Thiết Huyết Đại Minh

Chương 345-1: Ác chiến bắt đầu (1)




Tiếng nói của du kỵ binh vừa dứt, Hà Ma Tử bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía tiền phương hét lớn:

- Tướng quân, ngài xem kìa, kỵ binh Kiến Nô!

- Ừ!?

Trong lòng Mặt Sẹo rùng mình, quay ngoắt thân nhìn theo phương hướng ngón tay Hà Ma Tử chỉ, quả nhiên nhìn thấy trên đường chân trời phía tây bắc đã dâng lên bụi mù cuồn cuộn, Mặt Sẹo thử ước đoán khoảng cách, kỵ binh Kiến Nô cách thành Tế Ninh tối đa cũng là hai mươi dặm.

- Truyền lệnh xuống.

Mặt Sẹo bỗng nhiên quay đầu lại, quát lớn:

- Tất cả tướng sĩ Trung Ương Quân buông xuống công việc trong tay, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, những việc còn lại để cho dân phu đến làm đi.

- Vâng!

Lính liên lạc đi theo phía sau Mặt Sẹo nhất loạt đáp dạ vang dội, lĩnh mệnh mà đi.

Không đến một lát, kỵ binh Kiến Nô đã tiếp cận trong vòng mười dặm, Mặt Sẹo cầm trong tay kính viễn vọng một lỗ xem chừng một lát, nghiêm giọng nói:

- Đến là kỵ binh Mông Cổ, không phải Bát Kỳ Kiến Nô!

Hà Ma Tử siết hai nắm tay kêu răng rắc, hung tợn nói:

- Quản bọn chúng là kỵ binh Mông Cổ hay là Bát Kỳ Kiến Nô, ha hả, có là con mẹ nó thiên binh thiên tướng đến đây, đã tới Tế Ninh thì đều có đến mà không có về!

- Kỵ binh Mông Cổ? Này không phải là bại tướng dưới tay Trung Ương Quân chúng ta sao?

Vương Hồ Tử cũng là xuất thân Đại Đồng, đã từng tham gia trận chiến Tam Bất Lạt Xuyên, hiện đang hồi tưởng lại lúc ấy Vương Phác mang theo bọn hắn tam tiến tam xuất một đường chém giết, cảnh tượng giết chết Khoa Nhĩ Thấm quân lính kỵ binh tan rã vẫn khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tức thì nóng lòng có chút muốn thử nói:

- Tướng quân, nếu không ty chức mang đội kỵ binh ra ngoài giết sạch con mẹ chúng nó?

- Không được!

Mặt Sẹo lắc đầu nói:

- Kỵ binh Mông Cổ tuy rằng không quen đánh trực diện, nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung lão tổ tông bọn họ lưu lại cũng không phải đồ vứt đi, Hầu gia cũng nói, chiến đấu Tam Bất Lạt Xuyên lần trước, kỵ binh Mông Cổ thua thiệt ở dương đoản tị trường cùng chúng ta cận chiến! Lúc đó nếu thật sự kéo ra cự ly, để cho Mông Cổ kỵ binh phát huy ưu thế cưỡi ngựa bắn cung của mình, ai thắng ai thua còn rất khó nói.

- Hắc.

Vương Hồ Tử không cho là đúng nói:

- Người Mông Cổ cưỡi ngựa bắn cung có lợi hại hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là một đám dân chăn nuôi mà thôi, còn có thể mạnh hơn các huynh đệ hàng năm liếm huyết trên đầu đao hay sao? Tướng quân, ngài đừng đánh giá cao người ta mà diệt uy phong nhà mình.

- Câm miệng.

Mặt Sẹo thanh âm buồn bực quát:

- Chúng ta chỉ có hai ngàn kỵ binh, nhưng kỵ binh Mông Cổ đông đến chừng hai vạn, lấy hai ngàn kỵ binh liều mạng với hai vạn kỵ binh, đó là ngươi dẫn các huynh đệ đi chịu chết, đánh trận không phải là một trò đùa!

Vương Hồ Tử không lên tiếng, người này có thể xông pha đánh nhau, nhưng không có đầu óc gì.

Mặt Sẹo suy ngẫm một lát, lại nói:

- Vương Hồ Tử!

Vương Hồ Tử cho rằng Mặt Sẹo thay đổi chủ ý, khẩn trương đứng ra tiến lên đáp:

- Có!

Mặt Sẹo nói:

- Lệnh cho người của ngươi nghỉ ngơi thật tốt, mặc kệ chiến đấu thủ thành có kịch liệt đến đâu cũng không cần quản, nhiệm vụ của các ngươi chính là nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt tinh thần! Chờ tối nay, cho kỵ binh Mông Cổ nếm thử chút ngon ngọt.

- Vâng!

Vương Hồ Tử ầm vang đồng ý, vội vội vàng vàng đi.

Ngoài thành Tế Ninh, trận tiền kỵ binh Mông Cổ.

- Hu...

Tác Nạp Mục cưỡi ngựa ở trong quân nhẹ nhàng quát, đồng thời giơ lên cánh tay phải, lính liên lạc theo sát sau lưng Tác Nạp Mục cấp tốc thổi lên tiếng sừng trâu lệnh trầm thấp xa xăm, hai vạn kỵ binh Mông Cổ theo sau Tác Nạp Mục đang chậm rãi tiến lên phía trước đều ghìm chặt chiến mã, sau đó chậm rãi triển khai thành hai cánh quân, tạo thành chính diện rộng hơn mười dặm.

Gió thu co quắp, cỏ cây khô vàng.

Ngàn vạn kỵ binh Mông Cổ sắp xếp trận hình kỵ binh có vẻ hơi hỗn độn, vô số cặp con ngươi rét buốt đã nhìn chòng chọc vào thành Tế Ninh cách đó không xa, giống như ngàn vạn con sói thảo nguyên lạnh băng nhìn chăm chú vào con mồi trong tầm mắt, chỉ chờ Lang Vương ra lệnh một tiếng, chúng nó sẽ lập tức nhe ra răng nanh dữ tợn, không chút do dự xông lên phía trước.

Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm là bộ lạc trên toàn bộ Mông Cổ kết minh cùng Kiến Nô sớm nhất, sau khi Kiến Nô chinh phục Mông Cổ các bộ lạc Mông Cổ gặp phải chèn ép giảm đinh, chỉ có bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm trái lại thực lực được tăng cường, toàn bộ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm là do bốn chi bộ lạc cấu thành, Thân vương Ô Khắc Thiện của trường chi Khoa Nhĩ Thấm đã ở tại Hãn Đình Tam Bất Lạt Xuyên chết trong tay Vương Phác.

Chi thứ hai Sát Hãn, chi thứ tư Mãn Chu Tập Lễ, chi thứ ba chính là Tác Nạp Mục.

Đúng theo lời Đa Đạc, Tác Nạp Mục trời sinh tính lỗ mãng, táo bạo, hiếu chiến, không có đầu óc gì, Đa Nhĩ Cổn phái gã làm đại tướng tiên phong, dụng ý này rất thâm độc, Đa Nhĩ Cổn rõ ràng là muốn cho Tác Nạp Mục cùng với hai vạn kỵ binh Mông Cổ đi tìm cái chết, Đa Nhĩ Cổn muốn dùng cái chết của Tác Nạp Mục gợi dậy thù hận của toàn thể bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đối với Trung Ương Quân Đại Minh, sau đó không tiếc trả giá cao mạnh mẽ tấn công Tế Ninh.

Chẳng qua Tác Nạp Mục lại không có khả năng biết được mưu đồ của Đa Nhĩ Cổn, gã thậm chí còn vì được Đa Nhĩ Cổn tín nhiệm mà đắc chí!

Từ sau khi Đa Nhĩ Cổn lên nắm quyền trở thành Nhiếp Chính Vương, mỗi lần Đại tướng tiên phong xuất binh Kiến Nô không phải là Đa Đạc thì là A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn cho tới bây giờ chưa từng để cho ai khác đảm đương Đại tướng tiên phong, lần này thái độ Đa Nhĩ Cổn khác thường cho Tác Nạp Mục đảm nhận Đại tướng tiên phong, đây là nói lên điều gì? Đây là nói lên Đa Nhĩ Cổn đã xem Tác Nạp Mục là tâm phúc!

Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, hai mươi mấy Thiên hộ trưởng đã tụ tập tới bên người Tác Nạp Mục.

Tác Nạp Mục lấy roi ngựa trong tay chỉ về thành Tế Ninh ở đằng xa, lớn tiếng quát hỏi:

- Các ngươi đều nói nghe một chút, có biện pháp nào có thể đánh hạ thành Tế Ninh?

Hai mươi mấy Thiên hộ trưởng lặng ngắt như tờ, luận về đấu tranh anh dũng bọn họ ai cũng đều không kém cạnh, nhưng nếu nói đến động não vậy thì không phải là sở trường của bọn họ rồi, trên thực tế, phóng mắt khắp đại thảo nguyên, căn bản không có mấy Thát tử Mông Cổ hiểu được binh thư chiến sách, ở trong mắt Thát tử Mông Cổ đánh giặc chính là săn bắn, săn bắn chính là cưỡi ngựa đuổi giết con mồi mà thôi, còn cần sách lược làm gì?

Văn minh du mục dù sao cũng không thể so sánh với văn minh nông canh, nền văn minh nông canh tốt đẹp là do truyền thừa văn hóa, có được một số lượng lớn người đọc sách hiểu biết chữ nghĩa, nhưng nền văn minh du mục thì không có, truyền thừa của văn minh du mục hầu như toàn bộ dựa vào các Vu sư và Shaman truyền miệng cho nhau, bọn họ tuy rằng cũng có ngôn ngữ và văn tự của chính mình, thế nhưng người có thể hiểu được và dùng được văn tự lại rất ít.

Cho nên, trong số Thát tử Mông Cổ người biết chữ cũng rất ít, hiểu được mưu lược thì càng thiếu.

Bộ lạc Mông Cổ thời của Thiết Mộc Chân có thể xuất hiện hàng loạt võ tướng hữu dũng hữu mưu, là có quan hệ với hoàn cảnh lịch sử đặc biệt lúc đó, thời điểm đó Mông Cổ chia năm xẻ bảy, Thiết Mộc Chân mang theo thuộc hạ đánh Đông dẹp Bắc, những thuộc hạ này lâu dài trưởng thành trong hoàn cảnh chinh chiến quanh năm suốt tháng, rèn luyện ra mưu lược quân sự xuất sắc!

Về sau bộ lạc Mông Cổ thống nhất, nhóm thuộc hạ này cũng trở thành tướng lĩnh quân sự xuất sắc, hơn nữa cũng đúc thành một chi kỵ binh Mông Cổ thân kinh bách chiến, còn có chiến thuật Lang Quần đặc biệt của kỵ binh Mông Cổ, từ đó mới có kỵ binh Mông Cổ quét ngang thiên hạ, từ đó mới có “Hoàng họa (cái họa da vàng)” khiến cho thế giới phương Tây nghe mà biến sắc.

Nhưng bộ lạc Mông Cổ bây giờ đã không thể so sánh với thời kỳ Thiết Mộc Chân.