Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1034: Đùa giỡn đạo cô




Diệp Mặc vừa mới chỉ vào một nguyện liệu bằng tơ màu lam nói một câu, liền nghe thấy bên cạnh có một giọng nói của một người con gái cũng nói tương tự. Diệp Mặc lập tức liền quay đầu lại thì nhìn thấy mộ khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ là một đạo cô mặc một bộ váy máu trắng. Chỉ cần nhìn cánh tay trắng trẻo của cô, liền biết được cô cũng muốn lấy được cuộn tơ kia.

Một thứ đồ mà hắn và cô đều muốn có được, Diệp Mặc lại không có ý nhất định phải lấy được nguyên liệu bằng tơ này, không ngờ người ta lại nhắm đến, mình đi xem cái khác cũng được.

Còn không đợi Diệp Mặc rời khỏi, vị đạo cô kia bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Hình như là tôi có quen anh thì phải, hình như đã gặp anh ở đâu đó rồi, có chút cảm giác quen thuộc.

Vốn dĩ nguyên liệu tơ màu xanh nước biển đưa cho đạo cô xinh đẹp trước mặt này cũng chẳng có gì, nhưng lời của cô lại làm cho Diệp Mặc kinh ngạc. Hắn từ trước đến giờ chưa từng gặp vị đạo cô này, sao cô lại nói nhìn mình rất quen?

Diệp Mặc bây giờ sợ nhất chính là bị người khác biết được gốc gác của mình, một khi bị người khác phát hiện ra gốc gác của mình, thì hắn xong đời rồi.

Đang lúc Diệp Mặc muốn lặng lẽ rời khỏi, bỗng nhiên lại nghe thấy đạo cô trên cầu thang tầng hai gọi một câu:

- Hiểu Sương, nhanh lên chút.

Hiểu Sương? Diệp Mặc cảm thấy cái tên này quả thực rất quen thuộc, hắn quan sát kỹ hơn một chút vị đạo cô này, tu vi Nguyên Anh tầng thứ nhất, hơn nữa lại vừa thăng cấp.

Trẻ tuổi như vậy mà đã là Nguyên Anh tầng thứ nhất rồi? Diệp Mặc nhất thời liền nhớ ra cách đây không lâu Vương Phiên Bình đã nói đến, chính là Lăng Hiểu Sương ở Thanh Mộng trai, người con gái này chắc chắn là Lăng Hiểu Sương trên tấm Bia đề danh Kim Đan đó.

Đầu óc Diệp Mặc xoay chuyển cực kỳ nhanh chóng, hắn nhanh chóng hiểu được Lăng Hiểu Sương tại sao lại có thể quen hắn được. Người con gái này chắc chắn sau khi hắn đề danh xong, trong thời gian cực kỳ ngắn cũng đến thí danh, rất có khả năng chính là người thí danh ngay sau hắn.

Có như vậy cô mới có thể nhớ được tin tức của mình, thậm chí có thể nhớ được người đề danh trước chính là mình. Diệp Mặc biết mặc dù hắn đề danh thất bại, nhưng trên quảng trường tối ngày hôm đó vẫn còn có vài người. Mặc dù Lôi Vân Tông không thể để ý đến người vô danh đề tên thất bại như mình, nhưng Diệp Mặc biết rằng hắn đề danh thất bại chắc chắn không phải do tu vi của hắn chưa đủ mà là vì nguyên nhân khác.

Nếu như người con gái này có thể cảm nhận được khí thế mà hắn để lại sau khi đề danh, nói không chừng cũng đã nghi ngờ hắn. Người trong môn phái chín sao như cô, chắc chắn quan hệ mật thiết, cho dù là một chút cũng không thể để người con gái này nghi ngờ được. Nếu không, cô ta nói với Lôi Vân Tông, chỉ cần điều tra mình thì thật là xong rồi.

Diệp Mặc đoán không sai, Lăng Hiểu Sương sở dĩ cảm giác Diệp Mặc quen thuộc quả thật là cảm nhận được khí thế của hắn. Cô đề danh sau Diệp Mặc vài tiếng đồng hồ cho nên cảm giác đó rất ấn tượng. Nhưng cô chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi. Bởi vì cô rất ít liên quan đến đàn ông. Cho nên cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác này.

Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức nhìn chằm chằm vào ngực của Lăng Hiểu Sương, sau đó lại nhìn mặt, rồi lại chuyển ánh mắt nhìn xuống bụng dưới của cô. Nếu như không phải Lăng Hiểu Sương mặc váy, ánh nhìn của hắn chắc chắn sẽ dừng trên chân của cô.

Lăng Hiểu Sương vốn chỉ là có chút quen thuộc mà thôi, bây giờ thấy Diệp Mặc có ánh mắt háo sắc như vậy, nhất thời đã ném cái cảm giác này xuống chín tầng mây, lập tức nổi giận.

Diệp Mặc trước khi cô tức giận, lau lau miệng như nước miếng ra nhỏ giọt, lầm bầm một câu:

- Đúng là một đạo cô xinh đẹp...

Nói xong dường như biết được mình nói sai rồi, lại vội vàng có chút khinh bỉ nhìn Lăng Hiểu Sương cườic cười:

- Cô thật đẹp, em gái, là cô gọi tôi à? Tôi tên Ninh Tiểu Ma, à, à, cô thích nguyên liệu này, không sao, tôi mua cho cô...

Nói xong, Diệp Mặc vừa dùng ánh mắt háo sắc của mình nhìn Lăng Hiểu Sương vừa hướng về bên trong gọi:

- Tiểu nhị, tiểu nhị. Người đâu rồi, nhanh lên chút, tôi muốn mua đồ.

Sau đó vừa nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Sương, xoa xoa tay với vẻ mặt bỉ ổi cứ như buổi tối có chuyện hay vậy, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, vừa này tôi cũng rất có cảm tình với cô, chúng ta nhất định là đã gặp nhau rồi, thật rất quen thuộc...

Lăng Hiểu Sương lập tức sắc mặt trắng bệch, cô lạnh lùng lườm Diệp Mặc một cái rồi quay người đi, lập tức biết được cái cảm giác mà mình vừa cảm nhận được vừa nãy là nhầm rồi. Bản thân làm sao lại quen loại người như vậy được, cái này căn bản là không thể nào.

Thấy Lăng Hiểu Sương không nói tiếng nào mà lại quay người rời khỏi, Diệp Mặc vội vàng đứng phía sau kêu lên:

- Em gái, đừng vội đi, chúng ta cùng đi nghe đại hội luận đạo đã...

- Kêu nữa, tôi móc mắt anh ra đấy...

Lăng Hiểu Sương không muốn nhiều lời, nhưng vị đạo cô đang đợi cô trên cầu thang thì lại không dễ đối phó gì, sau khi mắng Diệp Mặc một câu, lúc này mới cùng Lăng Hiểu Sương lên lầu.

- Người anh em, anh đúng là to gan, anh có biết vị đạo cô vừa nãy là ai không? Là Lăng Hiểu Sương ở Thanh Mộng trai đấy, không ngờ anh lại dám ức hiếp cô ta, cẩn thận cái đầu của anh đấy.

Một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ nhất bước tới trước mặt Diệp Mặc, có lòng tốt nhắc nhở một câu.

- Hả...

Diệp Mặc khiếp sợ xoa xoa trán của mình, hắn khiếp sợ là giả, nhưng toát mồ hôi lại là thật. Chẳng may bị Lăng Hiểu Sương nhận ra hắn là Diệp Mặc của tối ngày hôm đó, hơn nữa tu vi lại rất lợi hại, thì hắn thật có chút nguy hiểm rồi.

Sau khi tên tiểu nhị kia đến, Diệp Mặc nhanh chóng lấy tinh thạch ra mua nguyên liệu sợi tơ kia, rồi quay người rời khỏi. Hắn cũng không dám lên lầu tìm phiền phức nữa, xem ra chỗ này ít ra mặt thì tốt hơn.

Thấy Diệp Mặc sau khi khi nghe nói Lăng Hiểu Sương là ai, đến một câu cũng không dám nói, rồi lặng lẽ rời khỏi, sau lưng lúc đó truyền đến một trận cười vang.

...

Thoát khỏi chuyện này, Diệp Mặc muốn sớm quay về chỗ ở một chút, tránh bị người khác nhìn thấy.

Diệp Mặc vừa mới quay trở về “Quán rượu Tư Uyển”, liền nhìn thấy hai người Vương Phiên Bình và Cát Liên đi ra. Vương Phiên Bình thấy Diệp Mặc lập tức vui mừng gọi một câu:

- Diệp thành chủ, tôi và anh Cát cùng nhau đến đài khiêu chiến luận đạo, anh cũng cùng đi xem đi, nghe nói Triệu Dung của Huyền Băng Phái cũng đến.

Vương Phiên Bình dường như biết Diệp Mặc có chút hứng thú với Triệu Dung của Huyền Băng Phái nên cố ý nói ra một câu. Anh ta không nghĩ tới lời đề nghị này là đúng hay sai, nếu như Vương Phiên Bình không nhắc đến Triệu Dung, Diệp Mặc có thể sẽ không đi. Nhưng Triệu Dung của Huyền Băng phái, nếu như cô ta đến, nói không chừng Lạc Ảnh cũng đến.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức nói:

- Được, tôi cũng đến xem một chút.

...

Mấy người bọn họ vừa mới đến gần đài luận đạo, liền nghe thấy trên đài có một trận huyên náo truyền đến, sau đó một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba bị đánh rợt đài, rơi xuống đám người bên dưới, sau khi nôn ra một ngụm máu, lẳng lặng bò dậy.

Diệp Mặc lúc này mới chú ý đến những người trong đài luận đạo chỉ là Nguyên Anh tầng thứ nhất mà thôi, anh ta là Nguyên Anh tầng thứ ba mà không ngờ bị đánh nôn ra máu, rõ ràng tu sĩ này không tầm thường. Rất nhanh, Diệp Mặc phát hiện ra hắn quen biết người này. Ngày trước khi ở “Sa Nguyên dược cốc”, hai người còn lấy được “Tử Quý Hỏa”. Người này chính là Đổng Thiên Nhai của Vô Cực tông, ngày đó anh ta là Kim Đan viên mãn, bây giờ đã là Nguyên Anh tầng thứ nhất rồi, hơn nữa chân nguyên còn vững chắc. Ngày đó hắn cũng biết Đổng Thiên Nhai đứng thứ tư trong Kim Đan danh nhân đường, bây giờ xem ra quả nhiên có chút môn đạo.

Vương Phiên Bình sợ Diệp Mặc không nhận ra Đổng Thiên Nhai, nói nhỏ vào tai Diệp Mặc:

- Đây là Đổng Thiên Nhai, đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông, xếp thứ 17 trên Bia đề danh.

- Đổng Thiên Nhai...

- Đổng công tử thật lợi hại...

- Thiên Nhai tiền bối...

...

Không thể không nói ở trong đại lục tu chân, cũng điên cuồng giống như việc bám đuôi minh tinh vậy, đây là lần thứ hai Diệp Mặc chứng kiến cảnh tượng như thế này. Ngày trước Tiêu Phi trong quảng trường Bia đề danh, còn có người con gái đứng ngay vị trí sau khi Tiêu Phi đề danh.

Đổng Thiên Nhai tự đắc nhìn những người đứng trên đài luận đạo, lại nhìn xung quanh một lần, lúc này mới chắp tay hành lễ nói:

- Vô Cực tông chúng tôi chú ý chính là tùy ý tùy tâm, mặc dù vị bằng hữu vừa nãy cao hơn tôi hai tầng, nhưng bởi vì anh ta không tùy tính như tôi, trong khi tỉ thí sợ hãi rụt rè cho nên mới bị tôi đánh gục. Tu sĩ như ta, nếu là tu đạo thì cần gì phải sợ hãi rụt rè?

Đổng Thiên Nhai nói hết những cảm nhận tâm đắc của mình ra, phía dưới lại càng lao nhao lên.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đúng là thối thật. Tu vi của Đổng Thiên Nhai mặc dù là Nguyên Anh tầng thứ nhất, nhưng tu vi chân nguyên của anh ta lại thâm hậu hơn tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba, đây có lẽ là do tư chất và công pháp tạo nên. Mặc dù trong quá trình hai người tranh đấu Diệp Mặc không được chứng kiến, nhưng Diệp Mặc cũng có thể đoán được, thủ đoạn của Đổng Thiên Nhai hẳn là hơn tu sĩ thất bại kia nhiều.

Chỉ là người ta thắng rồi, nói thế nào cũng là chuyện của người ta mà thôi.

Lúc này Diệp Mặc dùng thần thức quét một vòng, cũng không nhìn thấy Lạc Ảnh đâu, thậm chí Triệu Dung là ai, hắn cũng không nhận ra.

- Đổng Thiên Nhai của Vô Cực tông cung kính tiếp chiêu, không biết có vị bằng hữu nào có ý lên chỉ giáo hay không?

Đổng Thiên Nhai đứng yên chờ người khác lên tỉ thí.

- Thế này có nhàm chán quá không?

Diệp Mặc lầm bầm nói.

Cát Liên cười ha hả nói:

- Nhàm chán? Anh mà biết mười tu sĩ đứng trong top 10 có phần thưởng là gì thì anh cũng không cảm thấy nhàm chán đâu.

Nói xong không đợi Diệp Mặc hỏi đến, anh ta liền nói tiếp:

- Mỗi lần Vẫn Chân điện tổ chức, thành Vẫn Chân đều trọng thưởng tu sĩ tham dự luận đạo, tu sĩ đứng trong top 10 thấp nhất cũng được một chân khí hạ phẩm. Nghe nói có một lần người đứng đầu còn được thưởng một viên “Hư Lạc đan” nữa, trọng thưởng như vậy thì ai có thể từ chối được chứ?

Vương Phiên Bình gật gật đầu đồng ý nói:

- Đúng vậy, hơn nữa cho dù không thể đứng trong top 10, nhưng có thể lên đài cũng đã chứng minh là có thực lực nhất định rồi. Cho dù bọn họ không nhận được phần thưởng nhưng có thể luận đạo với một số tu sĩ thiên tài, được lợi có thể không thể kể hết. Huống chi trên đài luận đạo không cho pháp đả thương đến tính mạng, cho nên đại đa số tu sĩ đều muốn thử một lần.

Nghe thấy “Hư Lạc đan” Diệp Mặc trong lòng giật mình nhưng nghĩ tới Cát Liên nói chỉ có một lần mà thôi, rõ ràng không phải mỗi lần đều thưởng “Hư Lạc đan”. Còn một điều nữa, Diệp Mặc cũng biết, bây giờ hắn không thể ra mặt được. Một khi hắn lộ diện, lập tức sẽ bị liệt vào mục tiêu chú ý của người khác.

- Nhưng Vô Cực tông gần đây cũng có danh tiếng lớn đấy chứ, lúc trước đệ tử nòng cốt thiên tài Viên Quan Nam dựa vào tu vi Nguyên Anh tầng thứ tư liền ghi danh lên Bia đề danh, danh tiếng truyền khắp Nam An châu. Gần đây lại có Đổng Thiên Nhai và Văn Thái Y. Văn Thái Y lại càng là nhân vật số một trong mười mĩ nhân Nam An, hơn nữa lại đứng thứ ba mươi chín trên Bia đề danh Kim Đan.

Cát Liên nhìn Đổng Thiên Nhai phong độ có một không hai trên đài mà cảm thán một câu.