Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 40: Bỏ tốt giữ xe




Editor: demcodon

Chung Dịch kỳ thật cảm thấy Trì Quân còn chưa hết ý định. Nhưng cậu không dự định tiếp tục hỏi nữa. Chung Dịch đơn giản đánh giá: "Những tình huống này trong gia đình cậu quá phức tạp."

"Phức tạp sao?" Trì Quân hỏi: "Thế giới động vật cũng tự bảo vệ mình và sinh tồn như thế."

Trong lúc vô tình, hai người đã đi tới dưới lầu ký túc xá.

Trì Quân biểu lộ cảm xúc nói: "Có thể cậu đã nhìn ra. Tớ thật sự rất ghen tỵ Tiếu Hầu, cậu ấy còn có quyền lợi được lựa chọn hơn tớ."

Chung Dịch nghĩ: Đúng đấy, đời trước tớ đã nhìn ra rồi.

Cậu nghe ra tâm tình của Trì Quân vẫn cứ nặng nề. Vì vậy cười nói: "Cậu nhất định phải ở trước mặt tớ nói điều này?"

Nếu như nói Trì Quân ghen tỵ Trương Tiếu Hầu, vậy Chung Dịch thì sao?

Quả nhiên, câu kia vừa thốt ra Trì Quân hơi dừng một chút, trong mắt nổi lên một tia hổ thẹn. Hắn đã có được rất nhiều thứ. Mặc dù trong gia đình có chỗ không trọn vẹn. Nhưng so với Chung Dịch, buồn rầu của mình dường như không đáng giá nhắc tới chút nào.

Chung Dịch vỗ vai Trì Quân nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, trở về đi ngủ sớm một chút."

* * *
Cuộc đối thoại này, trong vô hình đã rút ngắn khoảng cách giữa Chung Dịch và Trì Quân rất nhiều.

Qua mấy ngày, Triệu Hải Đông thông báo kết quả thảo luận giữa hai bên ban lãnh đạo cấp cao cho trong nhóm tham gia dự án, một câu: "Bên Thịnh Nguyên đã thay người trao đổi với chúng ta, tất cả giá đều dựa trên hợp đồng đã ký ban đầu."

Đến Thịnh Nguyên một lần nữa, quả nhiên đã không còn thấy được Chu Hồng.

Một người trong nhóm tò mò hướng đi của Chu Hồng, lén lút thảo luận, đi đến kết luận đầu tiên: "Các dự án dưới tay hắn xác thực đã cắt xén nguyên vật liệu. Nhưng kết quả kiểm tra chất lượng thật sự lại vượt qua tiêu chuẩn quốc gia. Đây là chuyện lúc trước mọi người đã biết đến. Cho nên, tên họ Chu cũng không đến mức vào ngục giam."

Sau đó lại bị nhắc nhở: "Nó không gây nguy hiểm cho an toàn công cộng, nhưng có tọi kinh tế."

Sau khi nói chuyện phiếm như vậy một lát. Triệu Hải Đông lên tiếng: "Tất cả đều đã được sắp xếp. Đến Thịnh Nguyên cũng đừng hỏi nhiều. Các cậu đang tham gia dự án hay là làm phóng viên?"

Mọi người yên tĩnh lại. Nhưng không biết rằng nguồn tin tức lớn nhất đang ngồi bên cạnh bọn họ.

Chung Dịch biết kết quả xử lý của Thịnh Nguyên còn sớm hơn cả Triệu Hải Đông.

--- ---
Đó là những gì Trì Quân nói, cũng rất đơn giản: "Tôn Chương bỏ tốt giữ xe."

Chung Dịch: "Ừh, không ngoài ý muốn."

Trì Quân: "Chính hắn tự chuyển đi. Sau đó ít nhất hai năm cũng đừng nghĩ mò được nước luộc gì."

Chung Dịch bình thường đánh giá: "Nhẹ hơn."

Trì Quân: "Nhưng trên tay Tôn Chương cũng có rất nhiều tài liệu." Sau mấy câu ám chỉ, phe Thượng Hải Thành đã có người bị bắt bí: "Có thể có kết quả này đã cãi cọ một tuần lễ."

Chung Dịch suy nghĩ một chút hỏi: "Còn người phụ trách mới thì sao, có chỗ nào cần chú ý không?"

Trì Quân: "Là một cử nhân, đã hơn 50 tuổi vẫn ở vị trí này, sẽ chờ về hưu lấy lương hưu." -Người như thế bình thường nhìn qua rất dễ tiếp xúc, nhưng khi thật sự đến lúc cần thiết làm việc gì đó có thể tìm ra mấy chục lý do từ chối.

Chung Dịch ngược lại yên tâm: "Rất tốt." Nói chung hợp đồng đã được ký, bên Khoa Tín cũng đã sớm đưa vào sản xuất. Chỉ cần người phụ trách mới của Thịnh Nguyên không làm yêu, ít nhất đơn hàng này có thể an ổn hoàn thành. Còn sau đó, có trình độ hợp tác thuận lợi với Thịnh Nguyên. Dù cho lại tìm bên A mới hợp tác cũng là một lợi thế.

Giao dịch này nếu phải nói, miễn cưỡng có thể coi như là đôi bên cùng có lợi cho Khoa Tín và Thịnh Nguyên ở Thượng Hải.

Chung Dịch không cần quan tâm quá nhiều chuyện bên công ty thực tập. Trọng tâm của cậu chậm rãi đặt ở thị trường chứng khoán và việc học ở trường.

* * *
Khi thời tiết càng lúc càng nóng, buổi chiều ở ký túc xá đều có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây. Đến kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, Trì Quân và Trương Tiếu Hầu quả nhiên bay ra nước ngoài để nghỉ dưỡng. Từ những bức ảnh của Trương Tiếu Hầu có một số thanh niên khác đi chơi với bọn họ.

Chung Dịch nhận ra đó chính là mấy người bạn khác của Trì Quân và Trương Tiếu Hầu, cũng có quan hệ cùng nhau lớn lên. Nhưng không thân thiết như hai người Trì và Trương.

Khi mấy người đến một hòn đảo, Trương Tiếu Hầu trong tư thế giải phóng bản thân đã đăng một đoạn video clip về cảnh nhảy dù, la hét làm xấu suốt trên không. Còn có những video clip mang theo bình dưỡng khí lặn xuống đáy biển chụp san hô.

Nhưng vòng bạn bè của Trì Quân rất yên bình, chỉ có tấm hình tắm nắng trên trên bờ cát.

Chung Dịch hơi tò mò, không hẹn mà nhớ lại lời Trương Tiếu Hầu nói lúc trước: "Nấm, cậu không thể bởi vì mình không nhảy dù không lặn sâu mà cướp đoạt quyền lợi vui chơi của tớ!"

Trì Quân không thích vui chơi sao? Đi ra ngoài một chuyến chỉ tắm nắng?

Nghiêm túc nghĩ lại, ngay cả trong đời trước, Trì Quân mặc dù thích vận động, luôn tập thể hình. Nhưng dường như chưa bao giờ tham gia bất kỳ môn thể thao mạo hiểm nào.

Nhưng nói đi nói lại, bản thân Chung Dịch cũng chưa từng có trải nghiệm nhảy dù hay nhảy bungee. Cũng không phải là 'không muốn', chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới mặt này.

--- ---
Khi kết thúc kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, cậu thuận miệng hỏi Trì Quân một câu về vấn đề này.

Trì Quân hơi rám nắng. Vốn dĩ  làn da trắng nõn thành màu mật ông nhạt.

Khi đi hắn chỉ mang theo một chiếc vali. Nhưng khi quay lại trường thành hai chiếc vali. Trì Quân đã mua quà lưu niệm cho mọi người trong lớp, ngay cả những bạn học có thể nói chuyện ở các trường khác, cộng với những giáo viên đã từng có tiếp xúc. Trong đó đương nhiên sẽ không thiếu phần của Chung Dịch.

Phải mất một thời gian mới có thể tặng hết đống quà lưu niệm này. Từ lâu Trì Quân đã khắc bản năng vào trong xương trong các mối quan hệ giữa mọi người với nhau. Hắn chọn quà cũng không có vẻ gì cố ý phóng đại, mà nó mang theo đặc sản địa phương và một chút tâm ý. Người nhận được chỉ cảm thấy tràn đầy bất ngờ.

Cũng có người phát hiện ngay cả người bạn chung lớp kém cỏi nhất Trì Quân cũng chú ý đến. Nhưng lại cố tình không tặng quà cho Viên Văn Tinh.

Viên Văn Tinh vốn dĩ đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống sau khi dọn ra ký túc xá, cũng tẩy não bản thân cảm thấy sống một mình như vậy cũng rất tốt. Khi hắn nói với ba mẹ, dùng lý do là khong hợp với những bạn chung ký túc xá làm việc và nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến việc học của mình. Khi biết tin, ba mẹ hắn sẵn sàng chi tiền để cho cậu thuê một căn phòng ở ngoài trường. Nhưng một lời nói dối cần dùng vô số lời nói dối để làm tròn trịa. Lúc đầu Viên Văn Tinh áp lực rất lớn, đến bây giờ cuối cùng cũng coi như đã nguôi ngoai, cố tình Trì Quân cười híp mắt tặng quà cho tất cả mọi người. Nhưng chỉ có hắn không có.

Hắn giống như một quả bóng bay cuối cùng cũng bị xì hơi xẹp xuống. Vào lúc này nó lại phồng lên, chỉ cần đụng tới chỗ hơi sắc nhọn sẽ nổ tung trong nháy mắt.

Khi những người khác nói tới Trì Quân có tính cách rộng rãi và làm người hiền lành thì hắn không nhịn được quái gở: "Cậu ta? Mấy món đồ trang trí nhỏ đã làm mấy cậu cảm động thành như vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của người khác hắn mới hoàn hồn, bù đắp một cách phí công: "Tớ không có ý đó... Tớ chỉ cảm thấy cậu ta làm như vậy... hơi... ưm... không cần thiết."

Đáng tiếc không đưa đến tác dụng bù đắp gì.

Sau khi bùng nổ mấy lần như vậy. Ban đầu còn mấy bạn học sẵn sàng nói chuyện với hắn nhận ra: Trì Quân và Chung Dịch có quan hệ tốt nhất. Chung Dịch và Viên Văn Tinh ở chung một phòng ký túc xá. Dáng vẻ như vậy, hay là Viên Văn Tinh đã làm điều gì xấu xa ở trong ký túc xá rồi?

Hết cách rồi, bọn họ nhìn quà lưu niệm tinh xảo trên tay thực sự không có cách nào nghĩ xấu về Trì Quân.

Về phần Viên Văn Tinh nói ba chữ 'không cần thiết', công bằng mà nói đã làm cho trong lòng của một số người không khỏi thì thầm. Nhưng khi cùng một việc được thực hiện bởi những người khác nhau làm cho người cảm giác vỗn dĩ cũng khác. Với ấn tượng ban đầu về Trì Quân, cộng vào vẻ ngoài điển trai của hắn, cách chào hỏi đúng mực với người khác, thỉnh thoảng bị chóng mặt, tâm lý ấm áp nên nhận lấy phần 'tâm ý' này.

Nhiều người âm thầm quyết định sau này có ra ngoài đi chơi, người khác cũng có thể quên. Nhưng không thể quên mang quà lưu niệm về cho Trì Quân.

--- ---
Thời gian kéo về hiện tại. Chung Dịch hỏi: "Trước đó Tiếu Hầu nói cậu không thích chơi một số trò. Hai ngày trước tớ xem bạn bè trong giới các cậu, cậu dường như thật sự không thích tham gia. Tại sao lại như vậy?"

Trì Quân ngẩn ra trả lời: "Ừm. Kỳ thực tớ biết những trò chơi này biện pháp bảo vệ đều rất tốt. Nếu có điều gì xảy ra thì đi trên đường còn có thể xảy ra tai nạn xe cộ. Nhưng tớ không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình."

Điều này thật ngoài ý muốn.

Trì Quân dường như nhận ra sự ngạc nhiên của Chung Dịch ngượng ngùng cười, hỏi cậu: "Cậu sẽ không chê cười tớ chứ?"

Chung Dịch nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, lại nhìn Trì Quân thì cảm thấy hắn cười lên như vậy ngoài ý muốn hơi... đáng yêu.

Trên má thậm chí có hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Rất thích hợp được hôn một cái.

Chung Dịch ổn định hô hấp, bình tĩnh trả lời: "Sao lại thế. Nếu nói lo lắng, kỳ thực tớ cũng có một chút."

Trì Quân: "Cuộc sống là vô thường mà."

Chung Dịch: "Đúng vậy." Giống như bản thân cậu, đang lái xe bình thường cũng có thể bị đâm.

Hai người đạt thành nhận thức chung về vấn đề này. Chung Dịch lại nói: "Chuyện Viên Văn Tinh..." Trì Quân rốt cuộc là cố ý hay là vô ý?

Trì Quân chớp mắt hơi ngoài ý muốn: "Hắn lại làm gì?"

"Vậy thật không có." Chung Dịch nói: "Nhưng Thượng Tuấn Kiệt nói ở ký túc xá, hai ngày nay có nhiều người đến hỏi cậu ta rốt cuộc tại sao Viên Văn Tinh dọn ra ngoài. Cậu ta bị hỏi đến đau đầu."

Trì Quân: "Vậy cậu ta nói thế nào?"

"Tất cả đều chặn lại, nói Viên Văn Tinh làm cái gì trong lòng hắn tự hiểu rõ. Nếu như có hứng thú có thể đi hỏi bản thân Viên Văn Tinh."

Những lời này vừa nói ra bạn học đưa câu hỏi cũng đều hiểu. Quả nhiên là Viên Văn Tinh làm chuyện đuối lý mới dọn khỏi ký túc xá. Nghĩ đến bản thân trước đây đã tin vào những lời ngụy biện của Viên Văn Tinh thì cảm thấy lòng người phức tạp, không thể không đề phòng.

Nói là đề phòng, nhưng đều là sinh viên, lại không có xung đột trực diện gì, cũng không đến nỗi làm ra hành động gì rõ ràng.

Chỉ là Viên Văn Tinh rất nhanh phát hiện trong giờ làm việc nhóm, không có ai sẵn sàng vào chung nhóm với hắn. Lên lớp điểm danh, mình đi trễ không có ai sẽ trả lời thay cho hắn. Trong lớp có hoạt động to nhỏ gì, hắn không cẩn thận bỏ qua tin tức cũng sẽ không có ai đặc biệt nói cho hắn một câu.

Sau khi dọn ra ký túc xá hơn một tháng, hắn đi trễ và trải nghiệm được cảm giác bị cô lập.

Trì Quân thừa nhận: "Không có gì đặc biệt để nói, nhưng tớ cũng nghĩ đến kết quả này."

Chung Dịch im lặng, chân thành nói: "Cảm ơn." Bất kể nói thế nào, Trì Quân cũng coi như là đường cong cứu nước, giúp cậu trút giận.

Trì Quân lại cười, khác với nụ cười mang theo ngượng ngùng vừa rồi. Lần này hắn lại trở về như xưa, nhìn như một thanh niên với đôi mắt cong cong, rất trong suốt nói: "Thật khách sáo."

--- ---
Về phần Viên Văn Tinh. Hắn hoàn toàn có khổ không nói được. Nếu nói oán hận thật sự có một chút. Nhưng lúc này, bản thân Viên Văn Tinh cũng cảm thấy mình không có đạo lý hận. Chẳng lẽ còn hy vọng Trì Quân thật sự không so đo hiềm khích trước đây, tặng quà lưu niệm cho mình? Nếu như Trì Quân thật sự làm như vậy, chỉ sợ hắn lại muốn mắng một câu ở trong lòng, cảm thấy người này không có đầu óc, đáng đời bị Chung Dịch xem như thằng ngốc lừa tiền.

Hắn chần chờ đi tìm thầy giáo hỏi việc nhóm làm bài tập liệu có thể một người hoàn thành được không.

Thầy giáo liếc mắt nhìn hắn. Mặc dù không biết sóng lớn sóng ngầm giữa sinh viên. Nhưng không phải lần đầu tiên các giáo viên đối mặt với vấn đề này, dễ dàng biết được đó là vấn đề các nhân giữa các sinh viên.

Ngoài việc bị cô lập, Viên Văn Tinh đã vượt qua giai đoạn cuối kỳ khó hơn nhiều so với những người khác.

Đây chỉ là năm nhất đại học. Hắn còn ba năm nữa phải đi.