Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 338: Cô đi đi




Edit: Bảo Nhiên

Beta: NhoxPanda2

"Thất Lục, làm sao vậy?" Hướng Mạn Quỳ nháy mắt mấy cái, đầy nghi hoặc. 

Mà Hàn Thất Lục ngừng lại động tác và đứng lên, ánh mắt một mảnh trong veo mà lạnh lùng: "Cô đi đi." 

Ngay vừa rồi, anhc thiếu chút nữa liền xem Hướng Mạn Quỳ là An Sơ Hạ, thiếu chút nữa là đem cô ta... Thiếu chút nữa là phản bội An Sơ Hạ rồi. Nghĩ tới đây, lòng bàn tay anh lại nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.

"Vì cái gì?" Hướng Mạn Quỳ khẩn trương nhăn chân mày lại, trước mắt đều là không cam lòng. Cắn răng một cái, cô ta ngồi dậy, để lộ áo ngực màu lam nhạt, lập tức, bộ ngực đẹp và mềm mại đều đã lộ trong không khí. Không có đám con trai nào thấy sắc đẹp này mà bình tĩnh như núi, chưa từng có!

Nhưng mà, trên cái thế giới này tuyệt đối không có gì là không thể. Huống chi là Hàn Thất Lục loại người này, hay thay đổi nhiều, vĩnh viễn sẽ không bị nhìn thấu.

Lập tức nghiêng đầu, Thất Lục không liếc mắt nhìn Hướng Mạn Quỳ lấy một cái. Ngay lúc Hướng Mạn Quỳ vừa rồi làm động tác tay ôm anh từ phía sau, cô ta ở trong lòng anh sau cùng dù là mỹ nhân cũng hoàn toàn trôi đi. Hiện tại Hướng Mạn Quỳ, cùng những nữ nhân vì địa vị bán thân trên TV không có gì khác.

Điểm khác duy nhất, đại khái là cô ta đã từng là một người tốt nhất trong cảm nhận của anh. Đáng tiếc, vật đổi sao dời, suy cho cùng con người thì rất khó để thay đổi.

"Nếu còn không đi, tôi sẽ gọi người vào." Hàn Thất Lục sắc mặt kiên quyết, không có một chút bộ dáng nói đùa. Mà tính cách Hàn Thất Lục bất quá Hướng Mạn Quỳ đã biết rõ rồi. Một lời mà đã nói ra, anh chưa bao giờ thu hồi.

Không để nhiều vướng mắc, cô ta cắn răng, mặc áo ngực, lễ phục dạ hội... Chỉnh quần áo gọn gàng, cô ta đi đến trước mặt Hàn Thất, sắc mặt bình tĩnh. Phụ nữ thông minh chưa bao giờ liều chơi trò 'Một khóc hai náo ba thắt cổ'. Loại trò chơi này chẳng những thô tục, mà còn thường không như mong muốn. Điểm này thông minh lanh lợi như cô ta biết rất rõ.

"Thất Lục, tôi mạn phép hỏi anh một chuyện được không?" Hướng Mạn Quỳ ánh mắt thống khổ, Hàn Thất Lục cũng bị mềm lòng, nhưng cuối cùng không nói gì, cũng tỏ vẻ lặng im rồi.

Trong khoảnh khắc cô ta nhìn Thất Lục, gằn từng tiếng hỏi: "Anh, có hay không đã có người trong lòng rồi hả?" Cho nên mới không muốn đụng chạm tôi, hay vì anh còn hận tội?

Còn chưa dứt lời, Hàn Thất Lục phát ra tiếng cắt ngang cô ta: "Trong lòng tôi không có ai."

Lời này làm cho Hướng Mạn Quỳ trong lòng vui vẻ, đồng thời cũng cảm thấy nhiều phiền muộn. Nếu trước đây, nếu cô ta hỏi như vậy mà nói Hàn Thất Lục nhất định trả lời chính là 'Người tôi thích không phải là cô sao?'

Đúng là hiện tại, anh lại nói không có...

Hướng Mạn Quỳ lại định lần nữa mở miệng trước, anh nhàn nhạt chợt nhíu mày, đem tầm mắt nhìn về phía phương xa: "Trong lòng tôi không có ai."

"... Hả?" còn đang nghi hoặc anh vì sao lại lặp lại.

Nhưng giữa mặt của anh xuất hiện một ánh sáng chiếu tới: "Giống như có người yêu a."

Giống như bị chịu liên tục nhiều đã kích, Hướng Mạn Quỳ ngẩn người ra. Thân thể trong lúc này lại đứng không vững, rồi ngã đi. Nếu không phải Hàn Thất Lục đúng lúc kéo cô ta, chỉ sợ cô ta liền té ngã trên đất rồi.

Cứ việc như vậy, cô ta vẫn lại là cảm thấy một trận đau đầu.

"Là sự thật... sao?"

Chữ 'Sao' không hỏi ra miệng, Hàn Thất Lục đã gật đầu: "Là sự thật. Cô ấy với cô rất giống - rất giống với con người trước kia của cô."

Hướng Mạn Quỳ giật giật môi, trên mặt tỏ vẻ phức tạp.

"Nhưng tuy nhiên dù rất giống với con người trước kia của cô, nhưng tôi biết rằng cô ấy là cô ấy, không phải là cô. Ngay từ đầu, tôi tưởng là tôi chỉ là cần một thế thân của cô." Đầu óc của anh hỗn độn một phát: "Đúng là càng về sau, tôi dần dần phát hiện không phải như vậy. Cô ấy là cô ấy, cô ấy với ai đều bất đồng, đối với ai đều sống chân thật."