ, mở miệng cắt đứt lời thoại đối phương, lúc nói chuyện, khí thế hào phóng khẽ phát tán ra.
"Ha ha...Đệ nói rồi mà, trên đời này, người có thể giết đại ca chỉ có đại ca thôi! Quả nhiên là vậy, gặp lại đại ca, đệ quả thật quá kích động!"Ngữ khí Tiểu Đao trở nên hưng phấn, hắn lén vươn tay lau đi dòng lệ trên mắt.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, nhìn thấy Phương Dật Thiên được đồn đã chiến tử sa trường đứng trước mặt, hắn không khỏi kích động rơi lệ.
srr ae dạo này lo đú đỡn quá
quả thứ 4 :88:
:99: HAPPY NEW YEAR 2011:99:
Thiếp thân đặc công