Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 97: 97: “chẳng Lẽ Là Ông Tào”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tấm kính chắn gió đã bị Tiêu Sách đập sạch.

Tình huống đó khiến Hoàng Mãnh mở to mắt, thực sự rất khó hiểu, bọn áo đen kia nhiều người như thế, đập cả nửa ngày mà tấm kính vẫn còn nguyên, sao giờ lại móng giòn, dễ vỡ the?
Quả thực là so với kính xe bình thường cũng chẳng khác là bao!
Ngay cả Thiên Diệp cũng nhịn không được mà lặng đi một hồi lâu, sau đó nói với vẻ mặt sợ hãi: “Tiêu Sách, may là mấy người vừa phục kích chúng tôi không giống như anh! Nếu không thì chắc chắn chúng tôi không đợi được anh đến cứu rồi.”
Tiêu Sách cười nhạt, không nói gì.

Anh thấy hình như Thiên Diệp đang nói đùa, nếu có cao thủ giống như anh tham gia phục kích Cao Cẩn Băng thì Cao Cấn Băng kia sớm đã không còn nữa rồi, làm sao mà còn đợi được đến bây giờ!
Đương nhiên là Tiêu Sách sẽ không nói ra những lời tự luyển đó.


Kính chắn gió bị đập vỡ, tầm nhìn chỗ lái xe của Hoàng Mãnh không bị ảnh hưởng nữa, mặc dù có gió to nhưng bọn họ vẫn rất nhanh chóng về tới biệt thự.

Vào trong biệt thự, mọi người mới hoàn toàn nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.

“Thiên Diệp, qua đây với tôi một lát.” Cao Cấn Bằng thoáng nhìn qua Tiêu Sách, sau đó bình tĩnh nói với Thiên Diệp.

Tiêu Sách không biết Cao Cấn Băng tìm Thiên Diệp để nói chuyện gì, cũng không có hứng biết, anh tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ trận phục kích hôm nay.

Tiêu Sách cảm thấy, có thể tổ chức được một trận phục kích Cao Cẩn Băng lớn như vậy thì chắc chắn phải là người của thành phố Giang Lăng hoặc ít nhất là có thể lực bản địa tham gia.

Mà vào thời điểm Tiêu Sách đánh nhau với bọn áo đen, anh phát hiện ra cách bọn chúng ra tay rất giống xã hội đen đường phố!
“Chẳng lẽ là ông Tào?” Tiêu Sách lẩm bẩm nói.

Theo lý mà nói, dù cho nghiên cứu của Cao Cấn Băng có đối nghịch, khiến cho giới y dược xáo trộn một lần nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến ông Tào, bọn họ vốn không phải người trong ngành, ông Tào không cần phải động thủ với Cao Cấn Băng.


Nhưng nếu có người đưa cho ông Tào một cái giá không thể chối từ thì chuyện ông Tào ra tay cũng không phải không có khả năng.

Dù sao thì thân là vương giả trong thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng, họ dựa vào tham ô mà kiếm lời, chỉ có họ mới đủ sức làm ra chuyện như vậy...!
Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán của Tiêu Sách mà thôi.

Bất kể là ông Tào hay là ai khác thì tất cả những gì Tiêu Sách phải làm là bảo vệ Cao Cấn Băng cho thật tốt, còn thay Cao Cấn Băng diệt trừ hết những chuyện phiền toái như thế này thì Tiêu Sách không có khả năng.

Khoảng mười mấy phút sau, Thiên Diệp cuối cùng cũng quay trở lại.

“Thiên Diệp, Tổng tài gọi cô đi làm gì thế?” Hoàng Mãnh mở miệng hỏi.

Thiên Diệp cười nhạt, bình tĩnh nói: “Cô chủ nói, tối nay may mà có Tiêu Sách, nếu không, cô ấy có thể đã gặp nguy hiểm rồi, dựa theo giao hẹn của cô ấy với Tiêu Sách, Tiêu Sách đã cứu cô ấy, cô ấy sẽ thưởng cho Tiêu Sách, cô chủ đưa cho tôi một tờ ngân phiếu, trong này là 50 vạn, cô chủ để tôi chia, tôi thấy nên chia 30 vạn cho Tiêu Sách vì tối nay anh ta đã góp công nhiều nhất, 20 vạn còn lại, tôi với anh mỗi người 10 vạn”

Cô ta nói xong, sắc mặt Hoàng Mãnh đột nhiên thay đổi, vừa định nói, dựa vào đâu mà Tiêu Sách được 30 vạn, anh ta chỉ có 10 vạn, lại bị Thiên Diệp lườm cho một cái.

Anh ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có ý kiến gì!”
Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, nói: “Tiêu Sách, anh thấy sao? Đêm nay nếu không có anh, cho dù cuối cùng chúng tôi có thể thoát ra khỏi vòng vây thì e là sẽ phải trả một cái giá rất lớn, nếu anh thấy phương án phân chia như vậy chưa ổn thì 10 vạn của tôi cũng có thể nhường hết cho anh.”
Tiêu Sách nghe vậy thì cười, nói: “Không cần đâu, như vậy là được rồi.”
Nói xong, tuy ngoài mặt Tiêu Sách vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng anh cũng đã hưng phấn lên rồi, anh không ngờ là Cao Cấn Băng lại thưởng cho anh hẳn 30 vạn.

.