Thiết Huyết Đại Minh

Chương 110-2: Cuộc nổi loạn thiểm tây (2)




Tiểu Thất nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, đưa mắt nhìn Vương Phác hỏi ý, lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử. Gã này đúng là bắn súng khá tốt, trong vòng trăm bước bắn hình nhân, mười phát trúng chín, ngay cả Đại Hồ Tử, đội trưởng đội hỏa súng cũng không dám khoe khoang có thể chắc chắn thắng y.

- Tốt.

Vương Phác gật đầu nói:

- Tiểu Thất, người so tài bắn súng với Nộn Nương đi.

- Dạ.

Tiểu Thất đáp, quay lại nhìn Nộn Nương:

- Nộn Nương, ngươi nói cách thức so tài đi.

Nộn Nương chỉ tay vào mười mấy cái hũ sành đặt trên đầu tường phía trước, nói:

- Bắn tự do, trong thời gian tàn một nén nhang, ai bắn trúng nhiều hũ hơn, người đó thắng.

- Được.

Tiểu Thất đưa mắt nhìn ước lượng khoảng cách, dãy hũ trên tường cách đó chừng ba bốn mươi bước, tuy mục tiêu hơi nhỏ so với hình nhân, nhưng khoảng cách cũng gần, liền tùy ý đáp:

- Ai bắn trúng nhiều hũ hơn là thắng.

Vương Phác nói;

- Lục nhi, ngươi đi lấy hai khẩu súng.

Nộn Nương nói:

- Lục ca chỉ cần lấy một khẩu cho Thất ca là được, tiểu tỳ dùng khẩu này.

Câu này là Nộn Nương nói với Vương Phác, nàng vừa dứt lời, liền như ảo thuật, từ phía sau lấy ra một khẩu súng ngắn, Vương Phác ngẩn người nhìn, rõ ràng khẩu súng này là do vị thầy tu người Tây tên là Johnson gì đó, đưa cho hắn. Vương Phác đã đưa nó cho Trần Viên Viên để nàng phỏng thân, không ngờ Trần Viên Viên lại đưa cho Nộn Nương.

Rất nhanh, Lã Lục tới phòng bên cạnh cầm ra một khẩu súng đã lắp đạn, một sừng trâu đựng thuốc súng và một túi nhỏ đạn chì, giao cho Tiểu Thất. Trên tay Nộn Nương chỉ có khẩu súng ngắn, không thấy sừng trâu đựng thuốc súng, cũng không thấy túi đựng đạn chì, chỉ thấy nàng vừa cầm súng hướng về phía tường, liền giơ súng lên, sẵn sàng tư thế chuẩn bị bắn.

Tiểu Thất không dám chậm trễ, vội bước tới đứng song song với Nộn Nương, nâng khẩu súng lên trước ngực, cũng trong tư thế sẵn sàng bắn.

Trần Viên Viên châm lửa đốt một nén nhang, Vương Phác ra lệnh một tiếng Nộn Nương và Tiểu Thất đồng thời nổ súng, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, hai cái hũ trên đầu tường phía trước liền vỡ nát. Bởi vì đây là bắn tự do, thời gian lắp đạn có thể quyết định thắng bại, cho nên Tiểu Thất không dám chậm trễ, vội dùng tốc độ nhanh nhất để lắp đạn tiếp.

Lúc này, chuyện làm người ta kinh ngạc nhất xảy ra, Tiểu Thất mới vừa nhồi được một chút thuốc súng, Nộn Nương đã lại giơ súng lên, chỉ nghe “đoành” một tiếng, một cái hũ nữa trên tường liền vỡ nát. Tiếng súng đột ngột này khiến Tiểu Thất kinh ngạc, quay lại nhìn sững sờ Nộn Nương, quên cả nhồi thuốc súng.

Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện này!

Trong đầu Tiểu Thất chỉ có ý nghĩ như vậy. Tốc độ nhồi thuốc súng của y xem như đã rất nhanh, nhưng so với y, Nộn Nương còn nhanh hơn, mà không chỉ nhanh hơn một chút, mà là nhanh hơn rất nhiều! Theo tốc độ vừa rồi, chỉ sợ khi Tiểu Thất nhồi xong thuốc súng để bắn phát thứ hai, sợ là Nộn Nương đã bắn được ít nhất năm phát rồi!

Cái tốc độ này, thật sự khiến người ta giật mình!

Tiểu Thất giật mình, Vương Phác và Lã Lục càng giật mình nhiều hơn, do Tiểu Thất bận nhồi thuốc súng, cho nên không thấy được Nộn Nương làm thế nào để lắp đạn, nhưng Vương Phác và Lã Lục thì nhìn thấy rõ ràng. So với Tiểu Thất tay chân luống cuống, Nộn Nương lại có vẻ rất ung dung, chỉ thấy nàng điềm tĩnh lấy một túi gấm từ phía sau ra, lấy từ trong túi một khúc gì đó nhét vào trước nòng súng, lại lấy ống thông nòng nhét vật đó vào trong nòng súng, ép chặt.

Tiếp đó nàng lấy một sợi dây thép thọc vào nòng hai cái, lại nghiêng súng gõ nhẹ hai cái, rồi kế đó đặt ngón tay lên cò súng, giơ súng lên nhắm vào cái hũ trên tường phía trước, Vương Phác và Lã Lục còn chưa kịp hiểu ra, Nộn Nương đã nhẹ nhàng kéo cò, chỉ nghe “đoành” một tiếng, cái hũ trên tường liền vỡ tan.

Trước tốc độ lắp đạn nhanh như vậy của Nộn Nương, Tiểu Thất ngẩn ra, Vương Phác cũng ngẩn người.

Đến lúc Nộn Nương chuẩn bị bắn phát thứ ba, Vương Phác mới phục hồi tinh thần, lớn tiếng quát:

- Ngừng lại!

Bàn tay vừa mới giơ lên của Nộn Nương lại để xuống, quay đầu lại nhìn Vương Phác, thản nhiên cười. Tiểu Thất cũng quay đầu lại, khổ sở nhìn Vương Phác, mặt lộ ra cái vẻ, thua trận này ta sẽ không nhắm mắt được.

Vương Phác đi tới trước mặt Nộn Nương, vội vàng hỏi:

- Nộn Nương, vừa rồi ngươi bỏ vào nòng súng vật gì vậy?

Nộn Nương đáp với giọng trong trẻo:

- Dạ đó là thuốc súng và đạn ạ.

Vương Phác đưa tay gỡ cái túi gấm Nộn Nương đeo bên hông, mở ra, chỉ thấy bên trong là mười mấy vật như vậy, thoạt nhìn những thứ này hơi giống xì gà, nhưng ngắn hơn, Vương Phác nghe được mùi thuốc súng và mùi dầu.

Vương Phác lấy ra một một cái, hỏi Nộn Nương:

- Là cái này?

Khuôn mặt Nộn Nương ửng hồng, không biết vì kích động hay hay vì động tác tháo túi gấm của Vương Phác khiến nàng ngượng ngùng. Nghe Vương Phác hỏi, Nộn Nương khẽ dạ, rồi giải thích:

- Tiểu tỳ cảm thấy nhồi thuốc súng từ họng súng rất phiền phức, nếu không cẩn thận, nhấn xuống cò súng có thể gây cướp cò, rất nguy hiểm, cho nên đã nghĩ ra một cách.

Trong đầu Vương Phác mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng nhất thời không sao nắm bắt được rõ ràng, liền máy móc hỏi:

- Cách gì?

Nộn Nương nói:

- Tiểu tỳ cắt một miếng giấy dày, cuốn tròn lại, dùng hồ dán chặt, đường kính cuốn giấy vừa bằng lòng trong của nòng súng, sau đó bịt một đầu lại, bên trong nhồi thuốc súng và đạn chì, lại bịt tiếp đầu kia, cuối cùng bôi một chút dầu trơn bên ngoài cuốn giấy, sẽ rất dễ dàng đút cuốn giấy vào nòng súng. Sau khi lắp cuộn giấy chứa thuốc súng vào nòng xong, lại dùng một thanh sắt mảnh đút vào cửa nạp thuốc súng, đầu nhọn thanh sắt đâm rách một đầu cuốn giấy, làm cho một chút thuốc súng tràn ra trên cửa nạp, thế là có thể sẵn sàng để bắn được rồi.

Rốt cuộc Vương Phác nhớ ra, thứ Nộn Nương làm ra, không phải là đạn vỏ giấy, một phát minh của người Thụy Điển hay sao? Do sự xuất hiện của đạn vỏ giấy, đã tạo nên một cuộc cách mạng về nâng cao tốc độ bắn cho loại súng hỏa mai, uy lực của súng ống mới chính thức tạo thành ưu thế áp đảo đối với vũ khí lạnh.

- Nộn Nương, ngươi thật sự rất thông minh.

Trong tâm trạng kích động, Vương Phác đã thực hiện một động tác khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, hắn chợt đưa hai tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nộn Nương, rồi nhích tới hôn nhẹ lên trán nàng, cười ha hả nói;

- Nộn Nương, thật sự là là ngươi đã giúp ta rất nhiều.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nộn Nương còn đỏ hơn ráng chiều, nàng ưm một tiếng, liền xoay người chạy trốn.

Tiểu Thất và Lã Lục cười lớn với vẻ mặt mập mờ, vẻ mặt của hai người là cái kiểu “quả nhiên là như thế”, một tiểu nha đầu yểu điệu non nớt như Nộn Nương, suốt ngày chạy tới chạy lui trước mặt tướng quân, không phải sớm muộn gì cũng trở thành người của tướng quân sao? Hôm nay thấy cảnh này, bọn họ không bất ngờ chút nào.

Trần Viên Viên cũng nhìn Vương Phác bằng ánh mắt như cười như không, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

- E hèm...

Lúc này Vương Phác mới nhận ra hành động của mình hơi quá, vội nhìn Trần Viên Viên giải thích:

- Nương tử, chuyện này không như nàng nghĩ đâu, vừa rồi chẳng qua là không kìm được vui mừng...

Trần Viên Viên duyên dáng nhìn Vương Phác, chỉ cười chứ không lên tiếng.