Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 173: Tôi đại diện cho công lý ông bạch quỳ xuống sàn




Anh Bưu sửng sốt, Đại Bí đứng cạnh ông Bạch củng ngẩn người, ngay cả Sở Trung Thiên cũng ngạc nhiên, ngoài Lý Phàm thì ai cũng sửng sốt.

Đó là ông Bạch đấy, có thể nói người ngồi trên vị trí đó, chỉ có thể là chúa một phương Hán Thành Không ngờ một nhân vật như thế lại nói quỳ là quỳ, làm người khác không kịp phòng bị.

“Ông Bạch, ông ông ông… ông làm sao vậy, sao ông có thể quỳ được, ông là người đứng đầu Hán Thành mà, sao lại quỳ xuống thế?”

Đại Bí sốt ruột đến đỏ mắt, đây chính là chúa nhục thần chết, giờ ông Bạch quỳ xuống thế này, đã làm bọn họ cực kỳ nhục nhã, dù thế nào Đại Bí cũng phải nghĩ cách cứu vấn mặt mũi ông chủ.

“Sao tôi lại không thể quỳ, các cậu cũng quỳ xuống luôn đi, Bưu, bảo người của cậu quỳ xuống trước mặt cậu Lý đi!”

Ông Bạch nghiến răng nói.

Đại Bí do dự một lúc, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ quỳ sau lưng ông Bạch.

“Các cậu mau quỳ xuống đi, không thấy ông Bạch cũng quỳ à, còn đứng ngây ra đó nhìn cái gì, mau quỳ xuống gọi cậu Lý là ông nội đi, hai người kia tới đây dìu tôi quỳ xuống bái kiến ông nội tôi nhanh lên”

Đầu óc Anh Bưu linh hoạt, thấy chỗ dựa của mình như thế, thì nhanh chóng nhận sai với Lý Phàm, bằng không thứ mà anh ta chờ đợi chỉ là một dòng suy nghĩ..

Hai tên đàn em đi tới đỡ anh Bưu dậy, tứ chỉ của anh ta đã bị gãy, nên giờ anh ta đau đến thấu xương.

Anh Bưu nghiến răng kiềm nén, miệng không ngừng thốt ra tiếng rên rỉ, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hai tên đàn em dìu anh Bưu quỳ xuống, rồi anh †a nở nụ cười cực kỳ hèn mọn nói: “Cậu Lý, lúc nãy là do cháu có mắt không tròng, mong ông nội thứ tội”

Ông Bạch liếc nhìn anh Bưu, tức đến mức cả người đều phát run, nếu không phải vì anh Bưu chọc giận Lý Phàm, thì tai họa này chẳng rơi vào đầu ông.

Ông Bạch nổi giận, tát vào mặt anh Bưu: “Tên ngu xuẩn này! Dám chọc giận cậu Lý, có phải cậu ăn gan hùm mật báo đúng không?”

“Vâng vâng, ông Bạch dạy chí phải, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi tội đáng muôn chết, mặc cho cậu Lý xử trí”

Anh Bưu bị tát thì cúi đầu không dám phản kháng, trong lòng còn cay đẳng hơn ăn hoàng liên.

Nếu có cơ hội làm lại, chắc chắn anh Bưu sẽ rút đao chém chết cha con Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào.

“Ông nội, tôi xin báo cáo, là cha con Cố Thiệu Dũng trả tôi 15 tỷ, bảo tôi cử người đi sinh sự, tôi cũng bị người khác sai khiến thôi, giờ tôi xem như có công tố giác rồi đúng không”

Anh Bưu nói với ánh mắt đầy khao khát.

“Tôi đã sớm biết chuyện này rồi, anh tưởng anh khai ra ai là đứng sau sai bảo thì xem như không có gì à?”

Lý Phàm cười hỏi.

“Không phải, tôi chỉ là… chỉ đang tố cáo vạch trần thôi, để ông nội biết ai đang hại ông nội thôi, A Bưu tôi tình nguyện lập công chuộc tội, sau này sẽ dốc sức vì ông nội.”

Ông Bạch tiếp lời: “Cậu Lý, tôi cũng tình nguyện dốc sức vì cậu, nếu cậu cần một nhóm người của mình ở Hán Thành, thì chỉ dựa vào Sở Trung Thiên sẽ không đủ, rất nhiều chuyện ông ta không làm được, nhưng tôi thì có thể”

Ông Bạch nhanh chóng nảy ra ý tưởng muốn ôm chiếc đùi lớn này, thế nào là nguy cơ, đó chính là trong nguy có cơ, mặc dù lần này đã đắc tội với Lý Phàm, nhưng chỉ cần ông nhận lỗi, rồi dốc sức vì anh, thì sau này ông sẽ là người của anh.

Với bản lĩnh to lớn của Lý Phàm, chỉ cân ông ôm được chiếc đùi này, thì chắc chản tiền đồ tương lai của ông sẽ rộng mở.

Ông Bạch nghĩ đến đây, thì tâm trạng càng sôi sục, vội dập đầu xuống sàn: “Cậu Lý, do con bất lần này con thật sự biết sai rồi, mong được nhận ba làm ba nuôi, sau này con nhất định sẽ nghe lời ba, vì ba dù con có làm chó cũng được.”

Giờ ông Bạch chẳng cần mặt mũi gì cả, mà chỉ một mực hạ thấp mình, vừa vượt qua được nguy cơ lần này, vừa ôm được đùi Lý Phàm.

Giờ cần mặt mũi làm cái đếch gì, trong lịch sử lúc Ngụy Trung Hiền* làm Cửu Thiên Tuế, rất nhiều quan lớn trong triều đều nhận ông ta làm ba nuôi, ông nội nuôi.

*Ngụy Trung Hiền: đại thái giám nhà Minh.

Nghĩ đến điều này, ông Bạch cảm thấy mình thật sự quá thông minh, nếu ông nhận Lý Phàm làm ba nuôi, thì sau này rất có thể ông sẽ một bước lên mây!

Anh Bưu quỳ bên cạnh nhìn đến thất thần, anh vốn tưởng rắng mình đã đủ mất mặt rồi, ai ngờ sau khi nhìn thấy hành động của ông Bạch, quả thật chẳng cần mặt mũi gì cả, định nhận thẳng Lý Phàm làm ba nuôi.

Đại Bí đi theo ông Bạch cảm thấy đầu óc mình chẳng đủ dùng, trước giờ hình tượng ông Bạch luôn cực kỳ hống hách, chắc chắn là một ông chủ cậy thế bắt nạt người, nhưng giờ hình tượng của ông ta, đã làm Đại Bí cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy một ông Bạch giả.

“Ông Bạch, ông… không thể dè dặt chút sao?”

Thư ký khế nói.

“Dè dặt con khỉ mốc! Thời cơ tới là phải chớp lấy ngay, đừng để cơ hội vụt mất! Việc nhận ba nuôi cũng thế, không dễ gì tôi mới gặp ba nuôi anh minh thần võ như cậu Lý, tất nhiên phải bất chấp tất cả để nhận ba nuôi rồi!”

Ông Bạch chẳng biết xấu hổ nói.

Lý Phàm cười khẩy, nhấc chân đạp vào đầu ông Bạch, làm ông ta lăn hai vòng trên sàn.

“Ôi mẹ ơi! Ba nuôi đạp rất đúng, lúc nãy quả thật là do con sai, nên phải bị ba nuôi trừng phạt nghiêm khắc, ba nuôi cứ dạy bảo con đi” Ông Bạch ôm đầu nói.

Ông Bạch cười ha hả nói.

“Da mặt ông dày thật”

Lý Phàm hơi bất đắc dĩ nói Đối diện với hạng người vô liêm sỉ như này, anh chỉ có thể đưa ông ta vào trại cải tạo.

Sở Trung Thiên hoàn toàn ngây dại, ông cũng tự cho rằng mình là người hiểu biết rộng rãi, nhưng sau khi chứng kiến bộ dạng lúc này của ông Bạch, ông cảm thấy mình đã xem thường người trong thiên hạ.

Có lẽ người có thể vô liêm sỉ như ông Bạch, đã làm không ít chuyện đen tối ở sau lưng.

Ông Bạch bò dậy, quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, cười nói: “Ba, ba tiếp tục dạy dỗ đi, sau này chắc chắn con sẽ nghe lời ba”

Cộp cộp cộp!

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân đều đặn bỗng vang lên.

Ông Bạch nhất thời biến sắc, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt lo lắng: “Ba, đội tuần tra tới rồi, ba mau gọi điện đi, ba nhất định phải bảo vệ con, con đã nhận sai rồi, con thành tâm sám hối rồi mà!”

“Giờ ông nhận sai có tác dụng gì? Tôi giết ông rồi xin lỗi với xác ông, chẳng phải tôi cũng là hung thủ giết người à? Chẳng lẽ ông không có ấn tượng gì với những chuyện ông đã làm trong mấy năm nay, mấy chứng cứ phạm tội kia của ông phải nói là chất thành đống. Nửa đời còn lại ông cứ ở trong tù ăn năn hối lỗi đi!”

Khóe mắt Lý Phàm thoáng qua tia chán ghét.

“Không! Đừng mà, cậu không thể đối xử với tôi như thế, tôi đã xin lỗi cậu như vậy rồi, tôi làm chó cho.

cậu được không, chỉ cần cậu bảo vệ tôi, sau này tôi sẽ làm con chó của cậu”

Ông Bạch hoảng hốt nói.

“Tôi không cần con chó như ông, vì tôi chướng mắt lắm”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Đội tuần tra tiến vào phòng, người dẫn dầu đội tuần tra cúi chào Lý Phàm.

“Cậu Lý, cậu không sao chứ? Chúng tôi nhận được mệnh lệnh nên tới đây ngay”

“Tôi không sao, ông bắt hết mấy người quỳ dưới sàn này đi”

Lý Phàm hờ hững nói.

“Vâng!”

Người dẫn đầu đội tuần tra xoay người nhìn ông Bạch và đám người anh Bưu, phất tay nói: “Các cậu dẫn hết đi cho tôi, chúng tôi đã nắm giữ toàn bộ chứng cứ phạm tội của các người”

Đội tuần tra liền bắt mấy người ông Bạch, ông ta trừng mắt giận dữ nhìn Lý Phàm: “Tao nguyền rủa mày.

không được chết tử tết”

“Tôi đại diện cho công lý, nên lời nguyền rủa của ông không có tác dụng” Lý Phàm cười nói.