Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Chương 123: Rượt đuổi




Sau chuyện ở quán ăn đó , đã có mấy lần nữa Diệp Hân và Cheryl bị mấy người đó rượt đuổi , chuyện này 2 người vẫn chưa hề hé lộ cho ai nghe

Ngay cả Trần Thiên Bảo cũng không ngoại lệ

'' chết mất, chỉ là đụng độ ở quán ăn thôi mà , có cần nghiêm trọng vậy không ?''

Vì biết trước là đang có người cố tình làm vậy với mình nên cheryl cũng chỉ im lặng nhìn Diệp Hân đang than chán rồi nhe răng cười

'' cười cái gì mà cười , hay lắm sao mà cười ''

nhìn nụ cười trên môi kia Diệp Hân đâm ra tức quá hoá điên loạn

'' chứ chả nhẽ khóc ? ''

'' không khóc nhưng cũng đừng cười ''

'' thế thì hơi khó ''

'' mắc gì mà khó ? ''

'' không mắc gì cả ''

'' thế ...''

'' nhưng không thích khóc ''

'' mệt quá ! lần này tìm cách cắt đuôi chúng mới được ''

'' haizzz , tớ mệt lắm rồi , suốt ngày phải đâm đầu vào mà suy nghĩ cho mấy chuyện này thật là quá bực mình ''

'' uk , tớ cũng vậy ''

2 người ắt đen rồi Diệp Hân vào giường của mình cuối cùng là say vào giấc ngủ

Còn Cheryl vẫn đang ngồi trên giường mà đầu vẫn suy nghĩ cách để cắt đuôi tất cả bọn chúng , chứ với cứ cái đà này thì thật ngất mất

Cô ước bây giờ cô có thể đọc được suy nghĩ củaLong và hiểu được những gì anh đang nghĩ

Đội hình đánh cô lần này thì cô vẫn chỉ gọi là không hoàn toàn chắc chắn lắm với những gì mình nghĩ chỉ là ...nó rất quen thuộc với cô

'' sao không ngủ ? ''

Đột nhiên diệp Hân quay ra hỏi vậy khiến cô giật mình nằm xuống ngủ liền ngay và lập tức

'' chuyện này đến đâu thì hay đến đó , cậu khỏi phải lo đi Cheryl ''

'' uk ''

___________

'' MẸ NÓ , CHÚNG MÀY LÀM ĂN KIỂU GÌ VẬY HẢ , CÓ 1 CON NHỎ THÔI MÀ XỬ LÍ ĐẾN 3 - 4 LẦN CŨNG KHÔNG XONG , ĐẦU CHÚNG MÀY TOÀN BÃ ĐẬU HẾT HẢ ? ''

từ trong 1 căn phòng kiểu dạng rất giống 1 căn phòng bí mật trong 1 căn nhà có 1 người con gái đang ra sức chửi mắng những người đàn ông đang xếp thành hàng . Vẻ mặt của cô ta hết sức tức giận

'' nhưng tại con nhỏ đó rất nhanh ''

'' ĐỒ NGU , TẠI SAO KHÔNG DÙNG SÚNG ? ''

'' cô ta cũng có súng ''

'' TRỜI ƠI , BIẾN HẾT ĐI ''

'' dạ ...''

'' CON KHỐN ...AAAAA ''

XOẢNG

Tiếng đồ đạc vỡ vang lên trong phòng , hiện giờ ta chỉ có thể thấy sự đố kị và ghen ghét .

'' tao nhất định sẽ không tha cho mày , mày nghĩ mày cướp được gì từ tay tao , con chó ghẻ ''

Linh cảm của cheryl lần này đã đúng

Sau lưng những kẻ đó sẽ phải có tên cố tình giật dây

Nhưng cô vẫn không hiểu ra và đã kết luận nhầm người muốn hãm hại cô

Vì nghĩ không còn yêu mình mà cô sẵn sàng cho rằng Long sẽ hại mình

Vì nghĩ mình giám đụng đến người của anh nên anh nhất định sẽ không tha cho mình

Nhưng tất cả đều đã sai

cô đang hiểu nhầm Long và hiểu sai về con người của anh hiện giờ

1 buổi sáng mùa đông lạnh lẽo tại thành phố washington lại tới , tuyết rơi đầy trên những con phố , tuy đã hơn 8h sáng nhưng ngoài đường cũng rất ít người qua lại .

Đứng ở cửa sổ nhìn chiếc xe của Trần Bảo Thiên đang lăn bánh trên con đường tuyết rơi dày đặc mà cô thầm nghĩ là kiếp này có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ yêu được Trần Bảo Thiên

Trong tình yêu cô hiểu 1 điều nếu cả 2 trái tim đều không yêu nhau thật sự hoặc có 1 người mãi mãi sẽ không thể giành được tình yêu cho người kia thì dù có bên nhau thì tình yêu đó theo quy luật vẫn chỉ là 1 sự đổ vỡ đau thương .

Cô không muốn làm tổn thương Trần Thiên Bảo thêm nữa , Alex đã từng đau khổ vì cô , cô đã hại chết 1 trái tim yêu mình vô điều kiện vậy nên ...cô không muốn Trần thiên Bảo phải hi sinh trái tim của mình nữa , quá đủ rồi , mọi thứ như vậy với cô đã là quá đủ ...

'' này cheryl , xem nay , hôm nay ở Smattina có hàng mới đó ''

Bõng lúc đó diệp Hân chạy vào vẻ mặt vui mừng đưa 1 tờ giấy cho Cheryl

'' hãng xe mới đây sao ? ''

'' uk ''

'' nhìn đẹp đó ''

'' đến xem đi , rồi tiện nếu thích thì mua luôn ''

'' nhưng nhìn bộ sưu tầm xe là đã thấy ngán rồi ''

'' cho thêm 1 thành viên nữa thì cũng có sao đâu ''

'' nhưng mà ...hiện giờ thì ...''

'' lo gì chứ , tớ biết cậu ngại ra đường khi mà tuyết đang rơi nhưng mà ...có sao đâu chứ ''

''uk...nhưng ..''

'' nhưng sao ...''

'' không có gì ^_^''

'' uk , vậy thì đi =))) ''

Smattina

'' ế ế ế ...đóng cửa rồi ''

'' tớ đã nói rồi mà cậu cứ ngang ''

'' đâu có , chỉ là tớ thèm xe thôi mà ''

Cuối cùng 2 người phải ra về với bàn tay trắng và không hề vác được 1 cái xe nào về

vì Diệp Hân khăng khăng là hôm nay nhất định Smattina sẽ mở cửa nên cô bảo thuê taxi đi chứ không đi xe để đến đây mua luôn rồi phóng xe mới về nhà cho oách .

Nhưng ra đến cổng thì chả có đến 1 chiếc taxi .

Thế nên 2 người đi bộ để giờ phải đi bộ về

Nhưng đúng lúc đi đến chỗ có nhữn hàng cây thông thì 1 loạt đạn phục kích được bắn ra với 1 tốc độ khá nhanh , cũng may cheryl nghe thấy tiếng bóp cò thì mới có thể ẩn Diệp Hân ra chỗ khác mà tránh

'' AI ? ''

Sau câu hỏi đó thì 1 đám người nhảy từ phía trên xuống , tổng có tất cả 20 tên

'' mẹ kiếp ''

'' tính sao giờ , chúng ta không có gì phòng bị cả ''

'' thì chỉ còn cách đánh chứ sao ? ''

'' caaji nghĩ chúng ta sẽ đấu lại chúng sao ? nhưng sao bọn này bám dai vậy không biết ''

'' tất cả những cuộc phục kích vừa qua đều là có sắp đặt ''

'' sao ? ''

Ngay khi Diệp Hân còn chauw kịp hiểu chuyện gì thì cả đám hồi nãy xông lên

2 người đành phải cố gắng ra sức để đánh

Cheryl xử lí 15 tên còn Diệp Hân cũng xử lí 15 tên còn lại

BỐP BỐP ...BINH.....BỐP BỐP

'' A ''

Bỗng nhiên tiếng của Diệp Hân thét lên trong giây lát làm cho cheryl mất đi sự tập trung

Khi cô quay ra thì thấy Vân Khả đang cầm 1 khúc gỗ và đập mạnh vào đầu Diệp Hân

'' Vân Khả Vi ''

Nghe thấy Cheryl gọi tên mình thì Vẫn Khả Vy quay lại và cười khểnh 1 cách khinh bỉ

'' xử đi ...''

Pằng

Mọi thứ kết thúc như vậy đấy ....khi mở mắt ra thì cổ chỉ thấy 1 màu đen u ám đang bao phủ lấy mình , mọi thứ đang rất mờ ảo trước mắt cô ...

Khi cô đang chạy đi để tìm lối thoát thì cô nhận ra tay đang đưa ra và môi

anh đang nở nụ cười với cô , cô đang đưa tay ra và cố gắng bắt lấy bàn tay kia , nhưng sao khó quá với mãi mà vẫn không sao bắt được

'' Long ...''

'' nhanh đi...anh sẽ không đủ kiên nhẫn để đợi em ''

'' Long...anh đừng đi mà ...em xin anh đấy ''

'' cho...anh ...xin lỗi ''

'' đừng ...đừng mà ...làm ơn ...huhu..huhu ''

Và thế là cuối cùng ánh hào quang đời cô cũng đã tắt , nó đã biến mất mãi mãi

Giờ chỉ còn sự lạnh lẽo và đơn độc ...