Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 611: Đoán biết được




Diệp Mặc bỗng cảm thấy những lời này của Khổng Lại Vũ dường như đang ngầm chứa thông tin gì đó ở bên trong mà nhất thời hắn vẫn chưa hiểu được.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Khổng Lại Vũ đột nhiên bổ sung thêm một câu:

-Nếu tôi không đoán sai thì anh bạn đây họ Diệp đúng không? Người đằng sau anh kia chắc là Chủ tịch huyện từ Hà Phong tới đây rồi. Nếu anh không ngại thì tôi sẽ gọi anh là Diệp thiếu gia được chứ?

Ngữ khí của Khổng Lại Vũ rất bình thản, xem ra gã không cảm thấy kì lạ chút nào khi gặp Diệp Mặc lần này. Thậm chí không đợi cho Diệp Mặc kịp phản ứng, gã đã gọi hắn là Diệp thiếu gia. Mà gã làm ra vẻ không quen biết gì với hai gã bảo vệ ban nãy bị Diệp Mặc giết chết kia, đến một biểu hiện dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt cũng không biểu lộ ra ngoài.

Chỉ có trong lòng gã biết rằng, nếu đối phương đúng là Diệp Mặc thì gã không phải là đối thủ của hắn. Gã không thể tưởng tượng được rằng sẽ gặp Diệp Mặc ở đây.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói đầu tiên của Khổng Lại Vũ. Thường thì những người tu luyện Cổ Võ đều xem nhẹ việc nghiên cứu các loại vũ khí, mà Khổng Lại Vũ này đã tu luyện tới Địa cấp đỉnh cao rồi, ắt hẳn gã từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện rồi. Nhưng gã lại biết được cả khẩu súng lục 64, điều này quả là không bình thường.

Từ những lời mà Khổng Lại Vũ nói, Diệp Mặc nhận thấy gã không hề có ý muốn hỏi ý kiến mình. Diệp Mặc hiểu rằng cách nghĩ ban đầu của mình có chút vấn đề, Khổng Lại Vũ có lẽ không phải là một tên tay sai của Đới Hằng, hoặc chí ít thì địa vị của gã cũng không hề kém hơn Đới Hằng.

Diệp Mặc không thèm để ý tới Khổng Lại Vũ mà quay sang Đới Hằng, nói:

-Vụ án của tập đoàn Cửu Hà là do mày giở trò đúng không? Vụ Lý Xuân Sinh cũng là do mày giở trò, phải chứ?

-Ha ha.

Đới Hằng cười lớn, nhưng rất nhanh sau đó, y lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, nói:

-Hoá ra mày chính là Diệp Mặc. Người nhà họ Khâu sợ mày, người nhà họ Tống cũng sợ mày, còn Đới Hằng tao thì không. Diệp Mặc mày là cái thá gì, tao biết mày ở Dược phẩm Lạc Nguyệt có chút quyền lực, nhưng cho dù mày gọi Hư Nguyệt Hoa tới thì đã sao? Mày nói đúng, những chuyện đó là do tao làm cả đấy, thì đã sao nào? Mày làm gì được tao?

Diệp Mặc thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh hiểu ra vấn đề. Những kẻ biết hắn là chủ nhân đích thực của Dược phẩm Lạc Nguyệt tuyệt đối không nhiều, Lạc Nguyệt trước giờ đều do đám người Hư Nguyệt Hoa và Úc Diệu Đồng, còn có cả Tàng Gia Nghiêm đứng ra quyết định mọi việc. Hơn nữa Hư Nguyệt Hoa vẫn là thành chủ cơ mà. Diệp Mặc trên cơ bản không phải quản lí bất cứ việc gì, thậm chí đến việc xây dựng hắn cũng chỉ đứng sau đưa ra vài ý kiến góp ý mà thôi.

Đới Hằng coi hắn là một người đứng đầu của Dược phẩm Lạc Nguyệt cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, điều này nói rõ cho tới nay Hàn Tại Tân vẫn không đem tất cả mọi chuyện của hắn tiết lộ ra ngoài.

Diệp Mặc cho rằng Hàn Tại Tân nhất định là đã biết rõ được lai lịch của hắn. Nếu Đới Hàng mà không biết Diệp Mặc chính là chủ nhân đích thực của Lạc Nguyệt Thành thì chắc chắn là người nhà họ Đới cũng không biết.

Diệp Mặc quay quay cây súng lục trên tay, thản nhiên nói:

-Mày đưa Lỗ Linh, Dịch Nghiên Nghiên và Dịch Tiểu Điệp ra đây, ngay lập tức!

Đới Hằng liếc nhanh sang Khổng Lại Vũ. Diệp Mặc biết ý của y là muốn Khổng Lại Vũ có sự đề phòng trước. Khổng Lại Vũ khẽ gật đầu không để lộ chút dấu vết nào, trong lòng thầm cười lạnh. Đới Hằng này đúng là muốn tìm đến chỗ chết rồi nên mới bắt gã ngăn Diệp Mặc, mặc dù y cũng rất muốn đánh nhau với Diệp Mặc nhưng vẫn không dám mạo hiểm. Y phải đợi cho đến khi An Ân Đức tới, sự sống chết của Đới Hằng chả có liên quan gì đến gã cả.

Đới Hằng thấy Khổng Lại Vũ gật đầu thì lại bình tâm hơn. Không chút hoảng hốt, gã cất giọng uể oải nói:

-Mày rất thông minh, biết được ba người Lỗ Linh là do tao bắt đi. Tiếc là, nói cho mày tin này, chuyện của Lý Xuân Sinh là do gã tự lao đầu vào chỗ chết mà thôi. Lần này cho dù gã không tới Cửu Đường thì đã sao? Còn mày...

"Pằng!Pằng!..." Hai tiếng súng lại vang lên, hai đầu gối của Đới Hằng phụt ra hai tia máu khiến y phải quỳ rạp xuống đất.

Y hoảng hốt nhìn hai đầu gối đã bị bắn nát của mình, thậm chí quên cả đau. Nhưng rất nhanh, y đã có phản ứng trở lại, quay sang nhìn Khổng Lại Vũ bằng ánh mắt uất hận. Y không tin rằng Khổng Lại Vũ không cản được hai đường đạn đó. Hai đường đạn ấy đối với gã đơn giản chỉ như món đồ chơi, vậy thì tại sao gã lại không cứu mình?

Đới Hằng thấy Khổng Lại Vũ cũng đang kinh hãi không kém gì mình, mặt gã tái nhợt đi, hoàn toàn không thể lí giải nổi vì sao Diệp Mặc dùng súng lục 64 mà lại có thể bắn nhanh như vậy, nhanh hơn tới mấy lần so với bình thường. Nhưng đó không phải là điều khiến cho gã hoảng sợ nhất, mà khiến cho gã kinh sợ chính là lúc Diệp Mặc nổ súng, bản thân gã cũng bị một loại sát khí khống chế mà dường như gã chỉ cần khẽ nhúc nhích một cái thì lập tức sẽ tiêu đời.

Vốn cho rằng mình mặc dù không địch nổi Diệp Mặc nhưng khoảng cách cũng không phải là quá xa, bây giờ gã mới biết rằng, khoảng cách ấy quá ư xa vời, vốn dĩ gãcòn định nếu Diệp Mặc bắn Đới Hằng thì gã sẽ ra tay ngăn lại, tới giờ mới biết, bất luận Diệp Mặc muốn bắn đi đâu thì gã cũng không thể nào cản phá. Mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra như tắm sau lưng. Nếu An Ân Đức không xuất hiện sẽ chắc chắn gã sẽ bị Diệp Mặc thủ tiêu.

Khổng Lại Vũ đã biết, tin tức mà gã nắm được quả nhiên không sai. Diệp Mặc đã bước tới ngưỡng một nửa Tiên Thiên cao thủ, hơn nữa lại đã tiến rất gần tới Tiên Thiên. Gã không dám lên tiếng nữa, trong lòng chỉ nghĩ phải nhanh chóng báo tin cho đồng bọn tới đây, nếu không kế hoạch lần này sẽ rất khó thực hiện.

Thấy sắc mặt của Khổng Lại Vũ đột nhiên trở nên khó coi như vậy, Đới Hằng biết rằng y đã không còn có thể trông cậy gì vào Khổng Lại Vũ này nữa rồi.

-Khẩu súng trong tay tao còn có một viên đạn nữa. Nếu mày còn tiếp tục phí lời thì viên đạn này sẽ xuyên thẳng vào giữa trán mày đấy.

Diệp Mặc nhìn khẩu súng trong tay, trông dáng vẻ của hắn chẳng có vẻ gì là đang nói đùa cả.

-Đới Hằng, mày mau đem Lỗ Linh và hai con gái của cô ấy ra đây. Mày thật to gan, là kẻ nào đã ra lệnh cho mày bắt bạn của Diệp thiếu gia đi hả? Mau lệnh cho An Ân Đức đưa mẹ con họ tới đây cho Diệp thiếu gia!

Khổng Lại Vũ đột nhiên dùng giọng điệu rất hống hách ra lệnh cho Đới Hằng.

Đới Hằng rùng mình một cái. Trong lòng y chợt dâng lên nỗi sợ hãi khôn cùng. Mặc dù Khổng Lại Vũ bề ngoài là vệ sĩ của y, nhưng trong tình thế nguy hiểm trước mắt, gã hoàn toàn có thể bỏ mặc y. Y chơi gái, chuyện này không hề gì, nhưng nếu chơi gái mà gây ra một chuỗi những rắc rối thế này thì y coi như tiêu. Dù đã biết vì sao Khổng Lại Vũ một mực muốn đòi An Ân Đức tới nhưng bây giờ y chỉ còn cách nghe theo gã. Y biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không nắm rõ chi tiết mọi việc bằng Khổng Lại Vũ kia. An Ân Đức trước nay không bao giờ bận tâm chuyện gì, nhưng Khổng Lại Vũ đối với y không bình thường.

Vốn dĩ Đới Hằng định bắt ba mẹ con Lỗ Linh, ép ba mẹ con họ trở thành "một gia đình" với mình. Nhưng âm mưu này y còn chưa kịp bắt tay vào thực hiện thì đầu gối đã bị bắn nát ra thế này rồi.

Cô gái quyến rũ luôn theo bên cạnh Đới Hằng đã kinh hãi tới mức ngây dại hoàn toàn. Những việc xảy ra ban nãy quá nhanh, thậm chí cô còn chưa có kịp phản ứng gì thì đã phát hiện "ngọn núi đồ sộ" bên cạnh mình đã đổ gục từ bao giờ.

Đới Hằng thậm chí còn quên mất cả việc đang bị thương, run rẩy cầm điện thoại lên gọi cho An Ân Đức, lệnh cho An Ân Đức lập tức đưa ba mẹ con Lỗ Linh đến Tửu Thành 613. Y vốn quen thói hống hách ngang ngược, năm năm trước xuất ngoại làm ăn, vừa rồi về nước lại càng ngông nghênh đắc ý, thêm vào đó, trước đó không lâu, y đã gia nhập vào một tổ chức hàng đầu thế giới, nào ngờ trên đời còn tồn tại một gã Diệp Mặc như thế này?

Diệp Mặc vừa thấy bộ dạng như vậy của Đới Hằng thì liền hiểu ra y chỉ là một bù nhìn rơm mà thôi, địa vị còn không bằng Khổng Lại Vũ. Hắn không thèm bận tâm xem hai tên kia đang suy nghĩ gì trong đầu nữa, nhưng câu cuối cùng của Khổng Lại Vũ làm cho hắn phải cân nhắc đôi chút: "Mau lệnh cho An Ân Đức đưa họ tới đây cho Diệp thiếu gia." Lời này là có ý gì? Nhất định phải chỉ định duy nhất một người đưa tới hay sao?

Mẹ con Lỗ Linh còn chưa tới thì một đám cảnh sát đã ập vào. Mặt đất đầy những máu tươi và người chết, cảnh tượng này khiến các cảnh sát đều hết sức khẩn trương.

Khổng Lại Vũ vốn định đuổi bọn cớm này đi, sau đó sẽ thương lượng một chút với Diệp Mặc. Thế nhưng Diệp Mặc lại xuất ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho một tay cảnh sát, nói:

-Anh mau đem những thi thể kia đi, sau đó bắt tất cả mấy tên này lại.

Tên cảnh sát kia nghi hoặc nhìn lướt qua khẩu súng Diệp Mặc đang cầm trong tay, cầm lấy tờ giấy chứng nhận đọc lướt qua một lượt rồi cúi đầu cung kính nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

-Vâng.

Những cảnh sát này đến cũng nhanh mà đi cũng mau, thậm chí còn chưa hỏi lấy một câu rằng vì sao Diệp Mặc phải giết người thì đã đưa tất cả thi thể và toàn bộ mấy tên lưu manh giải đi hết. Thấy cảnh này, Khổng Lại Vũ rất muốn biết ngoài thân phận là chủ nhân đích thực của Dược phẩm Lạc Nguyệt ra thì hắn còn có thân phận gì nữa.

Thi Tu và những bằng hữu khác của anh đến giờ vẫn chưa biết đã gặp phải chuyện gì. Tất cả những chuyện xảy ra trước mắt dường như không giống với thế giới mà họ tưởng tượng ra, lẽ nào là đang nằm mơ ư?

-Vương Sở, mấy người đi trước đi. Thi Tu ở lại là được rồi.

Diệp Mặc biết đám người Vương Sở này không giúp được gì, liền cho bọn họ rời đi trước.

Vương Sở đáp lại một tiếng, ra hiệu chào tạm biệt với Thi Tu. Những bằng hữu khác của Thi Tu thì một tiếng chào cũng không dám nói mà lập tức chạy luôn, vậy là hiện trường lúc này chỉ còn lại Thi Tu và Tiết Quốc Dương. Lạc Ảnh không bận tậm tới những điều này, trong lòng cô chỉ có Diệp Mặc. Diệp Mặc đi đâu cô sẽ đi theo đó.

Khổng Lại Vũ lôi Đới Hằng vào phòng Diệp Mặc, Dịch Lan cũng bước vào theo, khuôn mặt cô hiện lên nỗi kinh sợ. Nhan sắc tuyệt vời của Lạc Ảnh làm cho cô lần đầu tiên có cảm giác yếu thế trước đối phương, thế nhưng hành động giết người không gớm tay của Diệp Mặc đã làm cho cô cảm thấy khiếp sợ. Cô không biết rằng cha và bác mình rốt cuộc đã động vào người như thế nào mà ngay cả thiếu gia của Đới gia mà cũng dám nổ súng.

-Diệp thiếu gia, lần này chúng tôi thật sự không có ý định làm khó ngài. Vì Đới gia và Khâu gia liên thủ đối phó với Lý gia, hơn nữa Diệp Gia của Yến Kinh cũng gia nhập Đới gia rồi, bởi vậy có chỗ nào mạo phạm xin được lượng thứ...

Những lời của Khổng Lại Vũ rất khách khí, lại có vẻ rất chân thành, thậm chí cả những việc cơ mật nhất cũng không hề giấu diếm. Còn việc gã cố ý thông báo Diệp Gia cũng gia nhập Đới gia rõ ràng là muốn tỏ rõ lập trường.

Diệp Mặc căn bản cũng không có hứng thú với những cuộc đấu tranh giành quyền lực này. Hắn thản nhiên cười, nói:

-Khổng tiên sinh, anh đã luyện tới Địa cấp đỉnh cao, lai lịch hẳn là không đơn giản. Ngoài Trương Chi Hối của Trương gia ra, tôi thực sự không biết Hoa Hạ có gia tộc nào mà có cao thủ đạt tới Địa cấp đỉnh cao. Anh thực sự là người Đới gia ư?

Đồng tử của Khổng Lại Vũ bỗng co rút lại, gã không ngờ Diệp Mặc có thể thấy được tu vi của mình, điều này làm cho gã cảm thấy vừa hoang mang vừa kinh hãi. Nếu như gã và Diệp Mặc đã từng giao đấu mà Diệp Mặc nhận ra được tu vi của gã thì cũng là chuyện bình thường, đằng này thậm chí hai người chưa từng một lần động thủ với nhau, Diệp Mặc tại sao có thể nhìn ra được? Lẽ nào hắn đã thực sự đột phá được sự rào cản của người luyện võ luyện tới Tiên Thiên rồi ư?

Không đợi Khổng Lại Vũ trả lời, Diệp Mặc lại cười lạnh nói:

-Khổng tiên sinh chắc không phải là người của Đới gia chứ? Nói rõ hơn một chút, anh căn bản không phải là người Hoa Hạ đúng không?

- Cách hành sự của Khổng tiên sinh tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nghe nói có một tổ chức tên là "Bắc Sa..."

Ngón tay của Khổng Lại Vũ khẽ run, chén trà trước mặt gã bỗng rơi xuống. Bắc Sa của gã và Diệp Mặc có mối thù không đội trời chung, vả lại gã cũng biết Diệp Mặc rất lợi hại, cho dù Diệp Mặc không nổ súng với Đới Hằng, chỉ cần hắn còn ở đây thì gã sẽ tìm mọi cách để gọi An Ân Đức tới. Gã thật sự không hiểu vì sao Diệp Mặc có thể nhìn ra gã là người của Bắc Sa.

Diệp Mặc không để ý đến sự thất thố của Khổng Lại Vũ lúc này. Thần trí của hắn đang tập trung vào cánh cửa của "Tửu Thành 613". Một gã đàn ông da trắng, dáng người gầy đang chậm rãi bước vào.