Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 163: Giết heo, có ý kiến gì không?




-Sân bay quốc tế Đông Phương, bất kể phương diện kết cấu hay điều kiện đều thuộc hạng nhất, dòng người tới đi không ngừng, bộc lộ toàn bộ sự phồn hoa của nó.

Chiếc Cadillac màu đen đỗ ở đó cũng không khiến cho nhiều người chú ý, dẫu sao xe ra vào nơi này toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, Ford, Ferrari, Volkswagen, BMV, Lotus, Bentley tùy ý đều có thể thấy được.

- Tiên sinh, ngài có thể cho tôi mượn chút tiền không?

Thường Nhạc vừa xuống xe đã bị người khác chặn lại, giọng nói tiếng Trung không mấy thuần thục, mang theo vài phần cứng ngắc.

Tới tận sân bay quốc tế vay tiền, Thường Nhạc không khỏi khâm phục đối phương, nhìn gã quần áo bình thường, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, phong độ, ý nghĩ đầu tiên của Thường Nhạc chính là nữ giả nam.

Nói cho cùng, Thường Nhạc luôn cho rằng, người đẹp trai hơn mình còn chưa có sinh ra trên đời này, nhưng tiếp xúc với đối phương có bộ ngực vô cùng bằng phẳng kia, hắn bắt đầu dao động đánh giá, nếu như là phụ nữ... bộ ngực kia quả thực quá thái bình.

Nhìn Xử Nữ hai mắt tỏa sáng bên cạnh, hiển nhiên là nam tử hán này đã động sắc tâm.

- Bao nhiêu?

Thường Nhạc khâm phục ánh mắt của đối phương, trong sân bay rộng lớn như vậy mà lại có thể chọn đúng Thường Nhạc, xem ra gã vẫn là khá để ý mình rồi.

- Mười ngàn đô la Mỹ, nhiều hơn một chút thì một trăm ngàn đô la Mỹ, tôi sẽ trả lại cho anh gấp mười lần.

Nhìn thấy Thường Nhạc mở miệng hỏi, gã kích động, khoa chân múa tay mà nói ra con số.

Lúc này Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu được, vì sao gã lại tìm hắn, hóa ra gã cho rằng hắn là một công tử coi tiền như rác, nói không chừng người khác có là tỷ phú cũng không dễ dàng cho mượn khoản tiền này.

- Cho vay rồi tôi làm sao để có thể đòi lại được tiền?

Thường Nhạc đảo mắt muốn nhìn xem rốt cục đối phương có thân phận như thế nào.

- Tạm thời giữ bí mật được không?

Nghe xong câu này, Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi nói:

- Không thành vấn đề, tôi cho cậu mượn một trăm ngàn đô la Mỹ, cậu nhớ kỹ, tên tôi là Thường Nhạc, chỉ cần cậu nói ra cái tên này, không có ai là không biết.

Đối phương nhận chi phiếu xong cũng không nói lời cảm ơn, dường như cảm thấy việc này là đương nhiên, nhìn bóng dáng Thường Nhạc và Xử Nữ dần đi xa, gã nghi ngờ nói thầm:

- Thường Nhạc? Ta ở Đức cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, tuy nhiên hắn cũng thật là ngu ngốc, dễ dàng như vậy đã đưa tiền cho tiểu thư ta.

Đoán chừng Thường đại thiếu gia nghe nếu nghe được câu này sẽ cảm thấy hối hận với quyết định mà mình cho là sáng suốt.

- Thiếu gia, tại sao người lại cho gã vay nhiều tiền như vậy?

Cô gái hơi khó hiểu hỏi.

- Rất đơn giản, thứ nhất, làn da của gã rất đẹp, không phải là loại người lăn lộn trong xã hội. Thứ hai, gã không có khái niệm về tiền bạc, chắc chắn là sinh ra trong một gia đình giàu có. Thứ ba, người dám lừa thiếu gia ta đây còn chưa có ra đời.

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.

- Ha ha. Thiếu gia, cậu đúng là biết đầu tư lâu dài, khuôn mặt người thanh niên kia thật sự rất đẹp, tôi thực sự muốn xông tới làm một lần.

Xử Nữ hơi tiếc nuối chẹp miệng.

- Yên tâm, mục tiêu tối nay thuộc về anh, ha ha....

Thường Nhạc hưng phấn cười nói.

- Xin dừng lại!

Khi hai người đi tới cửa phòng làm việc của cơ trưởng, hai gã bảo vệ lập tức tiến lên ngăn cản.

Còn chưa nói hết lời, Xử Nữ nhanh như chớp đánh vào cổ bọn chúng, hai gã bảo vệ toàn thân mềm nhũn ngã xuống.

- Rầm!

Xử Nữ vừa nhấc chân lên, cánh cửa sắt vững chắc lập tức bị đạp đổ.

- Tuyệt vời!

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Thường Nhạc khâm phục một hồi.

Chỉ thấy một gã mập gần một trăm cân đang ở trên người một cô gái thon thả hơn bốn mươi cân, hai người không ngờ lại đang hăng say diễn phim người lớn trong văn phòng làm việc.

Hiển nhiên, bọn họ không thể ngờ tới sẽ có người tiến vào bằng phương thức này, vậy nên cơ trưởng dưới sự kinh hãi tột độ đột nhiên bắn ra.

Tên mập kia từ từ mặc quần áo, hoàn toàn không nhìn ra chút khẩn trương nào, Thường Nhạc cũng rất có kiên nhẫn, hắn ngồi bên cạnh chậm rãi thưởng thức.

Đương nhiên, người hắn thưởng thức là cô gái xinh đẹp kia, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt cô có thể coi là đoan trang, quần áo có chút hỗn độn, động tác mặc vội vã, thần sắc kích động, ngượng ngùng.

Xử Nữ đi cùng Thường Nhạc chép miệng hai cái, hơi tiếc nuối nói:

- Mặc vào rồi lại phải cởi ra, cần gì phải lãng phí thời gian!

Cơ trưởng phát hiện ánh mắt Xử Nữ đang nhìn chằm chằm mông mình, cơ thể gã đột nhiên ớn lạnh.

- Nên biết mục đích tôi tới đây là gì!

Thường Nhạc rất tán thưởng sự điềm tĩnh của tên mập, đã lâu hắn chưa thấy qua người nào như vậy rồi, có lẽ gã đã từng trải qua sóng gió to lớn hơn.

Tên mập bắt đầu nghiêm túc đánh giá Thường Nhạc, ánh mắt hắn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào:

- Bao nhiêu tiền, ra giá đi!

- Mẹ kiếp!

Thường Nhạc không ngờ tới tên mập đáng chết ấy lại cho rằng hắn là kẻ cướp, thổ phỉ, chỉ thấy tay hắn hơi động, một con dao lóe sáng rất nhanh chuyển động.

- A!

Tên mập rống lên thảm thiết, không ngờ con dao nhỏ đã lấy đi một mảnh thịt của hắn.

- Cậu... Cậu rốt cục muốn làm gì?

Sự điềm tĩnh biến mất, thay vào đó là sự kích động.

Thường Nhạc vừa lòng gật đầu, đó mới là bộ dạng hắn muốn nhìn thấy, đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên tia rét lạnh, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm nói:

- Giết heo, có ý kiến gì không?

- Không!

Gã nhất thời còn chưa hiểu ý, nhưng khi nhìn thấy máu trên dao của Thường Nhạc, thân hình mập mạp của gã run rẩy:

- Anh bạn, rốt cục là có việc gì, chỉ cần cậu mở miệng, tôi nhất định sẽ làm được.

- Tốt lắm.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, tự nhiên, phóng khoáng mà đi tới trước mặt tên mập, vỗ vỗ bả vai gã, khen ngợi:

- Người thông minh không nói vòng vo, nói cho tôi biết, ai là người bảo anh mở ra đường bay đặc biệt, đưa Thạch Tán Y đi.

Xử Nữ bên cạnh nghe được câu này, cuối cùng cũng hiểu rõ, Thường Nhạc làm những việc như vậy, dựa vào khả năng của đám người Kim Ngưu, cho dù đám Huyễn Thần có thể đưa Thạch Tán Y tới nhà kho hạng nhất, nhưng cũng không dễ dàng đưa tới sân bay. Huống chi ở bên ngoài sân bay còn có một nhóm vệ sĩ khác.

Thân hình mập mạp run rẩy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thường Nhạc, quyết tâm nói:

- Chuyện này tôi không biết, không liên quan tới tôi... A...!

Gã còn chưa nói hết lời, một trận đau đớn truyền đến, trên người tên to béo lại mất thêm một miếng thịt, mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ gian tà, cười nói:

- Yên tâm, mục tiêu giết heo lần này của tôi rất đơn giản, chỉ cần làm cho lượng thịt trên người anh bằng với cô ta là được.

Tên mập thiếu chút nữa ngất đi. Làm cho một trăm cân và hơn bốn mươi cân bằng nhau?

- Anh tốt nhất không cần mong có người tới cứu, điều nay căn bản không có khả năng.

Ánh mắt ôn hoà của Thường Nhạc nhìn chằm chằm người tên mập. Con dao nhỏ trên tay hắn phát ra ánh sáng quỷ dị.

- Anh bạn, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên ép tôi. Biết chủ mưu của việc này sẽ không có chút lợi ích gì với cậu, nếu cậu thông minh một chút, tốt nhất không nên hỏi nữa.

Tên mập cố nén cơn đau đớn trên người, bắt đầu khuyên bảo Thường Nhạc.

- Hóa ra giết heo cũng phiền phức như vậy.

Thường Nhạc lắc đầu nuối tiếc, con dao nhỏ trong tay xoay tròn, nhanh chóng chuyển động.

- A!

Lần này tiếng kêu thảm thiết của tên mập càng vang dội hơn cho tới tận khi gã đã hoàn toàn hôn mê.

Mà dao kia vẫn đang xoay tròn, trên mặt đất đầy thịt béo, thân dao phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, mơ hồ truyền ra tiếng kêu khàn khàn hưng phấn.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô gái bên cạnh tên mập run rẩy một trận. Một mùi tanh tưởi từ nửa thân dưới của cô bốc lên.

- Xoẹt!

Con dao nhỏ nhanh chóng cắm vào thịt tên mập, dưới sự đau đớn, gã cuối cùng cũng tỉnh lại. Gã tràn đầy kinh hoảng nhìn Thường Nhạc, miệng không ngừng kêu la:

- Ma quỷ... Ma quỷ....

- Nói cho tôi biết, rốt cục người đó là ai? Nếu không lần này tôi chắc chắn sẽ giết heo.

Thường Nhạc vẫn cười thản nhiên, dường như hắn không phải đang muốn giết người mà chỉ là giết một con heo bình thường.

- Người cậu muốn tìm ở Thanh Long Tuyền, tôi chỉ biết như vậy thôi.

Đồng tử tên mập co rút, ánh mắt chợt loé lên vẻ âm độc:

- Vội vã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho Cậu!

Thường Nhạc đương nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt của gã, hài lòng mỉm cười:

- Như vậy là được rồi, nếu nói sớm một chút thì đã không phải chịu khổ như vậy, tốt lắm, các người cứ tiếp tục việc vừa rồi đi, nhớ cho rõ, coi như hoàn toàn chưa có gì phát sinh!

Xử Nữ đi tới cái cửa đã bị phá hư lúc trước, ngụy trang lại cho tốt, sau đó cùng Thường Nhạc đi ra ngoài, hai gã bảo vệ cũng đã tỉnh lại, bọn chúng day day cổ, không có chút ấn tượng gì với sự việc vừa mới phát sinh, thầm nghĩ:

- Chắc là bị sái cổ!

Sau khi Thường Nhạc đi rồi, tên mập khó khăn đi đến bên cạnh điện thoại, khi gã bắt đầu ấn dãy số, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy đống thịt béo trên mặt đất, thân hình run rẩy... cuối cùng lại đặt điện thoại xuống.

- Chúng ta tiếp tục đi!

Trong phòng làm việc của cơ trưởng lại vang lên tiếng rên rỉ.

- Lão đại, các anh em theo dõi người cậu vừa cho vay đã mất dấu vết.

Thường Nhạc vừa đi ra khỏi sân bay, một tên vẻ mặt hèn hạ liền từ trong bóng tối xông ra.

- Đã mất dấu vết?

Thường Nhạc khẽ giật mình, những người đó, dù khả năng không cao, nhưng bản lĩnh theo dõi tuyệt đối là hạng nhất, đừng nói là một người bình thường, cho dù là cao thủ dị năng cấp D, E cũng không thoát khỏi bọn họ.

- Có chút thú vị đây.

Ánh mắt Thường Nhạc trở nên thâm thuý, thản nhiên nói:

- Mau đi kiểm tra các ngân hàng lớn, chắc chắn gã sẽ dùng chi phiếu để rút tiền, thiếu gia ta còn chưa muốn để nước đổ lá khoai.

- Vâng!

Ánh mắt tên kia sáng lên, âm thầm cảnh cáo chính mình, lần này nhất định không thể để mất dấu vết.

Xử Nữ đi cùng rốt cục khâm phục Thường đại thiếu gia tới cực điểm, tuy rằng thoải mái cấp tiền cho đối phương nhưng lại cho người theo dõi, loại việc tiến hành đồng bộ này, quả thực là xảo quyệt.

- Xử Nữ, có phải anh đang ca ngợi tôi không?

Lời nói của Thường Nhạc làm thức tỉnh Xử Nữ, gã lộ ra vẻ mặt thiện lương nhất, cười nói:

- Lão đại, nghe nói Thanh Long Tuyền là thiên đường của đàn ông, lần này... Ha ha...

- Đúng vậy, phải phấn chấn tinh thần lên, nhất định chú ý đem “súng” bảo dưỡng tốt.

Thường Nhạc ngày càng nhận thấy Xử Nữ này thật đáng yêu, hắn vỗ vỗ bả vai gã, tự nhiên, phóng khoáng cười nói:

- Đi, thiếu gia ta dẫn anh đi.