Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Chương 132: Vô Tâm




thời gian 1 tháng sau cuối cùng cũng đến thật nhanh , hiện giờ vẫn đang ở mùa Xuân ,tiết trời se se lạnh.

Nằm trong bệnh viện lúc này nhìn cô chẳng hề khỏe 1 chút nào . Cơ thể trở nên gầy yếu , sắc mặt tái xanh tưởng chừng như cắt ra không còn 1 chút máu nào trên mặt .

'' tôi không ngờ được cái căn bệnh này của cô lại nguy hiểm thế đấy ''

Ngồi bên cạnh giường bệnh của Xuân gọt hoa quả 1 cách loằng ngoàng Hàn Phong than thở

'' đằng nào tôi cũng sống , anh đâu phải lo không có người cãi tay đôi ''

'' cô hay nhở , không phải lão đại bảo tôi vào đây thì có kề dao vào cổ tôi tôi cũng không vào chăm cô đâu ''

'' chẳng cần anh vào nữa ''

Hàn Phong đang nói 1 cách khá ức thì có người đứng ở ngoài của nói vọng vào

cả 2 quay ra thì thấy DH đang đứng dựa vào cửa

'' lại là cô ? ''

'' tôi thì sao ? ''

'' cậu đến từ lúc nào vậy ? sao không ở lại cùng Thiên Bảo ? '' _ Xuân

Dù rất mệt nhưng dường như cô vẫn phải cố gượng dậy để hỏi DH

'' nằm yên đó , mình là lo cho cậu nên mới đến đây , còn về TTB thì dù sao anh ta cũng đang ngủ rồi , không cần người chăm sóc ''

'' uk ''_Xuân

'' vậy nếu không còn chuyện gì ở đây nữa thì tôi đi '' _HP

'' anh đi đi cho lành '' _DH

Hàn Phong đi rồi, cánh cửa cũng đóng lại , DH ngồi vào ghế rồi gọt hoa quả cho Xuân

'' Xuân này ''

'' huh ''

'' Ngày mai ...''

'' Ngày mai làm sao ? ''

'' bác sỹ nói ngày mai cần phải phẫu thuật ngay ''

'' sao vậy ...khôn phải dự định ...sẽ phẫu thuật vào tuần sau sao ? ''

'' đúng nhưng mà ...ông ấy đã đi kiểm tra lại cho TB và nói là anh ta sẽ không sống qua ngày mai được đâu ''

Đầu óc Xuân đang bình thường bất chợt cô nghe thấy DH nói vậy thì dường như ánh mắt cô dừng lại , không chớp nổi nữa

Ngày mai ...TTB sẽ ra đi ...Tại sao ? tại sao lại sớm như vậy chứ ?

'' cậu bình tĩnh đi , mình đã nói điều này cho Long nghe và anh ấy cũng chẳng có phản ứng gì chỉ nói là ...phẫu thuật cho cậu càng sớm càng sớm ''

Nhìn vẻ thất thần của Xuân DH thực sự không nỡ nhưng cứ để mọi chuyện đến ngày mai cho cô biết thì thật sự còn làm cho cô đau nữa .

DH biết là Xuân không có tình cảm với TTB nhưng cô hiểu Xuân rất muốn đền bù tất cả cho TTB vậy mà đột ngột anh phải ra đi trước mắt cô thì thật sự cô quá đau .

Người bị tai nạn là anh ..quyền được sống lúc này đáng nhẽ phải là của nah vậy mà anh lại mang nó đem tặng cho cô thì làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ cơ chứ .

'' Xuân , cậu ổn chứ ? ''

Nhìn sắc mặt kia của bạn mình DH lúc này thật sự lo lắng

'' mình ổn ''

'' đằng nào anh ta chả phải chết , em đừng có bao giờ quyến luyến như vậy ''

Lại vẫn là tiếng nói lạnh lùng lãnh đạm ấy , Long đi đến chỗ cô và nói với giọng lãnh đạm

'' em biết chứ nhưng...''

'' sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra , sống 1 năm còn không bõ huống chi là mấy tháng , nếu đã vậy thì tốt nhất chết quách đi ''

'' SAO ANH CÓ THỂ VÔ TÂM NHƯ VẬY CHỨ ? ''

'' là vì anh ta đã chấp nhận hy sinh ''

'' ....''

Cuối cùng thì câu nói này của Long cũng làm cho cô tỉnh ngộ , cô thật điên rồ và cô cũng không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa ...

'' thôi , nghỉ đi , 8h sáng ngày mai anh sẽ quay lại , 10h em bắt đầu làm phẫu thuật , chuẩn bị tinh thần đi ''

Chỉ có vậy , lạnh lùng thì chỉ có thế , có thể từ khi nối lại tình cũ anh khá lạnh và ngày càng lạnh hơn làm cho cô thấy tim mình sao mà trống trải quá

'' nghỉ đi , mình về ''

' ' uk ''

DH đi rồi , cô buồn chán chẳng thể làm được gì nên chỉ đành nằm xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ , những chậy hoa tí hon được đặt trên của sổ đang trồi ra những mầm xanh mới , giống như việc cho cô thấy hy vọng yếu ớt đếnkhó chịu , và ngoài kia , những chiếc lá cuối mùa cũng đang dần rụng xuống , thay vào đó lại là những chiếc lá non mới .

Ngày mai ..cô sẽ không còn được nhìn thấy TTB như ngày nào nữa rồi , na,mừ trên giường bệnh ..nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi

'' xin lỗi anh ...Thiên Bảo ...em thật vô tâm ''

Buổi sáng hôm sau cuối cùng mọi thứ cũng được chuẩn bị xong cho cuộc phẫu thuật , 7h hôm nay Trần Thiên Bải sẽ đi lấy tủy trước sau đó thì sẽ tới lượt Xuân phẫu thuật , và có lẽ sau lúc đó thì sẽ là cảnh 2 người 2 thế giới nhưng có thể Thiên Bảo sẽ chấp nhận vì ít ra trước khi chết anh có thể làm 1 thứ gì đó cho người mà mình yêu thương nhưng còn Xuân thì nhất định sẽ day sứt 1 thời gian lâu .

'' Thiên Bảo , đến giờ rồi ''

Đứng từ ngoài cửa Diệp Hân gõ cửa phòng TTB

'' đã đến giờ rồi sao ? ''

'' umk ''

Câu trả lời khẳng định đó của DH làm cho TTB khá đau , anh thừa nhận anh thấy rất vui khi mà cứu sống được Xuân nhưng mà lúc này anh thật sự muốn nhìn thấy cô lần cuối nhưng chắc có lẽ anh không có cơ hội đó rồi

'' anh muốn gặp Xuân sao ? ''

Nhìn sắc mặt có gì đó gọi là luyến tiếc của TTB DH như đoán ra được phần nào ý nghĩ của anh .

Mặc dù DH đã đúng nhưng suy cho cùng thì TTB vẫn phải gật đầu vì anh biết lúc này nếu gặp Xuân cô ấy sẽ đau rất nhiều , Xuân 1 người không thích nợ ai thứ gì bỗng nhiên bay giờ cô nợ cả 1 thứ lớn như vậy với 1 người đã luôn thật sự yêu cô thì điều đó là 1 việc quá khó chấp nhận

'' không ''

'' vậy thì ta đi ''

Chiếc xe lại lăn bánh dọc theo hành lang đến phòng phẫu thuật , căn phòng của TTB giờ trống trải , nhìn mãi cũng chỉ thấy 1 sự cô đơn tột cùng , sự cô đơn đó làm cho con người ta thấy khó chịu vô cùng , cảm giác như muốn tắc thở không thôi .

Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại , DH đứng dựa vào tường , mặt xa xầm

Chẳng bao lâu sau cuối cùng bác sỹ cũng đi ra với bộ dạng thương tiếc

'' phẫu thuật xong rồi , mấy tiếng sau chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào nhà xác hoặc theo yêu cầu của gia đình sẽ chuyển anh ấy về nhà ''

'' bác sỹ ....anh ấy đã ...''

'' phải , cái này tôi cũng đã nói qua với cô rồi , nếu không phải bây giờ thì anh ta cũng không thể sống hết hôm nay đâu , nên cô cũng đừng quá buồn ''

Nói rồi ông đưa tay vỗ nhẹ vào vai DH và rảo bước đi khỏi phòng phẫu thuật .

DH đứng đó , cúi gằm mặt xuống nhìn mặt đất , nước mắt bắt đầu từ từ chảy ra từ hốc mắt , chảy xuống mặt đất , cô cố gắng gượng cho mình không phát ra tiếng khóc ...mồm lẩm nhẩm

'' Thiên Bảo , thứ lỗi cho chúng tôi ....hức ...''

______________________________________________________

Đúng theo như lời hứa ngày hôm qua , đúng 8h sáng trước cửa bệnh viện xuất hiện xe của Long , đi dọc hành lang đến phòng của Xuân . Lúc này cô còn đang mải ngủ , còn chưa thèm dậy , nhưng nhìn khuôn mặt của cô Long cũng chả hề giận , phẫu thuật sẽ mất rất nhiều sức nên anh cũng muốn cô nghỉ ngơi .

Ngồi cạnh bên giường anh nhẹ nhàng đua tay hất những lọn tóc còn vướng trên mặt cô ra , nhưng chắc do cảm giác đó quá ấm nên cô không thể nào từ chối được nó mà mở mặt ra .

2 hàng mi chớp nhẹ nhìn lên trần nhà rồi quay sang nhìn Long

'' anh đến từ lúc nào ? ''

'' hồi nãy ''

'' mấy h rồi ''

'' hơn 8 giờ ''

'' vậy là em sắp phải phẫu thuật rồi ''

Nghĩ đến chuyện phẫu thuật thật sự lúc này Long hiểu cô đang nghĩ gì

'' đã nói quên đi rồi mà ''

Giọng nghe vẻ có chút bực tức anh nhìn cô bằng sắc mặt sa sầm

'' quên ? ''

'' uk ''

'' sao quên được ''

'' vậy thì đừng nghĩ ''

'' bằng cách nào ? ''

'' vậy thì là do em không muốn quên ''

'' không có chuyện đó ''

'' thật sự ''

'' cũng không biết ''

'' ăn sáng đi ''

Nói rồi anh ngoắc tay 1 cái từ bên ngoài có người mang cặp lồng tới

'' em không muốn ăn ''

'' không ăn cũng phải ăn ''

Phản kháng câu nói miễn cưỡng kia Long giật lại 1 câu phản đối

Cuối cùng thì con mèo cũng phải chịu thua con hổ , không muốn ăn cũng biến thành bỏ thức ăn vào miệng . Nhục thế cơ ...

Thời gian nhanh chóng trôi qua , lúc cô ăn xong thì cũng đã gần đến giờ phẫu thuật , DH lúc này lại đến phòng của cô nói đến việc phẫu thuật làm cho tim cô đập mạnh

'' lo gì , em sẽ sống thôi ''

Đúng lúc tâm trạng đang lo lắng thì Long liền lên tiếng với cô để cô thấy yên tâm hơn .

_____________________________________________________

Cuối cùng thì bác sỹ đến phòng cô đưa cô bộ đồ , thay đồ xong cô nằm trên chiếc giường bệnh và được đẩy đi . Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra rồi lại đóng vào , đèn màu đỏ cũng đã bật sáng . Đứng bên ngoài là những người mà cô yêu thương , đứng bên ngoài cô là đầy dãy những sự lo lắng tột cùng còn bên trong phòng phẫu thuật tiếng dao kéo vang lên lách cách , đuôi mắt đọng lại 1 nỗi buồn nhìn lên ánh đèn pha của phòng phẫu thuật .

Chẳng bao lâu sau cảm giác đau đớn khi được dòng tủy truyền vào người vang đến , lúc này nước mắt cô tràn ra không phải vì đau mà vì ...bây giờ người đó sẽ đi mãi mãi ...xa khỏi cuộc đời cô ...và cô đã sống nhờ người đó ...

Bây giờ lòng cô thầm cầu nguyện ...cầu nguyện cho TTB sẽ được đi đến 1 nơi mà anh tìm thấy được hạnh phúc ...