Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 185: 185: Đó Là Tự Tìm Cái Chết






Hai tay của anh ta đánh về phía Tiêu Sánh, khí thế còn mạnh hơn Thiết Thành, nếu người bình thường bị anh ta đánh trúng, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.

Nhưng Tiêu Sách không chỉ không tránh né, mà còn giáng một bạt tay qua.

“Tự tìm chết mà!”
Nick thấy vậy, đột nhiên trong mắt lộ ra sự vui mừng, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy.

Âm!
Trong phút chốc, đòn tấn công của hai người va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, giống như hai bánh xe hơi cực to va chạm vào nhau vậy.

Một giây sau, cơ thể Tiêu Sách dao động một cái, Nick bay ngược ra ngoài, một ngụm máu phun ra từ miệng anh ta.

Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, rồi đuổi lên trước.

Miệng anh nở nụ cười lạnh, nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng dám đến địa bàn nước Hoa diễu võ dương oai à? Trở về nói với bố nuôi Lâm Kiệt của anh, bảo ông ta ngoan ngoãn ở nước ngoài đi!”
Nói xong, Tiêu Sách đã xông đến trước mặt Nick.


Lúc này, Nick còn chưa đứng vững người, thì đã thấy nắm đấm của Tiêu sách đang dần phóng đại trước mắt mình, sau đó đập mạnh lên đầu anh ta.

Âm!
Nick cảm thấy mình như bị một chiếc xe chở hàng tông phải, không nên nổi tiếng nào đã ngất đi.

Tiêu Sách mặc kệ anh ta, mau chóng đuổi theo đám người Lâm Triệt.

Tên Nick này đúng là một cao thủ hiếm thấy, thậm chí còn mạnh hơn Thiết Thành, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Nếu là bình thường, Tiêu Sách cũng phải mất chút thời gian mới có thể giải quyết anh ta.

Nhưng lúc này, sự lựa chọn kiêu căng của anh ta đã cứng chọi cứng với Tiêu Sách, đó là tự tìm cái chết.

Mặc dù cơ thể của Tiêu Sách trông có vẻ không vạm vỡ lắm, nhưng nếu so về sức mạnh, từ trước đến giờ Tiêu Sách chưa từng sợ ai, cho dù có là người mạnh hơn Nick, anh cũng có thể xử lý.

Tốc độ Tiêu Sách tấn công Nick quá nhanh, mà đám người Lâm Triệt lúc này vẫn chưa kịp chạy đi quá xa.


Khi Tiêu Sách đuổi kịp bọn họ, rồi thấy Nick hồi lâu vẫn chưa thấy đâu, đám người Lâm Triệt, Thẩm Điền đều đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Sách ung dung cười một tiếng, nói: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, bỏ ông cụ Lâm xuống, tôi sẽ thả các người đi! Nếu không, thì tất cả đều sẽ phải ở lại đây!”
Anh nói xong, đám người Lâm Triệt đều nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dường như đang suy nghĩ.

Trên thực tế, Tiêu Sách cũng không muốn thả bọn họ đi như vậy, nhưng lại sợ bọn họ chó cùng rút giậu, thật sự sẽ bỏ mặc tất cả mà làm tổn thương đến ông cụ Lâm.

Hơn nữa, Tiêu Sách chỉ đồng ý với Lâm Bán Thanh là cứu ông cụ Lâm mà thôi, còn những người khác, anh cũng chẳng muốn dùng quá nhiều sức lên người họ.

“Anh thật sự sẽ để chúng tôi đi?” Lâm Triệt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hơi nghi ngờ mở miệng hỏi.

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Đương nhiên, Long Đại tôi nói lời sẽ giữ lời.”
“Được! Lần này chúng tôi thua rồi, chúng tôi đi!”
Lâm Triệt nói xong, nhẹ nhàng bỏ ông cụ Lâm xuống, sau đó vừa cảnh giác Tiêu Sách, vừa lùi từng bước ra sau.

Ánh sáng mặt trời mọc lúc sáng sớm chiếu rọi cả khe núi nhà họ Lâm, cả người Tiêu Sách mệt mỏi, ngồi xe rời khỏi nhà họ Lâm.

Người lái xe chở anh là con trai lớn của Lâm Hạo Bằng, Lâm Hải Phong, người đại diện cho đời thứ ba của nhà họ Lâm.

Lâm Hải Phong thỉnh thoảng quan sát Tiêu Sách từ kính chiếu hậu, trong mắt có sự kinh ngạc.

Là một trong những người tham gia vào sự thay đổi ngoạn mục của nhà họ Lâm vào tối hôm qua, Lâm Hải Phong rất rõ tối qua Tiêu Sách đóng vai trò gì, có thể nói là do một tay Tiêu Sách đã cứu nhà họ Lâm..