Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 178: 178: Các Người Cũng Không Ai Ngăn Được






"Người anh em Lâm Triệt, bây giờ làm sao đây? Long Đại này bỗng nhiên xuất hiện, sợ là sẽ phá hỏng kể hoạch của chúng ta!"
Lâm Triệt hừ lạnh, khoác tay nói: "Sợ gì chứ! Anh ta cũng là người thôi, đánh bại được Thiết Thành thì thế nào? Nếu anh ta làm hỏng chuyện thật, vậy thì tiễn anh ta lên đường là xong!"
Dứt lời, cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Sai người trông chừng bọn họ, tối nay nhất định phải hành động! Sau khi thành công, nhà họ Lâm sau này sẽ do bác quyết định!"
Lâm Khôn nghe xong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đáp: "Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Ở nơi khác, sau khi đám người Lâm Bán Thanh rời khỏi đại viện, mau chóng về chỗ ở của mình, đến lúc này cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng.

Lâm Bán Thanh nhìn Tiêu Sách, vội vàng hỏi: "Tiêu...!Long Đại, anh có phát hiện gì trong đại viện của Lâm Khôn không?"
Tiêu Sách thản nhiên bật cười, không trả lời lại ngay, mà nhìn về phía cụ già và hai thanh niên bên cạnh Lâm Bán Thanh.


Lâm Bản Thanh lập tức hiểu ý, vội nói: "Anh yên tâm, đây là bác cả của tôi Lâm Hạo Bằng, cùng với hai anh họ của tôi là Lâm Hải Phong và Lâm Vũ Thiên, bọn họ đều đáng tin."
Lâm Hạo Bằng nghe xong, bật cười nói: "Cậu em Long Đại thật sự rất có bản lĩnh, nếu hôm nay không có cậu, sợ là bọn tôi phải chịu thua rồi."
"Cụ ông khách sáo rồi, nếu đã là người của mình hết, vậy thì tôi nói đây."
Tiêu Sách vừa dứt lời, Lâm Bán Thanh và đám người Lâm Hạo Bằng, Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên đều hồi hộp, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

"Trong đại viện của Lâm Khôn, tôi không hề tìm thấy ông cụ Lâm, hầu như có thể kết luận, ông cụ Lâm không có trong đại viện của Lâm Khôn."
Tuy Lâm Bán Thanh đã biết từ lâu, nhưng lúc này lại nghe Tiêu Sách xác nhận, cô vẫn lộ ra vẻ thất vọng.

Lâm Hạo Bằng cũng thở dài nói: "Tại tôi hết, ban đầu nếu tôi không lơ là, cũng sẽ không để Lâm Khôn lòng dạ độc ác đó đón ông cụ ra khỏi bệnh viện"
Tiêu Sách thản nhiên cười, nói tiếp: "Mọi người đừng vội thất vọng, tuy không tìm được ông cụ Lâm trong đại viện của Lâm Khôn, nhưng tôi lại phát hiện ra chuyện khác.

Tôi ở bên cạnh căn phòng trong đại viện của Lâm Khôn nghe lén hai người nói chuyện, từ đó có thể biết được tối nay bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách đổi chỗ của ông cụ."
"Ngoài ra, Lâm Triệt không phải là người đứng sau thật sự, cậu ta chỉ đánh lạc hướng người khác thôi.


Lâm Nhạc cử ít nhất ba người con nuôi đến làm chuyện này, một người trong đó là người nước ngoài có mũi két, còn có một người ánh mắt gian xảo, mức độ nhận biết cũng rất cao, bọn họ mới thật sự là người đứng sau chuyện lần này."
"Chỉ cần tập trung vào hai người này, chúng ta hoàn toàn không cần tìm ông cụ Lâm nữa, chỉ cần vào lúc bọn họ chuyển chỗ, ngăn bọn họ lại là được."
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bản Thanh và Lâm Hạo Bằng lập tức nhìn nhau.

"Cậu em Long Đại, cậu chắc chắn chứ? Có khi nào bọn họ cố tình để cậu nghe thấy, đánh lạc hướng chúng ta không?" Lâm Hạo Bằng hơi nghi ngờ hỏi.

Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên không loại trừ khả năng này, trong tình huống bọn họ đã phát hiện ra tôi nghe lén trước đó, nhưng nếu họ có thể phát hiện tôi nghe lén, vậy thì hoàn toàn không cần phải bày mưu tính kế gì nữa, cứ trực tiếp đưa ông cụ Lâm đi, các người cũng không ai ngăn được."
Dứt lời, trên mặt Tiêu Sách lộ ra vẻ vô cùng tự tin.

Lâm Hạo Bằng chợt giật mình, lúc này mới nhớ ra Tiêu Sách có thể nhẹ nhàng bẻ gãy cánh tay của Thiết Thành, hơn nữa trước đây, ngay cả ông ta cũng không biết bên cạnh Lâm Bán Thanh có người xuất sắc như vậy, sợ là đám người Lâm Khôn, Lâm Triệt cũng không hề biết, không thể gài bẫy trước như vậy được.


"Nếu đã biết tối nay bọn họ chắc chắn sẽ hành động, vậy thì dễ giải quyết rồi! Tôi sẽ gọi người đi chặn đường ra khỏi nhà họ Lâm, ai cũng đừng hòng ra ngoài!" Lâm Hạo Bằng nói.

"Chắc chắn phải chặn đường rồi, nhưng chặn đường thì vẫn chưa đủ, cũng chưa chắc họ sẽ đi đường lớn." Tiêu Sách nói.

Lâm Hạo Bằng chợt ngẩn ra, cau mày hỏi: "Ý của cậu là, có lẽ bọn họ sẽ đưa ông cụ băng qua rừng cây rời đi bằng đường núi sao?"
"Sao vậy? Đường núi không đi được sao?" Tiêu Sách tò mò hỏi..