Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 820: Đã chết cũng phải đem thi thể khiêng lên




Ed: HuongMjuMju

Beta: Gấu

​"Cái gì?" Lão bà bà đôi mắt lộ ra kinh ngạc, nhìn theo hướng ngón tay nữ sinh, liếc đến chỗ khối bè gỗ kia.

​Kia tựa như thật sự là một người, mặt ngẩng lên, vẫn không nhúc nhích, bám theo bè gỗ.

​"Nhanh! Cởi dây buộc thuyền!" Lão bà bà vỗ đùi, chạy tới chỗ vừa mới buộc dây thừng vào cọc gỗ, nữ sinh lớn hơn cũng bỏ lại ô dù chạy tới hỗ trợ.

​Nhưng là dây thừng được buộc thật chặt, đợi đến khi dây thừng cởi ra, bè gỗ đã trôi qua bến tàu nhỏ rồi.

​Lão bà bà không do dự, một tay đem dây thừng buộc lại trên cọc gỗ, chính mình lập tức nhảy xuống, tuy nhiên động tác cứng ngắc một chút, nhưng là lại lưu loát, nhanh chóng phân phó nữ sinh lớn hơn nói: "Từ Hân, con kéo chắc dây thừng, đợi bà nội cứu người lên đây, con liền đem chúng ta kéo trở về. Đúng rồi, Từ Duyệt, con cũng nhanh lên đây hỗ trợ!"

Cô gái​ nhỏ tuổi hơn tên là Từ Duyệt, bị bà nội gọi tên, cô cũng chưa tiến lên, đứng tại chỗ chần chờ nói: "Bà đừng đi mà bà nội, nếu như là người chết!"

​"Người chết cũng phải đem thi thể khiêng lên!" Bà nội lườm cô một cái, cầm lấy mái chèo cật lực hướng phía bè gỗ đi tới.

​Lúc này trái lại không cần kéo dây, nữ sinh lớn tuổi chính là tên là Từ Hân quay đầu nhìn Từ Duyệt liếc mắt một cái, trách nói: "Em đừng đứng đó nữa, mau tới đây, lát nữa sẽ cần chúng ta dây kéo đấy."

​Từ Duyệt bước chân di chuyển, tay gắt gao cầm lấy ô dù nhưng không tiến lên một bước.

​Cũng sắp tới gần bè gỗ, lão bà bà đem chính mình buộc ở trên thuyền, trong tay nắm chặt một cây gậy trúc thật dài, bà là một người đưa đò, bình thường cũng sẽ trên sông Lệ Giang nhặt một chút chai lọ bán phế liệu. Nơi này còn không có cầu xây dựng, cho nên coi như có thể duy trì sinh kế, nuôi hai cháu gái đến trường.

​Bè gỗ dần dần nhẹ nhàng tiếp xuống, Lão bà bà duỗi cây gậy trúc ra, trên cây gậy trúc có cái móc, bình thường là dùng để câu những phế liệu trôi nổi trên mặt sông, lúc này cuối cùng là phát huy công dụng lớn nhất. Bè gỗ mục, móc cực kỳ dễ dàng liền câu vào, bè gỗ dần dần theo hướng con thuyền bên này dời qua tới, con thuyền dây thừng đã kéo thẳng, Từ Hân tay cầm lấy dây thừng, tùy thời chuẩn bị kéo dây.

​"Bà nội, chết hay vẫn lại là sống? Chết sẽ không cần kéo lên rồi!" Từ Duyệt hướng tới lòng sông hô to.

​Lão bà bà cũng không quay đầu lại, chuyên chú đem bè gỗ kéo qua tới.

​Ngay khi bè gỗ cách thuyền vẫn còn có nửa thước, móc lập tức câu xuyên qua bè gỗ, bè gỗ lập tức đi trôi xuống phía sau.

​"Không xong!" Lão bà bà nói như vậy một câu, không chút suy nghĩ nhảy xuống nước, trên eo bà buộc dây thừng, dây thừng cột với thuyền, trái lại cũng không cần lo lắng mình đã bị nước cuốn đi.

​"Bà nội!" "Bà nội!" Hai cháu gái cùng kêu lên hô.

​"Tóm được rồi!" Lão bà bà không có để ý hai cháu gái trên bến tàu, tay bà gắt gao bắt được bè gỗ kia, dùng toàn bộ lực chính mình đem bè gỗ kéo đến bên trong.

​Vừa tựa vào gần, bà hoàn toàn thấy rõ người trên bè gỗ kia, là một cô gái diện mạo rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhắm chặt hai mắt.

​"Cô gái!" Lão bà bà lôi kéo bè gỗ, rốt cục đem đầu người kia nằm ở kia kéo đến trước mặt mình.

​Không hề phản ứng.

​Hẳn không chết thật rồi chứ? Cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực đáng tiếc.

​Bà không lãng phí thêm nhiều thời gian, lôi kéo dây thừng ôm người lên thuyền. Quả thực hao phí thật nhiều sức lực của bà, dù sao tuổi tác cao, sức lực không bằng trước kia nhiều. Gập người lại vọt lên, sau khi đem người lên thuyền, Lão bà bà chính mình tựa như mệt rã rời ở trên thuyền.

​"Kéo!" Lão bà bà ở trên thuyền, hướng tới trên bến tàu hô một tiếng.

​Từ Hân không dám thất lễ, vội vàng bắt đầu kéo dây, nhưng mà cô một người sức lực có hạn, kéo hơn nửa ngày mới kéo gần lại hai thước.

​"Từ Duyệt, mau hỗ trợ!" Từ Hân nghiêng mặt qua, hướng tới chỗ Từ Duyệt hô.

​"Em... Em sợ hãi." Từ Duyệt luẩn quẩn không dám đi lên phía trước, sợ hãi nói: "Người nọ không nhúc nhích, sợ là một thi thể, chị cũng biết, em sợ nhất mấy thứ này rồi!"

​Từ Hân nghe xong, mang theo trách cứ lườm cô một cái: "Trên thuyền không chỉ có thể cứu lên người kia, còn có bà nội của chúng ta! Mưa càng lúc càng lớn, không mau kéo, khả năng bà nội đều bị nước cuốn trôi đi mất!"

​Lời vừa nói ra, tựa như là vì nghiệm chứng lời của Từ Hân, dây thừng buộc trên cọc gỗ đột nhiên buông lỏng, Từ Hân một thoáng không có chú ý, mới vừa kéo về hai thước khoảng cách lại rơi trở về như cũ.

​Lão bà bà mệt mỏi ngồi thẳng thân thể nhìn qua: "Các con đang làm gì?!"

​Từ Hân một cái run run, vội vàng kéo chặt dây thừng, chân để cọc gỗ, ra sức kéo dây. Mưa rơi vào trên mặt của cô, tầm mắt mơ hồ.

​"Em... Được rồi!" Từ Duyệt rốt cục nghĩ thông suốt, trên thuyền đúng là còn có bà nội, không thể để cho bà nội cũng nguy hiểm!

​Sau khi nghĩ thông suốt, cô cũng để dù xuống chạy tới hỗ trợ.

​Còn cách mười mét, hai người ước chừng kéo hơn mười phần dây thừng mới đem thuyền kéo đến bờ.

​Đem dây thừng buộc lại, Từ Duyệt lập tức chạy xa bến tàu, cầm dù chạy đến bờ biển, xa xa nhìn.

​Kia rất có khả năng là thi thể, cô không dám lại gần thi thể kia. Nghe nói trong miệng thi thể có tử khí, nếu như người hít phải tử khí, cũng coi như mất đi nửa cái mạng, lại vẫn rất có khả năng bị thi thể nhập hồn vào mình!

​Cô mới không cần! Ngẫm lại đều đã đáng sợ!

​Lúc này lão bà bà kia khí lực đã khôi phục, bà chống đỡ đứng lên, cố gắng đem cô gái trong lòng ôm lấy, Từ Hân cũng tiến lên hỗ trợ, rốt cục đem cô gái kia nâng lên bến tàu.

​"Cô gái này thật xinh đẹp." Từ Hân kinh diễm nói một câu, tiện đà khẩn trương nhìn hướng bà nội hỏi: "Cô ấy còn sống không?"

​Lão bà bà lắc đầu nói "Ta không biết", tiện đà đem lỗ tai áp lên trên ngực cô gái kia.

​Trên bờ Từ Duyệt vội vàng hô to: "Bà nội! Đừng tiếp sát miệng của cô ấy, có tử khí!"

​"Từ Duyệt!" Từ Hân trách cứ nhìn cô một cái: "Đừng nói lung tung! Cũng không phải là mấy chuyện ma mà em xem!"

​Từ Duyệt bất mãn cong bĩu khóe môi, tự nhủ nói: "Mưa to, bờ sông, thi thể, này không phải là mở đầu chuyện ma sao?!"

​Lão bà bà đột nhiên ngẩng đầu lên, khàn khàn nhưng mắt sáng ngời nhiễm lên một tầng vui sướng, kích động nói: "Có! Lại vẫn có nhịp tim! Nhanh, nhanh đưa cô ấy về nhà!"

​"Còn sống..." Từ Hân có chút hoảng hốt, trong lòng cũng vì nữ sinh xinh đẹp này còn sống mà cảm thấy vui vẻ.

​Cô lập tức đứng lên, nhìn Từ Duyệt nói: "Duyệt Duyệt, mau tới đây, người chưa chết, còn sống, chúng ta hỗ trợ đưa cô ấy về nhà!"

​"Không chết?" Từ Duyệt trên mặt lộ ra biểu hiện không dám tin: "Em còn tưởng rằng, vẫn không nhúc nhích, người đã chết! Nhưng mà, chúng ta báo cấp cứu là được rồi, sao lại phải muốn đưa cô ấy về nhà chứ!"

​Cứ như vậy, trong nhà khẳng định có một người sắp chết, cô nghĩ muốn, trời mưa xuống không cần giúp bà nội đưa đò, có thể im lặng ở nhà xem tiểu thuyết!

​Nhưng mà tuy là nói như thế, bước chân cô đã đi về bên kia rồi.

​Mặc kệ như thế nào, người còn sống là tốt, tránh cho cô về sau cũng không dám ngồi lên thuyền rồi!

​Đi vào, Từ Hân cười nói: "Em xem, Duyệt Duyệt, cô ấy dáng vẻ rất được đi?"

​"Xinh đẹp thì thế nào?" Từ Duyệt trợn trừng mắt, cô ghét nhất bị người khác trước mặt cô khen ngợi người khác đẹp, bĩu môi, cô thấp giọng nói: "Chúng ta nơi này vùng lân cận lại không có bệnh viện, có thể sống sót hay không lại không chắc chắn!"

​"Duyệt Duyệt!" "Duyệt Duyệt!"

​Lão bà bà kia cùng Từ Hân đồng thời quở trách.

​Ba người liền nâng rốt cục đem nữ sinh "Di chuyển" trở về nhà.

​Lúc này mưa đã thật sự lớn, giọt mưa lớn như hạt đậu đập trên mặt, hơi chút đau đớn.

​Đây là một cái sân cách bờ sông không xa, nhà cửa bằng đá, chỉ có một tầng, với ba căn phòng. Một gian là phòng ngủ của Lão bà bà, một gian là phòng học phòng ngủ của Từ Hân cùng Từ Duyệt, còn có một gian là phòng chứa đồ. Nhà cửa bên ngoài không có sơn, trong vườn nuôi vài con gà, còn có một con chó lông màu nâu nhạt. Phòng bếp ở chỗ tối, con chó vàng liền ngủ ở cửa phòng bếp trên đất bùn.

​Bởi vì mưa to, sân không có làm xi-măng nên có vẻ cực kì lầy lội. Mấy con gà núp ở mái hiên, vẫn không nhúc nhích giống như ngủ gật.

​"Đem thùng gỗ lớn kia dời qua đây, cho cô ấy tắm nước nóng trước đã." Bà nội phân phó Từ Duyệt cùng Từ Hân đi dọn thùng gỗ, còn bà cất đệm lót ghế đem đặt ở tủ quần áo lấy thảm điện cầm xuống, thần tốc đệm lót ở trên giường, cắm điện. Làm xong những thứ này, bà lập tức đem mấy cái bình nước nóng đều mang ra, sau khi đun lại lần nữa, Từ Duyệt và Từ Hân đem thùng gỗ lớn di chuyển đến.

​Từ Hân nhanh chóng đem nước ấm rót vào thùng gỗ lớn, hoà nước ấm, Từ Hân dĩ nhiên cảm thấy được mình hoàn thành nhiệm vụ, đi đến cạnh giường, chuyên chú cởi ra quần áo ướt sũng, lấy chăn gắt gao bao lấy An Sơ Hạ.

​"Làn da tốt như vậy, hẳn không là mỗi ngày dùng mặt nạ gì gì đó đi? Em ghét nhất bị loại này lấy tiền bạc quăng vào mặt người ta."

​"Cái mũi cao như vậy, hẳn không là đi nâng mũi gì đó chứ?"

​"Lông mi này hẳn không là giả đi? Dáng vẻ này quá hoàn mỹ rồi!"

​"Còn có môi, như thế nào ngay cả đường vẽ môi đều không có a..."

​"Từ Duyệt, đừng ở trên mặt người ta chỉ tới chỉ lui!" Lão bà bà cau mày răn dạy một tiếng: "Đi, đi đem bộ quần áo ngủ màu lam trong tủ quần áo của con ra đây."

​"A?!" Từ Duyệt nhất thời đứng lên, mở miệng liền cự tuyệt: "Không được! Đó là bà mới vừa mua cho con, con còn chưa mặc qua mà!"

​Bộ áo ngủ màu lam Doraemon là bà nội mới vừa ở trong phố mua cho cô ta, cô ta còn muốn khi thời tiết lạnh một chút lấy ra mặc!

​Cô ta không yêu thương gì cô gái ấy, còn chưa có mặc qua áo ngủ này đem ra cho nữ sinh kia mặc!

​"Con đừng tùy hứng, nhanh đi lấy, bà nội sẽ mua cho con một bộ càng đẹp mắt hơn." Lão bà bà dùng ngữ khí không để cho phản bác nói.

​Từ Duyệt mất hứng: "Vậy được rồi, vậy bà nhất định phải mua cho con một bộ càng đẹp mắt!"

​"Bà nội, nước ấm đã vừa rồi." Từ Hân đi lên phía trước, nhìn Từ Duyệt liếc mắt một cái, giọng nói ôn nhu: "Duyệt Duyệt, em nghe lời đi, đem áo ngủ đưa cho cô ấy mặc trước, của chị sẽ cho em."

​Từ Duyệt chau mày: "Em không cần của chị, của chị đã mặc qua rồi."

​Từ Duyệt nói xong, đi đến trong ngăn tủ để bộ áo ngủ Doraemon kia, không vui mang tới đầu giường, miệng vẫn còn không quên nhắc nhở bà nội: "Bà cần phải giữ lời nha."