Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 134: Náo loạn hoàng cung




“Ngọc bội biến mất?”

Trong Huyễn Thiên điện, Kỳ Hủ Thiên nghe Kỳ Minh Nguyệt thuật lại sự tình, nghe nói ngọc bội thái tử vốn chôn dưới tàng cây lại không cánh mà bay, đôi mắt như chim ưng đột nhiên nheo lại, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc và khá nhiều thần sắc nghiền ngẫm một cách hứng thú.

“Lấy cắp ngọc bội thái tử chính là trọng tội, Minh nhi nói xem, nên đưa hắn vào địa cung hay là trục xuất hoàng cung, phế truất chức vị hoàng tử đây?” Mang theo một chút ý cười, Kỳ Hủ Thiên hỏi Kỳ Minh Nguyệt.

“Hắn chỉ là một tiểu hài tử, phụ hoàng cần gì phải tính toán chi li như thế, hắn là hoàng tử của ngươi.” Biết được hắn ám chỉ ai, Kỳ Minh Nguyệt lắc đầu, “Cũng không phải lỗi nặng, lại là vật mà phụ hoàng vốn chướng mắt, lúc này hắn đã lo lắng không biết phải làm thế nào cho phải, tha cho hắn đi, ta tin tưởng phụ hoàng càng muốn xác nhận là kẻ nào đã âm thầm lấy miếng ngọc bội kia hơn là bận tâm đến tiểu thất.”

Nhìn thần sắc của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười khẽ liếc mắt một cái, trong mắt của phụ hoàng là sự chờ mong và hứng thú mà hắn rất xác định.

“Vẫn là Minh nhi hiểu ta, hôm nay trong cung nhất định sẽ rất náo nhiệt, chẳng lẽ Minh nhi không thấy thú vị hay sao?” Đem Kỳ Minh Nguyệt đứng trước người kéo đến bên cạnh, Kỳ Hủ Thiên vừa nói vừa kề sát vào.

Tân đế An Dương đến Thương Hách, sứ thần Liên Đồng ở trong cung, ngọc bội thái tử lại không biết tung tích, việc này cùng nhau xảy ra, thật sự hai chữ thú vị cũng không đủ để hình dung, Kỳ Minh Nguyệt cũng dựa vào người của Kỳ Hủ Thiên, nhìn chăm chú đối phương, hơi hơi lắc đầu, “Phụ hoàng sai rồi, đâu chỉ có thú vị, quả thật là cực kỳ thú vị, cũng không biết khách đến từ An Dương sẽ mất bao lâu để đến Diệp Diệu thành, hôm nay lâm triều phụ hoàng nói về chuyện của An Dương thì các đại thần đã phản ứng như thế nào?” Tân đế An Dương đến đây, đó là lúc trò hay sẽ bắt đầu.

“Còn có thể như thế nào nữa.” Nhớ đến đến phản ứng của các đại thần khi nghe nói tung tích của tân đế An Dương, Kỳ Hủ Thiên cất lên một tiếng cười lạnh trào phúng, “Vẻ mặt của bọn họ rất kích động, đáng tiếc là Minh nhi không nhìn thấy.” Khẽ hôn một cái lên môi của Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Hủ Thiên nói rất thoải mái tùy ý, Kỳ Minh Nguyệt lại biết quan hệ trong mấy năm gần đây của Thương Hách và An Dương cũng không hòa hợp, cũng chỉ là mặt ngoài bình thản nhưng đến khi cục diện bế tắc lại là lúc tân đế An Dươngđích thân đến Thương Hách, nhất định là có không ít lão đại thần muốn tiên phát chế nhân, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. (tiên phát chế nhân = ra tay trước để kiềm chế đối phương)

Chỉ tiếc rất nhiều chuyện không đơn giản như mặt ngoài….Nghĩ đến tân đế An Dương sắp đến, tân đế vừa mới đăng cơ hai năm, Kỳ Minh Nguyệt dựa vào đầu vai của Kỳ Hủ Thiên mà thuận miệng hỏi, “Ta nhớ hoàng thất An Dương họ Liên, không biết tân đế bằng tuổi của ta tên là gì?”

“Liên Mộ Hi, hắn đứng hàng thứ chín trong đám hoàng tử.”

Liên Mộ Hi….không biết tại sao khi Kỳ Minh Nguyệt nghe xong cái tên này thì lại cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại nhớ không nổi loại cảm giác này đến từ đâu.

Đang suy tư thì ngoài cửa có vài tiếng gõ nhẹ, giọng nói của Lưu Dịch truyền vào, “Bệ hạ, thái tử điện hạ, địa cung bị người xâm nhập.” Vẫn là giọng nói không hề phập phồng nhưng đã lộ ra sự thận trọng rất rõ ràng, Kỳ Minh Nguyệt và Kỳ Hủ Thiên liếc mắt nhìn nhau, địa cung chân chính ở dưới lòng đất cũng là nơi mà ảnh vệ phân bổ, tuyệt đối không thể dễ dàng để người ta xâm nhập, lời nói của Lưu Dịch chỉ có thể là một chỗ ở trong cung mà tất cả mọi người đều biết.

Nơi đó giam giữ những kẻ phạm tội, có người xâm nhập không biết để làm gì, lệnh Lưu Dịch tiến vào hỏi chuyện, hai người ngồi dậy rồi dựa vào nhau, cũng không hề động đậy, Lưu Dịch vào cửa, thấy hai người đang dựa vào nhau thì thần sắc lại trở nên nhẹ nhõm một chút, “May mà bệ hạ và điện hạ không bị kinh động.”

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Kỳ Minh Nguyệt có một chút tò mò khi nhìn thấy thần sắc thận trọng hiếm có của Lưu Dịch.

“Địa cung bị người xâm nhập, nhìn như cố ý gây loạn, thả ra không ít người bị giam giữ bên trong, cũng có nhiều người tử nạn.”

“Chết kẻ nào?” Thần sắc của Kỳ Hủ Thiên cũng không biến đổi, hỏi Lưu Dịch.

“Bẩm bệ hạ, nam nữ đều có, Phùng Thu Dong trước đó bị trượng hình chưa chết là nạn nhân đầu tiên, còn có mấy người khác nữa.” Lưu Dịch lần lượt liệt kê, Kỳ Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe xong, phát hiện đều là đám quan viên đã từng làm phụ hoàng tức giận, lại làm việc xấu mới nhận lấy tai họa, số ít còn lại đều là nữ nhân ở trong hậu cung, còn có Phùng Thu Dong, thoát được một nạn kiếp nhưng không ngờ lại chết dưới địa cung.

“Còn ai được thả ra?”

Chờ Lưu Dịch lấy ra trang giấy tràn ngập tên tuổi của đám người thoát khỏi địa cung thì Kỳ Hủ Thiên liền cất lên vài tiếng cười khẽ, “Nếu nhớ không lầm thì đây đều là đám người có oán hận chất chứa với triều đình đã lâu, có vài kẻ đã vào địa cung từ khi trẫm mới đăng cơ, đều là những kẻ hơi phiền toái.”

“Quả thật là như thế, bệ hạ.” Lưu Dịch cẩn thận suy nghĩ, những người này không thiếu những kẻ là lão thần của tiên hoàng, bất mãn với bệ hạ, sau khi đắc tội phải dựa vào đám đại thần cầu tình thì mới có thể sống sót, không bị tru sát, chỉ bị đày xuống địa cung, mà nay thoát ra ngoài thì e rằng sẽ gây nên một hồi phong ba bão tố.

“Đã ra ngoài rồi à? Còn có ai chưa ra?” Kỳ Hủ Thiên vẫn là bộ dáng nhàn nhã, nghe xong Lưu Dịch liệt kê danh sách, dường như cũng không phải toàn bộ địa cung.

“Kẻ đột nhập bị ảnh vệ phát hiện, không kịp ở lâu, còn có không ít người đã bị nghiêm ngặt trông coi.”

“Có thể lẻn vào địa cung thì chứng tỏ công phu cũng không kém, rất lợi hại.” Kỳ Minh Nguyệt ngồi dậy, khen vài câu, tựa hồ quả thật bội phục kẻ không biết lai lịch kia, bên môi lộ ra vài phần ý cười, nhìn về phía Kỳ Hủ Thiên, “Nếu phụ hoàng nói đây là phiền toái, lại không dễ xử lý, lúc này kẻ lẻn vào địa cung lợi hại như thế, nếu có thể để cho người này giúp đỡ giải quyết vấn đề thì sẽ là tốt nhất.”

Đáy mắt hàm chứa thâm ý đang sáng lên, Kỳ Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt của Kỳ Hủ Thiên, trong đôi mắt chim ưng dài mảnh cũng lóe sáng sự xảo quyệt giống như hắn.

“Minh nhi quả nhiên là tâm ý tương thông với phụ hoàng.” Kỳ Hủ Thiên khẽ hôn một chút bên đôi môi đang mỉm cười kia, sau đó cười một cách thâm trầm rồi nói với Lưu Dịch, “Báo cho mọi người trong cung biết địa cung bị xâm nhập, nhiều kẻ bị giam giữ đều bị ám sát, còn có không ít đã thoát ra, bảo bọn họ tự bảo trọng đi.”

Nghe hai người nói chuyện, Lưu Dịch tùy tùng vị quân vương này cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên lập tức nghe ra ý tứ của Kỳ Hủ Thiên, hiển nhiên là muốn dựa vào danh mục này mà giải quyết đám người chưa chết kia. Bệ hạ xưa nay sẽ không lãng phí bất kỳ cơ hội nào, Lưu Dịch không khỏi cảm thán, không biết kẻ xâm nhập địa cung là ai, mặc dù xảy ra chuyện nhưng cũng giúp bệ hạ giải quyết một mớ phiền toái đã gác lại từ lâu này, có lẽ mục đích của người nọ là muốn gây loạn hoàng cung, nhưng lại không biết Thương Hách đế sẽ không bao giờ đặt an nguy của người ngoài ở trong lòng.

Lưu Dịch lĩnh mệnh rời đi, Kỳ Hủ Thiên gọi Ảnh Nhất ra, đồng thời lệnh cho hắn gọi đám ảnh vệ canh giữ dưới địa cung đến đây.

“Có nhìn thấy bộ dáng của kẻ lẻn vào hay không?”

“Hôi y bịt mặt, công phu không tệ, xuất thủ nhanh chóng, không có đặc điểm nào khác.”

Hôi y bịt mặt, hiển nhiên là người của An Dương, mà nay An Dương đế sắp đến, trước khi hắn đến lại phái người xâm nhập hoàng cung Thương Hách, chẳng lẽ muốn gây đại loạn hay sao? Cho dù không có chứng cớ, chẳng lẽ hắn lợi dụng việc Thương Hách hoàn toàn không biết chuyện gì mà lặng lẽ tiến đến, thân là tân đế An Dương mà lại đến địa phận của Thương Hách, làm việc bất cẩn thì đã đành, lại còn phái người làm ra chuyện này, xem ra tân đế An Dương thật sự là lớn mật.

Kỳ Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, hỏi tên ảnh vệ kia, “Chỉ có một người hay là có bao nhiêu người xâm nhập?”

“Một người.”

Có thể xâm nhập vào hoàng cung Thương Hách thì nhất định không phải là hôi y nhân tầm thường, e rằng là giống Dạ Sử trước kia, công phu tuyệt cao thì mới có khả năng, Kỳ Minh Nguyệt nhớ đến cái gì đó, bèn hỏi lại, “Người nọ có nhân khí hay không, hay là giống như linh hồn?”

“Cũng không có cảm giác như vậy.”

“Chẳng lẽ không phải là người An Dương?” Kỳ Minh Nguyệt nghe như vậy thì liền cảm thấy hơi bất ngờ, trang phục và hành vi như thế, vốn tưởng rằng nhất định sẽ giống Dạ Sử, cũng nhất định là bộ dáng không có nhân khí, thế nhưng hiện tại lại không phải….

Kỳ Hủ Thiên để cho ảnh vệ lui ra, phân phó thị vệ lùng bắt những kẻ thoát khỏi địa cung, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt trầm tư của Kỳ Minh Nguyệt, đến gần bên cạnh đối phương, “Minh nhi còn đang suy nghĩ về kẻ đã xâm nhập hoàng cung à?”

“Phụ hoàng không cảm thấy người này đến đây rất đột ngột hay sao?” Không sớm không muộn, trước khi An Dương đế đến Diệp Diệu thành, hôi y nhân bịt mặt, lại không giống hôi y nhân trước kia, nếu bảo là không quan hệ đến An Dương thì dường như không có khả năng.

“Đã ở trong cung thì luôn luôn sẽ có lúc hiện thân, các cổng ra khỏi cung đều bị ảnh vệ âm thầm trông coi, để xem hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa.”

+++++++++++++++++

“Quả nhiên không uổng công chờ đợi.” Y bào rộng mở trên người của Kỳ Minh Nguyệt, đứng trước cửa sổ mà nhìn ra lầu các ở xa xa, nói nhỏ một câu.



Chỉ thấy trong đêm tối, giữa không trung có ánh lửa đang cắn nuốt bóng đêm, tỏa ra một màn màu đỏ diễm lệ, như đóa hoa đang nở rộ, nhan sắc lửa đỏ dần dần bao trùm tòa lầu các kia, mùi củi đốt bay theo gió mà đến, nhiều tia lửa bắn ra xung quanh, từ xa nhìn lại, ngọn lửa diễm lệ kia giống như bầu trời đầy sao nhưng lại đẹp đến mức làm cho người ta muốn lóa mắt.

Bình tĩnh nhìn tòa lầu các bị thiêu đốt, phía sau kề sát một cảm giác ấm áp, bị hơi thở quen thuộc vây quanh, Kỳ Minh Nguyệt hơi ngoảnh đầu lại, “Nơi đó là hậu cung của phụ hoàng, cũng không biết là vị phi nào ở đấy, hiện tại có bị gì hay không.”

“Đã có người đi cứu hỏa, gặp chuyện không may thì cũng sẽ có người bẩm báo, cần gì phải lo lắng.” Ôm Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Hủ Thiên thản nhiên đáp lời, đối với hắn mà nói, Minh nhi bình an là được, đám phi tần chỉ là trang hoàng, sống hay chết cũng không đặt trong lòng hắn, nếu có người muốn gây đại loạn, ở trong cung bày trò giết đại thần phi tần thì thật ra hắn cũng không e ngại.

Xem ra lúc này người nọ làm việc rất hợp ý phụ hoàng, “Phụ hoàng chậm chạp không để ảnh vệ lùng bắt người nọ ở trong cung, đừng bảo là vì muốn để cho hắn làm ra những chuyện như vậy?” Kỳ Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào biển lửa vẫn đang rực sáng, nhớ đến Phùng Thu Dong và vài người bị giết trong địa cung, nếu không phải hắn biết phụ hoàng sẽ không lén lút gạt hắn đi giải quyết thì hắn thật sự nghĩ rằng chuyện này nhất định là do phụ hoàng bày trò.

“Trò hay mới được bày ra, làm sao mà lại dập tắt hứng thú của người ta nhanh như vậy cơ chứ.” Cúi đầu kề sát bên tai của Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Hủ Thiên cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh lửa bập bùng kia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét báo động cùa thị vệ đang ra sức cứu hỏa.

“Phụ hoàng thật sự là vô tình, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy mà phụ hoàng lại chẳng hề quan tâm.” Giống như thưởng thức cảnh đẹp, Kỳ Minh Nguyệt nhìn ngọn lửa bốc lên từ xa xa, mỉm cười nhưng giọng điệu không hề có ý chỉ trích, Kỳ Hủ Thiên kề sát vào bên mặt của Kỳ Minh Nguyệt, hôn lên khóe môi đang cười khẽ kia, “Phụ hoàng chỉ cần hữu tình với Minh nhi là đủ, người khác có liên quan gì đến ta đâu.”

“Hay là Minh nhi cảm thấy phụ hoàng đối đãi với ngươi vẫn không tốt? Cần phải tốt hơn một chút nữa?” Nhìn bên dưới vạt y bào rộng mở của Kỳ Minh Nguyệt, bộ dáng sau khi làm xong tình sự mang theo một chút lười biếng vô cùng mê người, Kỳ Hủ Thiên nhếch môi, lấy tay mở ra vạt y bào của Kỳ Minh Nguyệt, đầu ngón tay vừa chạm vào hai điểm nổi lên trước ngực thì liền bị Kỳ Minh Nguyệt ngăn cản động tác, “Vừa rồi phụ hoàng làm vẫn chưa đủ hay sao, nếu cứ tiếp tục thì ta cũng không dám cam đoan rằng ngày mai ngươi có thể lâm triều được hay không.”

“Xem ra Minh nhi vẫn rất có tinh thần, nếu ngươi muốn thì phụ hoàng không cần lâm triều cũng không sao.” Vừa rồi mới muốn Minh Nhi một trận, nếu hôm nay Minh nhi cũng muốn hắn thì hắn sẽ không cự tuyệt, tuy là lần đầu tiên ở bên dưới nhưng nếu là Minh nhi thì cũng không sao.

Vốn chỉ là nói đùa nhưng lại được trả lời như thế, Kỳ Minh Nguyệt vừa cười vừa nhướng mày, “Hiện tại đang hỗn loạn, cho dù Minh Nguyệt có muốn phụ hoàng thì cũng sẽ không nóng lòng nhất thời, tân đế Liên Mộ Hi của An Dương đang trên đường đến Diệp Diệu thành, chẳng mấy chốc là sẽ đến, còn người trong cung thì chưa rõ lai lịch, phụ hoàng còn phải ứng phó với đám đại thần, ta làm sao nỡ lòng nào để cho phụ hoàng mệt nhọc cho được.”

Vì lời nói của Kỳ Minh Nguyệt mà trong mắt của Kỳ Hủ Thiên đều tràn ngập ý cười, lại không ngừng lưu lại vô số dấu vết của hắn lên cổ của Kỳ Minh Nguyệt, ánh lửa xa xa phản chiếu lên người của Minh nhi, làn da trắng ngần lộ ra một chút nhợt nhạt ửng hồng trong màn đêm thâm trầm, khi Minh nhi dựa vào người hắn mà rên rỉ sẽ khiến hắn nhịn không được mà dao động bên dưới vạt y bào, Kỳ Hủ Thiên đang bắt tay vào xoa nắn sự mềm dẻo thì lại nghe thấy Kỳ Minh Nguyệt nói, “Người lẻn vào cung xem ra có hận ý rất lớn đối với Thương Hách, có lẽ là cố nhân.”

Hồi tưởng lại những việc xảy ra gần đây, Kỳ Minh Nguyệt nghiêng người ôm lấy Kỳ Hủ Thiên, cũng chạm vào lồng ngực xích lỏa của đối phương, “Phụ hoàng có nhớ rõ còn người nào có liên quan đến An Dương mà oán hận Thương Hách hay không?”

Kỳ Hủ Thiên cất lên một tiếng cười khẽ, “Hóa ra Minh nhi cũng đã nghĩ đến, phụ hoàng định qua một thời gian nữa mới nói với ngươi, Diệu Dạ truyền tin, hắn thật sự đến Thương Hách trước cả Liên Mộ Hi, đã sớm vào Diệp Diệu thành.”

“Lần này hắn trở về e rằng không chỉ là vì giết người phóng hỏa ở trong cung.”

“Minh nhi không cần đặt hắn vào lòng, lúc này chỉ nên nghĩ đến phụ hoàng là được.” Đẩy vạt y bào rời rạc ra, Kỳ Hủ Thiên nhìn Kỳ Minh Nguyệt ở trước cửa sổ, ánh trăng và ánh lửa hòa lẫn vào nhau, Minh nhi rõ ràng là chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhưng lại mị hoặc như thế, giống như khoác lên người một lớp ánh sáng mờ ảo, thân mình mang theo dấu vết tình dục, còn có y phục rời rạc như ẩn như hiện trên người, thật sự là mê người đến cực điểm.

Không đợi Kỳ Hủ Thiên áp sát thì Kỳ Minh Nguyệt đã ôm lấy nửa thân trần của hắn, “Tạm thời buông tha cho phụ hoàng, nhưng nợ nần thì vẫn phải tính sổ, phụ hoàng đừng nhúc nhích.”

Buộc chặt hai tay, thâm nhập vào đôi môi mỏng đang hé mở, cướp lấy đầu lưỡi của đối phương, dưới ánh trăng, hai người ôm chặt lấy nhau, không hề để ý đến những tiếng ồn ào như có như không từ xa xa truyền đến, biển lửa vẫn chưa tắt, có lẽ có người chôn thây nơi đó, nhưng dường như cũng chẳng liên quan đến bọn họ, đối với bọn họ mà nói thì trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

———————————————————————