Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 92: Bông tuyết lãng mạn




Nguyệt Tiêm Ảnh về tới Nguyệt Minh Khâu thì nói chuyện phiếm với Mộ phu nhân thật lâu, đêm rất khuya mới bị Ám Dạ Tuyệt kéo ra khỏi vườn tường vi.

"Khả năng ngày mai có tuyết rơi dường như là không có!" Nguyệt Tiêm Ảnh đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn màn sao lấp lánh dày đặc trên bầu trời đen như mực, ánh sáng lấp lánh nhấp nháy giống như một ngọn đèn Khổng Minh đang bay trên trời.

"Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi , nhanh đi ngủ đi!" Ám Dạ Tuyệt xốc chăn lên.

Nguyệt Tiêm Ảnh xoay người, "Vậy anh dự định sẽ ngủ ở đâu, đừng nói là cái giường kia a?"

"Làm sao em biết? Giường lớn như vậy nên sử dụng tài nguyên hợp lý."

Nguyệt Tiêm Ảnh đi qua ôm lấy và chăn, "Tôi không có cách nào sử dụng tài nguyên hợp lý với anh!"

"Không phải lả em muốn ngủ sô pha chứ?" Ám Dạ Tuyệt đi theo cô, "Hay là sô pha này cứ để anh nằm!" Hắn vừa nói xong, lấy gối và chăn ném tới.

"Ai nói tôi muốn ngủ sô pha hả ? Đây vốn là muốn đưa cho anh!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhướng mày một cái, xốc chăn lên chui vào ổ chăn.

Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt in sâu tia sáng mềm mại, nhìn về hường Nguyệt Tiêm Ảnh liền biến thành từng giọt nước mùa thu nồng đậm, tia sáng nhạt chậm rãi tản ra. Dường như trong mắt hắn chỉ tồn tại có cô, cô —— chính là bộ thế giới của hắn!

Bận rộn cả một ngày, Nguyệt Tiêm Ảnh đã đuối sức mệt mỏi từ lâu, khép mắt, tựa đầu lên gối đầu của hắn, cái chăn của hắn, ngay cả hơi thở cũng quanh quẩn hương vị của hắn. Không hiểu sao lại làm cho cô có cảm giác an toàn, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ ngọt ngào.

****************************

"Ừm. . . . . ." Từ lúc Nguyệt Tiêm Ảnh rời khỏi Ám Dạ Tuyệt liền không một ngày nào ngủ ngon như vậy, hai tay vươn rộng muốn duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi một cái, cánh tay lại chạm vào lông mềm như nhung .

"Ngoan, không nên làm loạn." Giọng nói trầm trầm từ tính từ bên tai Nguyệt Tiêm Ảnh truyền đến, giữa lười biếng lộ ra từ tính.

Đôi mắt sáng trong chớp động vài giây bỗng dưng cứng lại, chậm rãi quay đầu thấy Ám Dạ Tuyệt đang nằm cạnh cô, "A. . . . . ." Quát to một tiếng, túm chăn, đá hắn một cái thật mạnh.

Tiếp theo, "Oành——" một tiếng, Ám Dạ Tuyệt té ngã trên đất, hắn ăn đau than nhẹ một tiếng.

"Anh. . . . . . Không phải tối qua anh ngủ trên sô pha sao, sao lại chạy lên giường của tôi chứ?" Cô khẩn trương nói.

Ám Dạ Tuyệt xoa xoa ánh mắt sương mù, trong mắt còn mang theo nhập nhèm buồn ngủ, từng cơn lạnh lẽo từ sàn nhà truyền tới, "Rất lạnh!" Lập tức, nhảy lên giường chui vào chăn.

"Anh đi xuống a!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, mặt tường màu tráng sáng sạch sẽ, đèn thủy tinh rực rỡ, thảm màu trắng ngà. . . . . . Đây rõ ràng là một phòng cách khác một trời một vực với căn phòng đơn giản màu đen của hắn, "Đây là đâu?"

Cô cũng không quản Ám Dạ Tuyệt nằm ở trên giường, giải quyết vấn đề này trước có vẻ quan trọng hơn.

"Sân trượt tuyết tiểu bang Melbourne nước Úc." Ám Dạ Tuyệt nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi.

"Úc?" Nguyệt Tiêm Ảnh kinh ngạc lặp lại lời nói của hắn, "Đây. . . . . Chuyện này sao có thể?" Giọng nói của cô hơi hơi phát run, nhanh chóng xốc chăn lên giẫm đôi chân trần lên trên thảm nhung mềm, chạy về phía cửa sổ sát đất ——

Ngoài cửa sổ là một mảnh trắng xoá, giống như toàn bộ thế giới đều được một màu trắng tinh bao quanh, dãy núi nhấp nhô giống như sóng gợn ồ ạt, đường cong mềm mỏng trôi chảy. Trên bầu trời là bông tuyết tung bay lất phất, một đóa nối tiếp một đóa.

Hắn làm được, thật sự làm được rồi.

Bông tuyết lượn vòng giống như lễ tế long trọng. Nguyệt Tiêm Ảnh khó có thể che dấu kích động trong đáy lòng, mở cửa sổ sát đất ra liền có một làn gió lạnh và bông tuyết rối rít bay vào.

"Thật đẹp. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh giống như đứa trẻ ham chơi, vươn tay để những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay cô, một cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, bông tuyết dần dần hóa thành tuyết.

Ám Dạ Tuyệt bị gió lạnh rì rào thổi tỉnh, nhìn về phía cửa sổ —— bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, áo ngủ mỏng nhạt dính sát cơ thể, buộc quanh dáng người lung linh, sợi tóc rối loạn mang theo chút tùy tính choàng trên đầu vai chơi đùa theo gió, có vài bông tuyết làm đẹp ở giữa, sơi tóc giống như được tô vẽ thêm đóa hoa. Bàn chân trắng nõn đỏ lên, ngón chân thì ửng tím, thật giống như quả nho vừa hái xuống hiện ra óng ánh động lòng người.

"Em muốn xem tuyết, anh liền cho em một lễ tuyết long trong. . . . . ." Khi nói chuyện, Ám Dạ Tuyệt chạy tới phía sau cô choàng lên đầu vai cô một cái áo lông, mở miếng giấy dán trong tay ra, tiếp tục nói cứng ngắc: "Cho dù em muốn sao trên trời anh cũng sẽ hái xuống cho em!"

Nguyệt Tiêm Ảnh cười gian xảo, hỏi: "Tôi đây cần mặt trời trên trời thì sao? Anh cũng sẽ hái xuống cho tôi sao?"Cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Ám Dạ Tuyệt, mĩm cười nói: "Tôi đùa với anh a! Nhưng mà ở đây thật sự đẹp quá, giống như thiên đường vậy."

"Ài!" Ám Dạ Tuyệt u oán than một tiếng, quả đấm nắm chặt, miếng giấy dán liền bị vò thành một cục tròn, "Cái gì chứ! Lăng Phong Ngãi thật không đáng tin!"

Nguyệt Tiêm Ảnh mờ mịt , "Có quan hệ gì với Lăng Phong Ngãi, " Cô tay mắt lanh lẹ liền giật lấy mảnh giấy tròn trong tay hắn, "Đây là cái gì?"

"Em không nên xem!" Ám Dạ Tuyệt muốn giật lại, nhưng cô liền tránh thoát.

Nguyệt Tiêm Ảnh vừa tránh trái tránh phải, vừa lớn tiếng chậm rãi đọc nội dung trên trang giấy, "Lão đại, phụ nữ đều thích nụ cười ngẫu nhiên, tôi truyền dạy cho anh kiến thức dỗ ngọt tán gái cả đời tôi. Tình yêu, em là trái tim của anh, là lá gan của anh, là hai phần ba tính mạng của anh." Nguyệt Tiêm Ảnh nhẹ nhàng nhảy lên trên bàn, phê bình một chút, "Câu này thật buồn nôn, vừa là tim vừa là gan, bán thịt heo sao? Còn có một câu này, em là gió, anh là cát, quấn quýt bên nhau khắp chân trời. nôn —— Ám Dạ Tuyệt, ở Úc bây giờ là mùa đông đã rất lạnh, anh không cần đông lạnh tôi . . . . . ."

Cả khuôn mặt Ám Dạ Tuyệt đỏ bừng lên, không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ.

********************************

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Hạ Lan Xích nhếch đôi môi cố gắng đè nén ý cười, đưa một tờ báo lên trên tay Ám Dạ Lệ, "Ha ha ha a. . . . . . Cái này, ha ha. . . . . . Đây là báo của hôm nay."

Ám Dạ Lệ tức giận liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt tối tăm phụt ra hơi thở khát máu làm cho người ta sợ hãi, "Không cần phát ra tiếng động ghê tởm như vậy!" Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua tiêu đè trang đầu trên báo.

Mặt trên là một tấm ảnh chụp đặc biệt bắt mắt, chú rễ mặc lễ phục ngồi ngay ngắn ở trên ghế không động đậy, dưới sợi tóc rối loạn là đôi mắt âm u tức giận trừng mắt nhìn phóng viên, mà không cách nào ngăn cản.

. . . . . . Đây là cơn ác mộng cả đời Ám Dạ Lệ.