Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 114: Xuân tình




Lúc này thủ vệ trông coi bên ngoài phòng của Doãn Thiên Dật vẫn nghiêm túc canh gác, bỗng nhiên ở trước mặt bọn họ xuất hiện một thân ảnh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một luồng chưởng phong quét đến, bọn họ ngã lăn quay, nằm dưới đất ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy người đứng trước cửa không phải là Ám hoàng thì còn là ai vào đây, mặc dù đã từng nghe nói đến cơn thịnh nộ của Ám hoàng, nhưng lúc này Ám hoàng đứng trước cửa với hơi thở đáng sợ như vậy thì hình như cũng không phải đơn giản chỉ là tức giận.

Kỳ Hủ Thiên phất tay mở cửa phòng, mang theo lo lắng ở trong lòng, hắn bước vào bên trong, trong phòng u ám, giống như ngăn cách với bên ngoài, giữa bóng tối u ám như vậy, tiếng rên rỉ thống khổ càng có vẻ trở nên rõ ràng hơn, ngoại trừ rên rỉ thống khổ thì còn có tiếng thở dốc như có như không, có gắng đè nén tiếng thở dốc xuống, hết sức yếu ớt nhưng rơi vào tai của hắn thì lại thoáng chốc làm cho hắn cảm thấy căng thẳng.

Đó là tiếng rên rỉ mà chỉ khi động tình thì Minh nhi mới cất lên, mỗi khi như vậy đều là ở trong lòng của hắn, vừa hùa theo hắn vừa yêu cầu hắn, cất lên tiếng rên rỉ động lòng người, mà nay….

Cố gắng ngăn chặn sát ý đang điên cuồng trỗi dậy trong lòng, hắn tiến đến từng bước, trong mắt là bộ y bào màu trắng bạc nằm ngổn ngang, trong bóng đêm càng nổi bật hơn, nghĩ đến chuyện Minh nhi bị dược tính khống chế, bị người khác chạm vào thân thể thì liền khiến đáy lòng của hắn không thể kiềm chế được, dục vọng khát máu đang liên tục gào thét, đôi mắt đỏ ngầu như nhuốm máu, lần đầu tiên hắn mất kiểm soát khiến hai tay khẽ run, chậm rãi đẩy ra rèm che bên giường.

Trên giường, mái tóc đen phân tán trên gối, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt đang dán trên gò má, làn da trắng nõn đã trở nên ửng đỏ, đôi mắt nhíu chặt, khi hắn thò người vào thì đôi mắt kia lại đột nhiên mở ra, hiện lên một tia hàn quang, sau khi nhìn thấy là hắn thì mới chậm rãi nhắm lại, “Phụ hoàng….”

Giọng nói run rẩy nỉ non, nhẹ giọng gọi hắn, Kỳ Hủ Thiên thả lỏng thần sắc, ánh mắt đảo qua vạt y bào hơi hơi rộng mở, ở phía trên ngoại trừ những dấu vết mà hắn đã lưu lại thì cũng không còn gì khác, Minh nhi chỉ mặc nội sam, rất là hỗn độn, nhưng trên giường cũng không có người khác, “Phụ hoàng lo lắng Minh nhi sẽ bị dược tính khống chế.”

Kỳ Hủ Thiên đảo mắt qua một vòng thì mới nhìn thấy nằm ở một góc là Doãn Thiên Dật, tiếng thống khổ rên rỉ đúng là phát ra từ miệng của người này, trên cổ và trước ngực có đủ loại vết thương, có thể nhìn ra được nếu không phải dược tính của Minh nhi phát tác cho nên không thể không dừng tay thì lúc này Doãn Thiên Dật không chỉ bị thương mà thôi.

Biết Kỳ Hủ Thiên nhất định là nhìn thấy Doãn Thiên Dật, Kỳ Minh Nguyệt liền mở mắt, “Thứ dược kia thật là lợi hại cho nên mới làm cho Doãn Thiên Dật thừa cơ…” Cắn môi, cố gắng kiềm nén dục niệm dưới thân, hắn ngồi dậy, kéo người đang ngồi bên giường xuống dưới thân, “Phụ hoàng, lúc này Minh Nguyệt thật sự chịu không nổi nữa.”

“Còn tưởng rằng Minh nhi sẽ không thể khống chế được dược tính, phụ hoàng dự tính lăng trì người nào dám chạm vào ngươi, sau đó mới trừng phạt Minh nhi.” Trên y bào của Minh nhi còn dính không ít vết máu, đó là dấu vết duy nhất của Doãn Thiên Dật ở trên người của Minh nhi, thò tay vào, hắn cởi bỏ lớp y phục mỏng manh kia, “Phụ hoàng đã hỏi rõ dược tính, trong chốc lát e rằng Minh nhi sẽ phải chịu khổ một chút….” Hắn tỉ mỉ nói ra dược tính mà hắn đã hỏi được từ Lan Cẩn.

“Nói cách khác chỉ cần không phải phụ hoàng thì Minh Nguyệt có thể dễ dàng cởi bỏ dược tính của Xuân Bán?” Chưa bao giờ trải qua cảm thụ như vậy, dục vọng dưới thân rất khó giải, khi bị phụ hoàng chạm đến thì lại trở nên đau đớn không chịu nổi, cắn răng, hắn hít vào một hơi, bỗng nhiên nghe được tiếng cười khẽ truyền đến từ trong góc, cùng với tiếng thống khổ rên rỉ khiến nó trở nên rất quỷ bí.

“Phụ hoàng? Minh Nguyệt? Kỳ Minh Nguyệt? Hóa ra không phải là Thủy Nguyệt mà là Minh Nguyệt điện hạ, không phải Ám hoàng mà là Thương Hách đế? Phụ tử nghịch luân, quả thật là….không đặt người trong thiên hạ vào mắt…” Doãn Thiên Dật ngã vào trong vũng máu, trước mắt đã dần dần trở nên mờ mịt, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại của hai người kia, “Còn có Xuân Bán, ha ha ha, thật sự không sai, nếu lúc trước theo ta thì chẳng phải….đã vô sự rồi sao?”

Thống khổ rên rỉ, tiếng cười từ khe khẽ đến điên cuồng, lời nói của Doãn Thiên Dật làm cho ánh mắt của Kỳ Hủ Thiên thêm lạnh lùng, giương mắt nhìn khuôn mặt lộ ra thần sắc thống khổ của Minh nhi, hắn chậm rãi nói, “Vừa rồi hắn có chạm vào Minh nhi hay không?”

“Taycủa hắn có chạm vào ta, phụ hoàng có nên thưởng cho hắn vì đã có dũng khí hay không?” Kỳ Minh Nguyệt nằm trên người của Kỳ Hủ Thiên, nhìn thấy phụ hoàng ở trước mắt, nhưng hai tay vừa chạm đến, muốn hôn một chút thì thân mình lại đau đớn, trong lòng mắng chửi loại dược tính chết tiệt này, hắn đành phải dùng hai tay đặt dưới thân, tự mình giải quyết.

Kỳ Hủ Thiên nghe như vậy thì ánh mắt lại trở nên rét lạnh, nhưng nhìn thấy tình trạng của Minh nhi lúc này hiển nhiên là chịu không nổi sự đụng chạm của hắn, nghĩ đến nếu vừa rồi Doãn Thiên Dật chạm vào thân mình của Minh nhi thì Minh nhi nhất định sẽ không đau đớn như vậy, không như hắn chạm vào Minh nhi thì Minh nhi lại đau đớn không thôi.

Hắn đụng vào Minh nhi thì không được nhưng Doãn Thiên Dật thì lại có thể….Chỉ cần như vậy đã đủ làm cho hắn khó có thể kiềm chế sát ý trong lòng, Minh nhi vốn là của hắn, làm sao có thể để cho người khác dễ dàng đụng chạm như vậy, nếu hắn không thể thì người bên ngoài cho dù chạm vào một chút cũng không thể tha thứ!

“Minh nhi tạm thời chịu đựng một chút, phụ hoàng chắc chắn nghĩ cách để giúp ngươi giải trừ dược tính.” Nhẹ nhàng nghiêng thân, để cho Minh nhi nằm xuống, Kỳ Hủ Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt của Doãn Thiên Dật, lẳng lặng nhìn đối phương đang giãy dụa trong vũng máu, đôi mắt như chim ưng hiện lên một tia sắc bén, “Minh nhi có nhớ rõ hắn dùng tay nào để chạm vào ngươi hay không?”

An ủi dục vọng dưới thân nhưng cũng vô dụng, Kỳ Minh Nguyệt mất kiên nhẫn mà rên rỉ vài tiếng, cau mày nói, “Taytrái….có lẽ là tay phải, không nhớ rõ, phụ hoàng giải quyết nhanh đi.” Hôm nay Doãn Thiên Dật khó tránh khỏi cái chết, giờ khắc này Kỳ Minh Nguyệt đã mất hết sức lực để quan tâm đến kết quả của đối phương, chuyện mà hắn buồn rầu chính là làm cách nào để cởi bỏ dược tính của Xuân Bán.

“Một khi đã như vậy thì cả trái và phải đi.” Nhếch môi, trong đôi mắt dài mảnh xẹt qua một tia âm trầm tàn khốc, độ cong bên môi không còn một chút ý cười nào, chỉ nghe hai tiếng kỳ lạ vang lên, hai bàn tay cụt nhất thời bay lên giữa không trung rồi lại rơi xuống bên cạnh Doãn Thiên Dật, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho Kỳ Minh Nguyệt tiếp tục cau mày, “Vì sao phụ hoàng không giải quyết cùng một lượt luôn?” Dục niệm dâng trào làm cho hắn mất đi tất cả kiên nhẫn, cho dù như thế nào, nếu không cùng người khác ân ái thì dường như hắn không thể tự làm cho mình phóng thích.

“Xem ra Minh nhi chê ngươi quá ồn ào.” Đầu ngón tay của Kỳ Hủ Thiên khẽ nâng, vèo một tiếng, bên cổ của Doãn Thiên Dật đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, nhìn ánh mắt của Doãn Thiên Dật lộ ra thần sắc hoảng sợ và thống khổ, Kỳ Hủ Thiên lại nhếch môi lên một lần nữa, “Yên tâm, ngươi vẫn chưa chết ngay lập tức đâu, chỉ là không thể lên tiếng mà thôi, muốn chết, e rằng phải chờ máu chảy hết thì ngươi mới có thể như nguyện.”

Giọng nói thản nhiên tựa như đang an ủi, vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi, lại làm cho người ta thật sự sợ hãi, Doãn Thiên Dật trừng lớn mắt nhìn thân ảnh ở trước mặt đang quay trở lại bên giường, nhẹ giọng nói với người trên giường, “Phụ hoàng đã giải quyết xong rồi, người nào chạm vào ngươi thì ta sẽ làm cho hắn chậm rãi mà chết, tuyệt đối sẽ không làm phiền Minh nhi.”

“Không bằng phụ hoàng nghĩ cách làm sao giúp ta giải quyết phiền phức này đi?” Kỳ Minh Nguyệt kéo lấy bàn tay của người bên cạnh rồi đặt lên dục vọng dưới thân, nhưng vừa chạm vào thì giống như có một cơn đau xâm nhập vào xương cốt đột ngột kéo đến, toàn thân đau đớn giống như năm đó bị phác tác Liên Tâm, làm cho hắn phải hít sâu một hơi, nhưng khoái cảm đột ngột nảy lên dưới thân cũng khiến hắn nhịn không được mà hé môi ra, rên rỉ vài tiếng, đau đớn và khoái cảm đan xen, nháy mắt làm cho hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt để nhìn Kỳ Hủ Thiên.

Kỳ Hủ Thiên hơi do dự một chút, hắn vỗ về dục vọng nóng như lửa đốt của Kỳ Minh Nguyệt, thấy trên mặt của Kỳ Minh Nguyệt hiện ra thần sắc vừa đau khổ vừa vui thích khiến hắn không khỏi giảm chậm tốc độ trên tay, lời nói lúc trước của Doãn Thiên Dật làm cho hắn khó chịu, cũng là sự thật, nếu Minh nhi ân ái với người nọ thì sẽ dễ dàng giải được dược tính, nhưng nếu là hắn thì phải thừa nhận không ít đau đớn.

“Vì sao phụ hoàng lại dừng tay?” Tuy rằng đau đớn nhưng có vẻ khoái cảm càng thêm sâu sắc hơn so với trước kia, đôi mắt khẽ khép hờ của Kỳ Minh Nguyệt lại mở ra, nhìn thấy thần sắc trầm ngâm của Kỳ Hủ Thiên, “Phụ hoàng chạm vào Minh nhi thì toàn thân của Minh nhi sẽ đau đớn, nếu là người khác…”

“Phụ hoàng muốn ta tìm người khác để giải dược tính?” Khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Kỳ Minh Nguyệt bỗng nhiên biến sắc, hiện ra vài phần tàn khốc, “Xem ra lúc trước Minh Nguyệt không nên xuống tay đối với Doãn Thiên Dật, nên dùng hắn để giải dược mới đúng? Hắn cũng uống Tư Quy, mặc dù vẫn chưa đến lúc phát tác Xuân Bán nhưng thật ra rất thích hợp đối với ta, chỉ cần làm cùng hắn thì ta có thể cởi bỏ dược tính, đến lúc hắn phát tác thì tự nhiên cũng có ta, chuyện thuận tiện như thế mà tại sao vừa rồi phụ hoàng không nghĩ đến….” Chịu không nổi dục niệm đang liên tục tra tấn, hắn chợt kéo người ở trước mặt xuống dưới thân, trên người đau đớn giống như đã chết lặng, đôi mắt đỏ ngầu, giờ khắc này dục niệm bừng bừng phấn chấn cùng với lời nói của Kỳ Hủ Thiên làm cho hắn mất đi lý trí, hung hăng xé rách y bào màu tím trầm kia, hắn thấp giọng nói tiếp, “Nếu phụ hoàng quả thật nghĩ như vậy thì Minh Nguyệt sẽ dừng tay rồi đi tìm người khác, mặc dù Doãn Thiên Dật không thể dùng được nhưng Lan Cẩn vẫn còn, nếu không thì trong sơn trang còn nhiều người như vậy, cứ tùy tiện tìm vài nữ tử nguyện ý cũng chẳng phải việc khó, phụ hoàng thấy thế nào?”

“Phụ hoàng thật sự có nghĩ đến, chỉ cần có thể giải được dược tính, không cho Minh nhi chịu khổ thì có nên tìm người khác hay không, chờ Minh nhi giải được dược tính thì sẽ giết người nọ.” Kỳ Hủ Thiên để mặc Kỳ Minh Nguyệt xé rách y phục trên người, hắn vuốt ve khuôn mặt của Kỳ Minh Nguyệt, lại một lần nữa lần mò xuống dưới thân của đối phương, thấy Minh Nguyệt run rẩy một chút, nhưng trên mặt lại hiện ra thần sắc vừa đau khổ vừa vui sướng thì hắn cũng không thu tay về như lúc trước, “Nhưng chỉ cần nghĩ đến thì lại nhịn không được mà muốn giết người, cho dù Minh nhi có ý này thì e rằng phụ hoàng cũng sẽ làm cho người nọ muốn chết cũng chết không được trước khi hắn dám đến gần Minh nhi….” Ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Doãn Thiên Dật vẫn đang bi ai giãy dụa, trong miệng vang lên những tiếng kỳ lạ, chẳng khác nào là người đã chết, đáy mắt âm u của Kỳ Hủ Thiên dần dần trở nên thâm trầm, “Phụ hoàng tuyệt đối không cho phép người bên ngoài chạm vào thân mình của Minh nhi, cho dù chỉ là một chút thì hắn cũng phải trả giá đắt.”

Ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt vào lòng, động tác của Kỳ Hủ Thiên rất dứt khoát, biết rõ Minh nhi sẽ đau nhưng hắn cũng biết chính mình tuyệt đối sẽ không để cho Minh nhi chạm vào người khác, “Lần này Minh nhi cho dù có đau thì phụ hoàng cũng sẽ không dừng tay, Minh nhi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Nghe hắn nói, thần sắc của Kỳ Minh Nguyệt mới trở nên nhẹ nhõm, khuôn mặt đan xen dục vọng lộ ra vài phần ý cười, “Cần gì phải chuẩn bị, Minh nhi làm sao lại có thể e ngại một chút đau đớn như vậy chứ?” Nhìn Kỳ Hủ Thiên lấy ra Bạch phù, hắn đưa tay tiếp nhận, “Nếu là vừa rồi phụ hoàng thật sự cố ý để cho Minh Nguyệt đi tìm người khác giải quyết thì Minh Nguyệt sẽ đem Bạch phù dùng trên người của phụ hoàng.” Không thể kiềm chế được, hắn quết lấy một ít Bạch phù rồi trét xuống dưới thân.

“Nếu Minh nhi thật sự tính làm như vậy thì phụ hoàng cũng sẽ theo ý của ngươi.” Kỳ Hủ Thiên thấy Kỳ Minh Nguyệt rốt cục chịu không nổi dược lực của Xuân Bán, hắn đưa tay nắm lấy dục vọng đã sưng to của đối phương, hơi lo lắng đối với tình trạng hiện tại của Minh nhi, do dự một chút, thân mình của hắn khẽ nâng, nắm lấy tay của Kỳ Minh Nguyệt đặt xuống giữa hai chân của mình, “Dược tính khó giải, nếu như vậy thì làm nhanh một chút.”

“Phụ hoàng?!” Kỳ Minh Nguyệt nhìn Kỳ Hủ Thiên đang nâng thân lên ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, bị ánh mắt tà mị và mời gọi khơi mào dục hỏa trong người, không phải là dược tính kích thích mà là dục niệm từ đáy lòng đang dâng lên một ngọn lửa khác, nhất thời khiến hắn vô cùng khó chịu, dưới thân nóng rực chưa được phát tiết, cơ hồ muốn rạn nứt, “Lúc này phụ hoàng lại trêu ghẹo Minh Nguyệt.” fynnz810

Nhìn chăm chú vào đôi mắt mang theo ý cười và tà khí, Kỳ Minh Nguyệt chuyển hai tay xuống dưới thân của Kỳ Hủ Thiên, không ngừng lưu luyến vuốt ve dục vọng thẳng đứng kia, Kỳ Hủ Thiên co lên hai chân, làm cho Kỳ Minh Nguyệt thay đổi động tác, nhìn Minh nhi vì dục vọng mà đau đớn, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt, trong mắt lại hiện lên vài phần nhu tình và đau xót, trong miệng lại khẽ cười một tiếng, “Biết Minh nhi sớm có ý này, nay hiếm khi có cơ hội, còn chần chờ gì nữa?”

“Chờ phụ hoàng….chuẩn bị sẵn sàng.” Kỳ Minh Nguyệt cắn răng chịu đựng đau đớn vì động tình, ném đi Bạch phù, hắn cúi người hôn môi người ở dưới thân, đôi môi mỏng hé ra nghênh đón, hắn tàn sát bừa bãi bên trong, chậm rãi hạ người xuống.

Theo động tác của hắn, ánh mắt của Kỳ Hủ Thiên trở nên tối sầm, trước mặt chỉ thấy thân mình trắng nõn bị dục vọng nhiễm thành đỏ sẫm, cần cổ nâng lên, từ góc độ của hắn có thể thấy được trái cổ đang phập phồng, vài tiếng rên rỉ vô cùng mị hoặc tràn ra từ trong miệng của Minh nhi, mặc dù đã cực lực kiềm chế nhưng trong nháy mắt hắn vẫn có thể nhận ra Minh nhi đang đau đớn như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt cắn môi cất lên một tiếng rên rỉ rồi khẽ cười, “Phụ hoàng cảm thấy bất ngờ à?” Ở trong cơ thế của hắn dường như cảm thấy được dục vọng của phụ hoàng còn nóng rực hơn cả ngày xưa, bởi vì dược tính trong cơ thể cho nên giờ khắc này mỗi một chỗ trên người của hắn đều mẫn cảm hơn thường ngày rất nhiều, cho dù là mẫn cảm hay là đau đớn thì đều làm cho hắn choáng váng.

“Phụ hoàng nguyện ý, vì sao Minh nhi lại không muốn?” Kỳ Hủ Thiên cau mày lại, trong cơ thể của Minh nhi nóng kinh người, dục vọng của Minh nhi cũng hừng hực lửa đốt, nhưng lại không thể giảm bớt mà chỉ chảy ra rất nhiều tinh dịch, nhu cầu được an ủi cấp bách, thả lỏng hạ thân, nâng tay tìm kiếm, nắm lấy dục vọng của Minh nhi rồi vuốt ve an ủi, hắn vừa đau lòng lại vừa khó hiểu.

Bởi vì động tác của Kỳ Hủ Thiên mà trong cơ thể co rút chặt chẽ, cũng bởi vì dược tính của Xuân Bán mà khiến tâm can của hắn kịch liệt đau đớn, Kỳ Minh Nguyệt chịu đựng đau đớn và khoái cảm đang nảy lên cùng một lúc, run giọng đáp, “Bởi vì dược tính của Xuân Bán, chỉ cần có người ở trước mặt thì Minh Nguyệt đều nảy sinh dục niệm, cho dù ôm ai cũng có thể phát tiết tình dục, bởi vậy càng không thể là phụ hoàng….” Nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn, Kỳ Minh Nguyệt cúi người hôn lên đôi môi mỏng ở trước mặt, sau đó lại thở hổn hển, hắn phả ra hơi thở nóng rực ở bên tai của Kỳ Hủ Thiên, “….chẳng lẽ phụ hoàng muốn Minh Nguyệt dùng thân thể của người để tiết dục hay sao?” Hắn thật sự muốn phụ hoàng nhưng không muốn bởi vì dược tính mà xem phụ hoàng như công cụ để tiết dục.

Nghe lời nói của Minh nhi, Kỳ Hủ Thiên nhịn không được mà chấn động, hắn đột nhiên ôm chặt Kỳ Minh Nguyệt vào lòng, hung hăng cướp lấy đầu lưỡi của Minh nhi, hắn chỉ cảm thấy thân thể của người ở trong lòng càng lúc càng nóng, biết được Minh nhi không thể chịu nổi dược tính tra tấn, giờ khắc này vì Minh nhi mà dục hỏa cũng bị bùng phát, khẽ cắn một ngụm bên tai của Minh nhi, hắn hạ xuống vài dấu hôn lên thân người nóng bỏng của đối phương, giọng nói khàn khàn, “Một khi đã như vậy thì phụ hoàng sẽ không chần chừ, cho dù Minh nhi có đau như thế nào thì phụ hoàng cũng sẽ không dừng lại, cho dù Minh nhi có khóc lóc cầu xin tha thứ thì phụ hoàng cũng sẽ không buông ra, Minh nhi có chịu nổi hay không?”

“Càng đau thì Minh Nguyệt càng biết rõ tình cảm của ta đối với phụ hoàng rốt cục sâu đậm đến mức nào, phụ hoàng không cần chần chừ, cứ để cho Minh Nguyệt lĩnh hội rõ ràng.” Nhếch môi, Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi nâng người lên, nhả ra lửa nóng trong cơ thể, khom người nằm trước mặt Kỳ Hủ Thiên, nghiêng đầu để lộ ra đường cong trên cổ, hàng lông mày khẽ nhướng làm cho Kỳ Hủ Thiên cảm thấy hết sức mị hoặc và cuồng thái, “Hôm nay không bằng thử xem Minh Nguyệt có cầu xin tha thứ hay không.”

Bạn đang �

Đối với cảnh tượng trước mặt thì Kỳ Hủ Thiên làm sao có thể kiên nhẫn được nữa, hắn tách ra bờ mông của Kỳ Minh Nguyệt, phủ người xuống, khi hắn bất chợt đem dục vọng tiến vào hang động nóng rực kia thì liền nghe thấy Minh nhi cất lên một tiếng gầm nhẹ mang theo đau đớn và khoái cảm, dằn xuống tâm trạng đau lòng, không còn tiếp tục đè nén dục niệm nữa, hạ thân không ngừng đưa đẩy tiến lui, một tay vịn vào thắt lưng của Minh nhi, một tay sờ soạng ở trước người, cùng nắm tay của Minh nhi mà vuốt ve dục vọng ở trước người của đối phương.

Kỳ Minh Nguyệt chống tay xuống giường, nghênh đón những đợt tấn công mạnh mẽ ở phía sau, trước sau đều bị phụ hoàng nắm giữ, khoái cảm không ngừng nảy lên, đồng thời cảm giác đau đớn vì động tình cũng liên tục xâm chiếm toàn thân….

Cả người đau đớn đến chết lặng, khoái cảm không ngừng dâng lên, càng lúc càng rõ ràng, không biết là vì dược tính hay là nỗi đau kia khơi dậy cuồng niệm dưới đáy lòng, hắn không ngừng nghênh đón những đợt tấn công của phụ hoàng, hắn chỉ cảm thấy hết thảy suy nghĩ đều bị dục vọng che lấp, ngoại trừ muốn càng nhiều thì không còn thứ gì khác, rên rỉ thở hổn hển, mồ hôi nhiễu xuống sàn, hắn nghiêng đầu, thấp giọng kêu một tiếng, “Phụ hoàng….”

Nghe thấy tiếng kêu hàm chứa dục vọng của Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Hủ Thiên liền kề sát mặt vào đối phương rồi nhẹ giọng trấn an, “Minh nhi đừng nóng vội.” Hiện tại Minh nhi bởi vì dục vọng mà sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi chảy xuống từ cần cổ, lóe lên ánh sáng trong suốt giữa bóng tối mờ mịt, đầu lưỡi của hắn liếm qua cần cổ của Minh nhi, cũng liếm đi những vệt trong suốt ở nơi đó, Minh nhi bởi vì dục vọng mà mất đi lý trí khiến hắn hết sức đau lòng, cũng mạnh mẽ khơi dậy dục niệm của hắn, lúc này đôi mắt hàm chứa mị hoặc và tình dục đang nhìn hắn, bờ môi đỏ sẫm hơi hơi khép mở, đột nhiên hôn lên đôi môi quyến rũ kia, đè chặt thân mình của Minh nhi vào lòng hắn, làm cho thân thể của hai người dán chặt vào nhau, hắn cúi người nói nhỏ, “Cho dù Minh nhi muốn bao nhiêu lần thì phụ hoàng cũng sẽ làm cho Minh nhi thỏa mãn….”

Kỳ Minh Nguyệt giãy dụa chìm nổi giữa đau đớn và khoái cảm, trong lúc mơ màng hắn nghe thấy tiếng thì thầm kia, hắn khe khẽ thở gấp rồi nhếch môi lên, “Minh Nguyệt biết….phụ hoàng sẽ không để cho ta thất vọng…” Cố gắng nâng tay lên, đặt tay lên chiếc mặt nạ của Kỳ Hủ Thiên, run rẩy xoa lên khuôn mặt cũng tràn ngập dục vọng, hắn cúi đầu mỉm cười, gỡ ra chiếc mặt nạ kia rồi ném xuống đất, lại một lần nữa áp môi vào, đem tất cả đau đớn và dục niệm điên cuồng dồn lên đôi môi mỏng kia….

Tiếng kim loại trong trẻo khi rơi xuống đất bất chợt vang lên trong căn phòng tràn ngập âm thanh thở dốc và tiếng va chạm của thân thể, trong một góc phòng, có một đôi mắt nhìn chăm chú hai người đang giao triền trên giường, tỉnh lại từ cơn hôn mê, đôi mắt vốn mờ mịt lại có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, trên chiếc giường lúc sáng lúc tối, hai thân hình dán chặt vào nhau, mái tóc đen xõa dài quấn quýt, tiếng thở dốc khàn khàn cùng tiếng rên rỉ kêu gào làm cho cảnh tượng trước mắt hết sức dâm mỹ, thân hình vốn đã lạnh lẽo lại bất chớt dâng lên nhiệt độ vô cùng quỷ bí, cổ họng phát ra tiếng vang khanh khách, Doãn Thiên Dật hoảng sợ trừng lớn mắt, bắt đầu giãy dụa trong vô vọng, tim đập loạn nhịp, máu tươi ồ ạt tràn ra, mất đi hai bàn tay, hắn chỉ có thể đá hai chân để cầu mong người trên giường chú ý, đến lúc này hắn mới thật sự sợ hãi khi cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.

Nghe thấy động tĩnh, Kỳ Hủ Thiên hơi nghiêng đầu nhìn, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng trong bóng tối, đáy mắt hiện lên một chút âm u tàn khốc, người nào có ý đồ chạm vào Minh nhi thì hắn sẽ làm cho kẻ đó chậm rãi cảm thụ tử vong đang đến gần…Vỗ về người trong lòng, ánh mắt của hắn lại trở nên nhu hòa, tình cảm trong mắt lại càng lúc càng sâu sắc, nhìn Minh nhi đã mất đi lực kiên trì, hắn đột nhiên đẩy nhanh động tác dưới thân, trong tay cũng tăng tốc nhanh hơn.

Cùng với tiếng khàn khàn rên rỉ của Minh nhi là chất dịch nhày nhụa phun trào trong lòng bàn tay của hắn, trong cơ thể của Minh nhi cũng co rút thắt chặt khiến cho hắn phải gầm nhẹ một tiếng, rốt cục đem bạch dịch bắn sâu vào trong cơ thể nóng rực kia.

Hai người cùng gào rít, cùng rên rỉ, còn có cả tiếng thở dốc nồng nhiệt, đó là cảm giác cuối của Doãn Thiên Dật, vẫn chưa từng nhìn thấy rõ bộ dáng bên dưới chiếc mặt nạ kia, đôi mắt lại một lần nữa mất đi tiêu cự đang thất thần nhìn lên trên giường, bóng tối đang dần dần xâm chiếm, hắn chỉ nghe thấy nhịp tim của mình bắt đầu trở nên mỏng manh, trong mơ màng, hắn nhìn thấy người nọ cẩn thận ôm chặt người trong lòng, trước khi hắn hoàn toàn rơi vào bóng tối thì dường như nghe được một câu rất nhẹ nhàng từ phương xa truyền đến…..

“Minh nhi chỉ có thể là của phụ hoàng, suốt đời suốt kiếp….”