Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1279: Cửu Dương Thiên Hỏa




Linh khí của linh mạch cực phẩm và linh khí của tiên tinh hợp vào cùng một chỗ không ngừng rửa sạch và đánh sâu vào kinh mạch của Diệp Mặc, còn Kiếp Ý đan thì lại càng làm cho sự công kích này không ngừng cung cấp sức sống.

Lốc xoáy linh khí khổng lồ uốn lượn trên đỉnh đầu Diệp Mặc, cuối cùng thậm chí còn cô đọng ra linh dịch, còn những linh khí này lại bị Diệp Mặc hấp thu không chừa một giọt nào. Vô Ảnh núp dưới lá Khổ Trúc ở phía xa sớm đã quen với động tĩnh này của Diệp Mặc, thậm chí đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn.

Ngăn cách của Kiếp Biến tầng thứ ba dưới sự công kích kinh khủng như này của linh lực, còn có sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, không dừng lại chút nào, trực tiếp nhảy tới.

Hai tháng sau, Diệp Mặc đột phá Kiếp Biến tầng thứ tư, bốn tháng sau, thăng cấp lên Kiếp Biến tầng thứ năm. Khi Diệp Mặc vừa mới đột phá lên tầng thứ năm, tiên tinh trong tay hắn phát ra tiếng răng rắc, biến thành hư không. Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến, tiếp tục nuốt Kiếp Ý đan, hấp thụ linh khí trên linh mạch cực phẩm để tu luyện.

Chín tháng sau Kiếp Biến tầng thứ sáu… Diệp Mặc thở dài một hơi ngừng tu luyện, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần một bước nữa hắn có thể thăng cấp lên Kiếp Biến hậu kỳ rồi.

Đáng tiếc tiên tinh của hắn cũng không còn nữa rồi, hiệu quả khi dùng tiên tinh tu luyện và hiệu quả khi không có tiên tinh tu luyện khác nhau hoàn toàn. Lúc trước hai tháng hắn có thể đột phá một cảnh giới, chỉ cần một viên Kiếp Ý đan, mà cuối cùng từ Kiếp Biến tầng thứ năm tăng lên Kiếp Biến tầng thứ tám, hắn lại phải tốn mất năm tháng, nuốt đến ba viên Kiếp Ý đan.

Diệp Mặc nhìn ra ngoài một chút, Tô Tĩnh Văn vẫn đang cố gắng tu luyện, thậm chí còn đột phá Nguyên Anh tầng thứ sáu lên đến Nguyên Anh tầng thứ bảy. Diệp Mặc căn bản không muốn ra ngoài, thấy Tô Tĩnh Văn lại sắp đột phá, hắn nhẫn nhịn lại không ra ngoài. Nguyên Anh tầng thứ bảy chính là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, mặc dù vẫn còn rất thấp, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều, đây là sự thật.

Hắn nhìn trận bàn thời gian, lại phát hiện tiên tinh bên trong vẫn còn một ít, chắc là kiên trì một tháng nữa cũng không có vấn đề gì.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục tu luyện, tiếp tục tu luyện hắn cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn đột phá từ Kiếp Biến trung kỳ lên Kiếp Biến tầng thứ bảy được, hắn lấy ra bức tranh sơn thủy kia.

Lúc đầu Diệp Mặc trong cái miếu nhỏ trong phong ấn kia lại cảm thấy bức tranh sơn thủy này không đơn giản, một bức tranh đến thần thức cũng không thể quét vào được, làm sao lại có thể đơn giản được? Hắn cũng biết lúc trước hắn lấy đi bức tranh sơn thủy, Phiến Phất cũng có ý kiến, nhưng đáng tiếc gã không dám nói với mình là gã cần, còn Đường Mộng Nhiêu đương nhiên cũng muốn bức tranh này, nhưng cô lại không tiện nói. Còn hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh còn lại, cho dù muốn cũng không dám nói.

Bức tranh sơn thủy thần thức không quét vào được, Diệp Mặc từ một góc của bức tranh sơn thủy phát hiện bên trong bức tranh này còn kẹp một tầng nữa.

Ngay sau đó Diệp Mặc lại rút được một tờ lụa mỏng từ trong bức tranh đó ra, trên tờ lụa mỏng này có sáu chữ Lạc Nguyệt “Pháp thuật Ngũ Hành cơ bản”.

Diệp Mặc có chút sửng sốt, pháp thuật Ngũ Hành chính là pháp thuật đơn giản nhất, có thể nói là pháp thuật cơ bản nhất của giới Tu Chân, cái gì Hỏa Cầu Thuật, Thủy Cầu Thuật, Độn Thuật, khi hắn luyện khí cũng đều biết hết. Pháp thuật đơn giản như này mà còn phải thận trọng dùng một miếng lụa mỏng giấu trong bức tranh sơn thủy?

Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc cũng cảm giác có gì đó không đúng, những thứ pháp thuật này không phải cơ bản, hắn đã nhìn thấy Ngũ Hành độn thuật cuối cùng. Ngũ Hành độn thuật này Diệp Mặc rất quen, lúc trước cái Linh Hồn thể kia, cũng chính là Tiết Vưu Phong đưa cho hắn một phần, là công pháp thiên cấp, sao lại có thể nói là pháp thuật cơ bản?

Diệp Mặc nhìn lại từ đầu một lần nữa, từ kim chi chí cực, vô kiên bất tồi, canh vi kỳ sát, cương kiện vi tối, khởi năng dĩ khí chi mang nhi luận hung lệ tai …

Diệp Mặc càng xem càng kinh hãi, cái này đâu phải là pháp thuật Ngũ Hành cơ bản gì đó, căn bản chính là pháp thuật Ngũ Hành đỉnh cao cực kỳ cao thâm, trong công pháp thủy hệ, thổ hệ, Diệp Mặc căn bản không nhìn thấy Thủy Cầu thuật,Lạc Thạch thuật gì gì đó, có cũng chỉ là thủ pháp dời sông lấp biển mà thôi.

Đúng là pháp thuật Ngũ Hành lợi hại, Diệp Mặc hít một hơi dài, so với những pháp thuật Ngũ Hành này, cái Hỏa Cầu thuật gì đó mà lúc trước hắn tu luyện, quả thực đúng như so sánh núi lửa với trẻ con chơi que diêm.

Diệp Mặc trực tiếp bỏ qua những thứ còn lại, mắt dán vào pháp thuật hỏa hệ. Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn đã đại thành rồi, thậm chí thành màu lam rồi, lúc này hắn đang rất cần gấp một môn pháp thuật có thể cùng xứng đôi với Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn.

- Hỏa chi tinh dã, bính chước dương chi chí mãnh, bất úy thu nhi khi sương, bất úy đông nhi vũ tuyết. Hóa kim dung vạn vật, át thiên địa chi âm tà, nhược hợp phản nhược diệc... Thử diễn sinh pháp thuật nhất thiên, Thiên Hỏa Cửu Dương.

Ngay sau đó sử dụng pháp thuật hỏa hệ và vận dụng mồi lửa, Diệp Mặc một mạch đọc xong trang viết về luyện hỏahệ, mới hiểu được đây là một công pháp hỏa hệ tên Thiên Hỏa Cửu Dương, lập tức mừng rỡ.

Người tu luyện Thiên Hỏa Cửu Dương tốt nhất có một mồi lửa kỳ dị cơ bản nhất, thiên hỏa là tốt nhất. Nếu như không có, thì dùng chân hỏa của chính thân mình. Diệp Mặc vui mừng là vì hắn có thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa, mà Vụ Liên Tâm Hỏa chẳng những là thiên hỏa, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp.

Tu luyện Thiên Hỏa Cửu Dương đến trình độ cao nhất, có thể thi triển được mồi lửa của mình thành chín mặt trời xông kích đối thủ, thiêu sống đối thủ. Bình thường tu luyện ra một tia lập lòe, mới chỉ là nhập môn. Tu luyện ra một vòng sáng đỏ mới là tiểu thành tầng thứ nhất. Nếu như đẳng cấp của thiên hỏa đạt đến màu lam, vậy thì tu luyện ra một vòng thái dương tiểu thành xong sẽ là màu lam, đánh đâu thắng đó, không có gì là không hòa tan được.

Sử dụng thiên hỏa cũng không phải giống như cái kiểu lúc trước của Diệp Mặc, phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa thiêu đốt không có chút đạo lý nào. Cách này nếu như gặp phải đối thủ không ra làm sao cả, có thể thắng dễ dàng, nhưng nếu như là cao thủ, thì cách này chẳng những không có công hiệu đối địch, mà còn lãng phí thần thức và chân nguyên nữa.

Diệp Mặc vừa nhìn liền hiểu được đạo lý trong đó, lúc đầu ở cấm địa Băng Thần, cho dù thiên hỏa của hắn không thăng cấp, nhưng nếu như hắn biết Thiên Hỏa Cửu Dương, chỉ cần tu luyện ra một vòng mặt trời, vậy thì những Phệ Linh trùng kia cũng chết mất xác, căn bản không cần dùng đến sự giúp đỡ của Vô Ảnh.

Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, năng lực lĩnh ngộ vốn rất mạnh, cộng thêm Thiên Hỏa Cửu Dương giải thích lại hết sức cặn kẽ, chỉ trong vòng hơn một tháng, tầng thứ nhất hắn đã tiếp cận gần đến tiểu thành rồi, vòng thái dương đầu tiên tu luyện ra cũng là màu xanh nhạt.

Mặc dù Diệp Mặc rất muốn tìm một đối thủ để thử Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, nhưng cũng biết bây giờ không có cách nào thử nghiệm được. Tiên tinh trên trận bàn thời gian cũng đã hoàn toàn tiêu hao hết, Diệp Mặc nhìn thấy Tô Tĩnh Văn bên ngoài cũng vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ bảy, cũng không ở lại trong thế giới trang vàng nữa, lắc mình rời khỏi thế giới trang vàng.

Bên trong những dãy núi trùng điệp phía sau bãi sa mạc, lúc này có một nam một nữ đang mừng rỡ đi thu thập linh thảo quanh đó. Hai người này chính là Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đã xuất quan, bọn họ chuẩn bị sau khi thu thập linh thảo xong, thì sẽ rời khỏi nơi này.

Diệp Mặc tu luyện đến Kiếp Biến tầng thứ sáu, hơn nữa tầng thứ nhất cuả Thiên Hỏa Cửu Dương cũng gần tiếp cận đến tiểu thành rồi, lúc này lại quay về dãy núi toàn là yêu thú kia, hắn cũng không có chút cố kị nào.

Tô Tĩnh Văn lúc trước còn nghĩ rằng Diệp Mặc bốc phét, bây giờ đi sau Diệp Mặc lại phát hiện ra khắp nơi đều là linh thảo, cô mới biết Diệp Mặc bảo thủ tới mức nào.

Những linh thảo cấp năm cấp sáu cũng chỉ là bình thường, đến linh thảo cấp bảy cấp tám cũng thỉnh thoảng gặp được.

Hai người càng đào về phía trong, đẳng cấp của linh thảo lại càng cao. Tô Tĩnh Văn lại càng phấn chấn, không ngờ quên mất đây là nơi yêu thú cao cấp nhiều đến nỗi có thể chất thành đống.

Nhưng hai người cũng không được thanh nhàn bao lâu, cũng đã có yêu thú vây đến, bắt đầu là yêu thú cấp bảy, sau đó có một số yêu thú cấp thấp phát hiện ra Diệp Mặc dường như không dễ đối phó, liền bước ra yêu thú cấp tám cấp chín, đến cuối cùng cũng có vài con yêu thú cấp mười bước tới.

Tiếng gào thét của vô số những con yêu thú mới khiến cho Tô Tĩnh Văn thức tỉnh lại, lúc này mới hiểu cô và Diệp Mặc không phải đang ở nhà, mà là đang trong một đống yêu thú.

Những con yêu thú này sở dĩ vẫn chưa xông lên, là vì trong đám yêu thú này có một con Thanh phong lang cấp mười mà mấy con yêu thú cấp tám cấp chín đều thua dưới tay Diệp Mặc, lúc này mới sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.

Chỉ có mấy con yêu thú chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Mặc mới liều lĩnh xông lên, bị vài đường lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ngã gục. Đến một con yêu thú cấp mười cũng bị một đường lôi kiếm của Diệp Mặc đánh cho cả người nám đen, một hồi lâu sau cũng không bò dậy nổi.

Nhưng ngay sau đó lại có hai con yêu thú cấp mười gào thét, lần này bọn nó trở nên thông minh, cũng không xông thẳng đến, mà lại áp sát ngay phía sau Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn. Cũng không được bao lâu, nơi này liền có hàng chục hàng trăm con yêu thú, hơn nữa yêu thú lại càng ngày càng nhiều.

Diệp Mặc nhíu mày, đang muốn đuổi những con yêu thú này đi. Nơi này có nhiều linh thảo như vậy, muốn hắn từ bỏ như vậy, hắn cũng không cam tâm. Nhưng không đợi hắn ra tay, thì những con yêu thú kia dưới sự chỉ huy của mấy con yêu thú cấp mười ầm ầm vọt đến.

Diệp Mặc lần này cũng không nương tay, sấm sét ùn ùn kéo đến giáng xuống, ngay lập tức trong toàn sơn cốc vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Nhưng con yêu thú cấp thấp dưới lôi kiếm của Diệp Mặc, tử thương vô số. Vài con yêu thú cấp mười bị lôi kiếm của Diệp Mặc tấn công xuống hố sâu, còn những con yêu thú cấp thấp thì lại một tia sét của Diệp Mặc giáng xuống đánh cho chạy tán loạn. Một số con có sức chống cự yếu hơn một chú, dưới tia sét của Diệp Mặc thì đến mạng cũng không giữ được.

Đây còn là Diệp Mặc còn nương tay, nếu như hắn không nương tay, thì những con yêu thú này hắn có thể giết chết ngay lập tức. Chỉ trong chốc lát sau, nơi này đã biến thành một đống hỗn độn, hàng trăm con yêu thú cấp thấp thi thể chất thành đống, còn nhiều con yêu thú khác thì lại trên người có những vệt nám đen.

Những con yêu thú còn lại cũng không dám xông lên nữa, nhưng lại không cam tâm buông tha Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn. Đến cuối cùng Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi đến đâu, thì những con yêu thú tránh đường đến đó.

Lúc đầu Tô Tĩnh Văn còn có chút lo lắng, nhưng cuối cùng thì đã không còn chút cố kỵ nào rồi, những con yêu thú này dường như sợ sự lợi hại của Diệp Mặc. Quả thật tia sét của Diệp Mặc đúng là có chút hung mãnh.

Diệp Mặc nhìn thấy những con yêu thú kia dường như giống như cái đuôi vậy, nhất thời tức giận, tiện tay phóng ra hơn mười tia sét đánh vào những núi đá gần đó, lạnh giọng nói:

- Tao biết bọn mày nghe hiểu tao nói gì, nếu như tao nói xong câu này, bọn mày vẫn còn theo đuôi tao, ảnh hưởng tao đi hái dược liệu, vậy thì tao sẽ giết chết hết, cũng không nương tay nữa đâu.

Những con yêu thú kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, giải tán ngay lập tức, chỉ trong chốc lát, không còn một con nào.

Cuối cùng trong những dãy núi trùng điệp nơi này hình thành lên một cảnh tượng như vậy, một trai một gái đi hái linh dược trong dãy núi này, còn những con yêu thú kia sau khi nhìn thấy hai người này tới, thì cũng lập tức quay người rời đi.