Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 165: Trúng độc




Vuốt ve ngọc bội trong tay, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người bên cạnh "Bây giờ mảnh ngọc này đã trở về, Minh Nguyệt nhất định sẽ không để nó dễ dàng rời khỏi ta". Nắm lấy huyết ngọc trong lòng bàn tay, y bước đến bên cạnh Kì Hủ Thiên hôn nhẹ lên môi, sau cơn tình sự có hơi mệt mỏi nhưng lúc này trong lòng đã nhẹ nhàng, chỉ cần người trước mặt không xảy ra chuyện gì, như vậy tiếp theo phải nhanh chóng giải quyết chiến sự.

Kì Hủ Thiên đối với nụ hôn phớt qua có chút bất mãn, đem Kì Minh Nguyệt ôm sát vào lòng, hôn thật sâu mới buông tha đôi môi của y "Minh Nhi trở về Thương Hách, phụ hoàng cũng sẽ không để cho ngươi tùy tiện rời đi, lúc nào cũng phải đem theo bên người"

"Muốn trở về thì trước tiên phải đem mọi chuyện ở đây xử lí ổn thỏa mới được. Chiến sự đã trải qua một thời gian dài, tướng sĩ chỉ sợ không thể duy trì được bao lâu nữa, còn có phản quân..." Hơi ngừng lại một chút, Kì Minh Nguyệt lấy tay ôm lấy thắt lưng Kì Hủ Thiên, vuốt nhẹ sau lưng hắn "Thương tích sau lưng của phụ hoàng có đúng là do An Viên gây ra?"

Nghe y nhắc đến An Viên, tuy rằng ngữ khí bình thản nhưng Kì Hủ Thiên cũng không xem nhẹ hàn ý bên trong. An Viên cùng Minh Nhi có quan hệ huyết thống với nhau nhưng lúc này đối với người đang ở trong ngực của hắn mà nói, chỉ sợ An Viên cũng chỉ là kẻ cầm đầu phản quân mà thôi. Hơi gật đầu, đôi môi khẽ nhếch, Kì Hủ Thiên trả lời "Nếu không phải nhờ có một tên này thì ta cũng có cách nào thoát nhanh như vậy, cho nên có phải An Viên hay không cũng không quan trọng, phản quân số lượng không ít, là ai có quan hệ thế nào, tóm lại sớm muộn gì cũng phải chết". Kì Mộ Thịnh ở Than Châu động tay động chân, An Viên mang thuộc hạ phản loạn, tất cả những vai diễn trong vở kịch này cũng đã xuất hiện đủ cả rồi, xem ra đúng là cũng nên kết thúc thôi.

Bên môi chậm rãi hiện lên một nụ cười khẽ đầy hứng thú, độ cong thật nhỏ lộ ra nét tàn nhẫn giống như đang đùa giỡn con mồi, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú dĩ nhiên là hiểu được ý của hắn "Quả thật trong lòng phụ hoàng đã sớm có tính toán". Đúng là nam nhân của y cho tới bây giờ vẫn là người không thể tùy tiện bị kẻ khác tính kế, hắn mới chính là người nắm giữ thế cờ trong tay.

Kì Hủ Thiên hơi khép mắt nhìn Kì Minh Nguyệt, bên môi ý cười càng thêm rõ rệt "Chẳng phải Minh Nhi lúc đó cũng đã có tính toán rồi sao?" Tính toán của hắn thế nào không cần nói phải nói ra Minh Nhi cũng đoán được vài phần, tựa như suy tính của Minh Nhi cũng không nằm ngoại dự liệu của hắn.

Kì Minh Nguyệt cười mà không đáp, bắt lấy một lọn tóc của Kì Hủ Thiên đặt lên môi hôn nhẹ, ngước mắt nhìn hắn "Đến lúc rồi, phụ hoàng".

Ánh nắng chiếu vào căn phòng, bên trong tĩnh lặng, người trên giường chậm rãi mở mắt, vì ánh nắng chói chang mà khẽ nhắm lại, sờ sờ bên cạnh, chăn gối đã không còn hơi ấm.

Nhìn sắc trời lúc này đã gần trưa, không biết phụ hoàng rời đi lúc nào, đúng là đêm qua hao phí không ít thể lực. Nhớ tới đêm qua kịch liệt giao hoan, Kì Minh Nguyệt trong lòng liền nóng lên, lướt mắt sơ qua phòng ngủ một lần. Tất cả dấu vết đêm qua lưu lại đều bị thanh lí gọn gàng giống như chưa hề xảy ra bất kì chuyện gì, ly chén đều được đặt lại chỗ cũ, chiếc khăn lau đi tinh dịch cũng không thấy tung tích, chắc hẳn đều do phụ hoàng xử lí.

Đứng lên đi tới gian ngoài, phân phó cho thị nữ đang chờ ngoài cửa chuẩn bị tắm rửa. May mà Liên Mộ Hi có ý muốn độc chiếm đến mức cố chấp khiến cho trong phòng ngủ của y không được phép có thị nữ hầu hạ, phụ hoàng đêm khuya tìm đến cũng không kinh động kẻ nào, bằng không nếu có thị nữ vô cớ bị sát hại chắc chắn sẽ rước lấy hoài nghi.

Ngâm mình trong nước đem tất cả dấu vết trên người rửa sạch, Kì Minh Nguyệt thay y phục, sẵn tay cầm lấy ngọc bội bên gối đem nó đeo vào bên trong ngoại bào. Rửa mặt xong xuôi mới sai người đem nước ra ngoài, Liên Mộ Hi liền đột nhiên đến thăm.

Liên Mộ Hi luôn là sau giờ ngọ mới đến, hôm nay không biết vì sao lại đặc biệt đến sớm. Sửa sang lại y bào, Kì Minh Nguyệt chậm rãi bước ra, đêm qua có chút điên cuồng khiến dưới thân y có chút không khỏe, cố gắng bước thật chậm ra phòng ngủ. Liên Mộ Hi đang phân phó thị nữ mang ngọ thiện lên, thấy y đi ra, cẩn thận quan sát thấy sắc mặt y không cò gì khác thường mới lộ ra vẻ an tâm một chút "Nghe thị nữ hồi báo Minh Nguyệt hôm nay dậy muộn, lo lắng thân thể ngươi không khỏe, ta đang định truyền thái y đến chẩn mạch"

"Đa tạ An Dương Vương quan tâm, ngươi cũng thấy Minh Nguyệt không có việc gì" Ngồi xuống cạnh bàn, Kì Minh Nguyệt không thèm liếc mắt vào bàn thức ăn, quay sang Liên Mộ Hi "Hôm nay đến sớm chẳng lẽ tình hình có thay đổi nên đặc biệt đến thông báo cho ta? Không biết An Dương cần mấy ngày để đánh hạ Thương Hách, hay là đã tìm được..." Nói đến đây, Kì Minh Nguyệt rũ mắt dường như không biết nên nói như thế nào.

"Vẫn chưa tìm được Thương Hách đế" Không để y tiếp tục câu nói, Liên Mộ Hi cũng hiểu y muốn hỏi chuyện gì "Quân Thương Hách đã có dấu hiệu lui binh ở ngoại thành, xem như tình hình trước mắt, không còn mấy ngày nữa An Dương sẽ chiếm được thiên hạ, Minh Nguyệt ngươi..." Quốc gia sắp bị tiêu diệt, sau này trong thiên hạ chỉ có An Dương, không còn Thương Hách.

Nhìn bóng dáng nguyệt sắc trước mắt, Liên Mộ Hi suy đoán, Minh Nguyệt nghe được chuyện này không biết trong lòng bây giờ có cảm giác gì. Lo lắng nhìn Kì Minh Nguyệt nhắm mắt lặng yên, hắn không biết cảm giác trong ngực lúc này là vui sướng hay là bi thương. Người trước mặt tuy gần trong gang tấc, tựa như vươn tay ra là có thể chạm vào nhưng cũng là xa không thể với, luôn hữu lễ mà lãnh đạm, từ khi tới An Dương y đối với quan tâm của hắn chưa từng đáp lại.

Chẳng lẽ y còn đang nhớ tới người kia ở Thương Hách? Người đó có được ôn nhu của y, có được nụ cười của y... Trong lòng y chỉ có người đó...

Nhíu chặt đôi mày, Liên Mộ Hi cắn răng, tay cầm chén vì dùng lực quá mạnh mà run run, đột nhiên hỏi một câu "Người đó còn ở Thương Hách sao?"

"Ai?" Cúi mắt nhìn chén trà trước mặt, Kì Minh Nguyệt trong lòng suy tính, người sáng nay đi vội như vậy chắc đã đến ngoại thành, nghe thấy Liên Mộ Hi đột ngột hỏi như vậy, thuận miệng hỏi lại.

"Người trong lòng Minh Nguyệt" Liên Mộ Hi cười cười "Không biết là giai nhân tài mạo khuynh quốc khuynh thành, hay là rường cột trong triều giỏi văn thiện võ, hoặc là... Oai phong giang hồ, người người kính sợ?" Đêm qua từ chỗ Duệ U biết được chuyện Minh Nguyệt trong chốn giang hồ, biết được y cùng người được xưng là Ám Hoàng cùng đi cùng về, chưa từng rời nhau. Trong mấy tháng đó, Minh Nguyệt hoàn toàn thuộc về người khác, tưởng tượng đến đó...

Chén ngọc nắm trong tay run rẩy càng nhanh cho đến khi vỡ thành từng mảnh vụn xanh biếc rơi vung vãi trên bàn, từng giọt màu đỏ thẫm rơi xuống "Minh Nguyệt vẫn còn nhớ thương hắn, vẫn còn chờ hắn đến cứu ngươi hay sao? Suốt thời gian này ngươi ở trong phòng không đi chỗ khác, chẳng lẽ là sợ hắn không tìm thấy ngươi?"

Liên Mộ Hi liên tiếp đặt ra câu hỏi như vậy tựa hồ không chờ Kì Minh Nguyệt trả lời, hắn chậm rãi giãn ra đôi mày nhíu chặt, lộ ra tươi cười. Mà nụ cười này giống hệt như nụ cười thuở nào, khóe môi cong lên, trong mắt ý cười rực rỡ như thiếu niên chưa biết đến thế sự, ánh mắt trong suốt nhìn Kì Minh Nguyệt nhuốm chút bi thương.

"Đợi Mộ Hi chiếm được Thương Hách, chuyện thứ nhất đó là giết sạch bọn hồ ly Thương Hách, vì Minh Nguyệt..." Nhìn máu chảy từ trong tay nhỏ xuống đất, Liên Mộ Hi thì thầm tự nói.

Lời nói trầm thấp vang vọng trong phòng, cùng với nụ cười kia càng tăng thêm cảm giác bất thường, Kì Minh Nguyệt ngồi trước mặt hằn thản nhiên "Nếu An Dương Vương nói vui vẻ như thế thì cũng có thể làm như vậy" Thương Hách chỉ cần còn có nam nhân kia một ngày thì sẽ không bao giờ trở thành miếng thịt trên tay người khác tùy tiện xâu xé, lời của Liên Mộ Hi chung quy cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.

Biết được hắn đã rõ ràng chuyện của y và phụ hoàng khi còn trong giang hồ mới đột nhiên đến đây hỏi một phen, Kì Minh Nguyệt thong thả cầm đũa bắt đầu ăn trưa. Đã quen với thói cố chấp điên cuồng của Liên Mộ Hi như một đứa trẻ, đối với những lời này y không có phản ứng gì, vẻ mặt bình tĩnh dùng cơm trưa. Lúc này y đang chờ tiến triển của chiến sự ngoài thành, phụ hoàng đã rời khỏi đây, nói vậy không bao lâu sẽ có hành động mới.

"Chỉ cần giết hết người Thương Hách, bất luận Ám Hoàng kia là ai cũng sẽ biến mất khỏi trên đời này, như vậy Minh Nguyệt mới có thể mau quên hắn đi, ở lại bên cạnh Mộ Hi" Người trước mắt bình lặng như nước không một tia gợn sóng, Liên Mộ Hi nhìn Kì Minh Nguyệt thấy y giống như không hề nghe thấy, dường như đối với Ám Hoàng y không hề để ý liền sinh ra một tia vui sướng, liếm đi vệt máu trên tay, đôi môi dính máu hướng Kì Minh Nguyệt nói một câu "Chỉ cần Thương Hách hoàn toàn biến mất, Minh Nguyệt chỉ còn có ta, cũng như ta chỉ có Minh Nguyệt, có được không?"

Lời nói nỉ non trầm thấp không biết là nói với chính hắn hay là với Kì Minh Nguyệt, Liên Mộ Hi ngây ngẩn nhìn người đối diện, thấy y giơ đũa đem thức ăn đưa vào miệng, mỗi lần đôi môi khép mở đều khiến cho ánh mắt hắn thêm si mê. Làn môi từng bị hắn chạm qua, từng chạm được vào bên trong mềm mại, tuy rằng chỉ trong giây phút ngắn ngủi nhưng hắn lại chưa từng quên được...

Thật vất vả đem bức họa vẽ Minh Nguyệt thật sinh động cất giữ bên người, đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, nhìn không thấy vẻ âm trầm như nước trong đó lại thêm vài phần ôn hòa trầm tĩnh, bất luận động tác nào cũng đều tao nhã như vậy, như đem tất cả uy nghi và quý khí của hoàng tộc tập trung vào mình, mỗi một động tác đều khiến người ta không thể nào dời tầm mắt. Nụ cười thản nhiên ôn hòa, trong đáy mắt thỉnh thoảng toát ra nét ôn nhu hay lãnh đạm, mỗi một cử động đều tác động tâm tư của hắn, không thể khống chế.

Minh Nguyệt, phải trở thành Minh Nguyệt của hắn, đến một ngày nào đó Minh Nguyệt sẽ là của hắn... Ánh mắt nóng rực như lửa nhìm chăm chăm vào người đang dùng bữa, Liên Mộ Hi không dám tùy ý chạm vào. Ở trong lòng hắn, Minh Nguyệt tựa như thiên nhân, từng cùng người khác ôm nhau, trong lòng của y cũng là người nọ, trong mắt hắn dần dần nhuốm đầy oán hận đau thương.

Nhìn Kì Minh Nguyệt ăn xong cơm trưa, hắn thở dài "Người được giang hồ xưng tụng là Ám Hoàng kia ta khẳng định sẽ sai người giết hắn, tới lúc đó Minh Nguyệt không cần trách ta" Nếu đến lúc đó Minh Nguyệt không muốn lưu lại... Như vậy, hắn liền đem y nhốt lại trong cung, chỉ cần không có nội lực, Minh Nguyệt chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn...

Nhìn lướt qua sắc mặt Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt đứng dậy, nâng khóe môi, lời nói nhàn nhạt "Tùy ngươi"

Quay người lại, y bước vào trong, gió từ cửa sổ thổi vào, ống tay áo màu trắng phất phơ, mái tóc đen nhánh bay bay, bên dưới lộ ra vài ấn ký đỏ sậm đập vào mắt Liên Mộ Hi, chỉ là thoáng qua nhưng nhiều như vậy hắn sẽ không nhìn lầm, đó là...

Giọng nói run rẩy, hắn bật dậy nắm lấy cổ tay Kì Minh Nguyệt "Minh Nguyệt gặp lại hắn?! Hắn đã đến An Dương?! Hắn đã vào hoàng cung?!" Không đợi Kì Minh Nguyệt phản ứng, Liên Mộ Hi vén tóc nơi cổ áo y ra. Dưới cổ áo, từng dấu hôn đỏ thẫm rõ ràng, là tên Ám Hoàng kia, kẻ trong lòng Minh Nguyệt, kẻ không nên tồn tại trên thế gian, dám lẻn vào hoàng cung, còn dám đối với Minh Nguyệt...

Nghĩ đến y cùng người khác ôm nhau, nghĩ đến Minh Nguyệt cùng người kia làm thế nào để lại dấu tích như thế, nghĩ đến đó, Liên Mộ Hi chỉ hận không thể lập tức đem hoàng cung từ trong ra ngoài lục soát một phen, đem người nọ một kiếm chém chết.

Mặc kệ để hắn nhìn thấy dấu hôn nơi cổ, Kì Minh Nguyệt biết, nếu xuống chút thêm chút nữa, trên vai, trên ngực, thắt lưng, thậm chí bên trong đùi nơi nơi đều có dấu vết phụ hoàng lưu lại đêm qua, liếc nhìn Liên Mộ Hi, khóe miệng y hơi nâng lên "Không sai, y đã tới đây, bất quá Minh Nguyệt cũng chưa cùng hắn rời đi, công lực chưa khôi phục ta đi với hắn cũng chỉ gây thêm trở ngại, nếu bị An Dương Vương truy bắt, chỉ sợ ta cùng hắn đều không thể rời khỏi An Dương".

"Công lực chưa khôi phục... Công lực chưa khôi phục... Nếu không phải ngươi không mất đi nội lực thì sẽ đi cùng với hắn sao?! Ngươi sợ hắn bị ta tổn thương liền để hắn đi trước, đợi ngươi khôi phục nội lực sẽ cùng hắn quay lại Thương Hách!" Minh Nguyệt lúc nào cũng nghĩ đến người kia, vì người kia mà lo lắng thế mà lại đối với hắn vô tình như vậy.

Liên Mộ Hi gắt gao nhìn chăm chăm vào cánh cổ trắng nõn, dưới lớp áo, mái tóc đen nhánh thấp thoáng dấu hôn lộ ra tình sắc kiều diễm đâm từng nhát vào tâm hắn "Minh Nguyệt muốn chờ Quỳnh Châu bức độc ra? Ngươi muốn rời khỏi ta? Mộ Hi khiến ngươi chán ghét như thế sao? Tâm ý của ta đối với ngươi chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm?"

Kì Minh Nguyệt thở dài "Ngươi làm vậy để làm gì, Minh Nguyệt không đáng để An Dương Vương coi trọng như vậy, bây giờ Thương Hách sắp thuộc về An Dương, tất cả thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, muốn người nào không được, sao lại xem trọng Minh Nguyệt. Tâm ý của ngươi, ta biết, nhưng đáng tiếc, Mộ Hi lại chậm một bước...". Bạn đang �

Ngăn cản tay hắn lôi kéo vạt áo, Kì Minh Nguyệt sửa sang lại y bào. Liên Mộ Hi lần đầu tiên nghe y gọi tên của hắn mà hai tay run rẩy không ngừng, Minh Nguyệt cho tới bây giờ cũng chưa từng xưng hô như thế với hắn, chỉ có lần này, tiếng thở dài kia là tiếc nuối? Nếu hắn nghe không lầm, trong câu nói kia, nói rằng đáng tiếc...

Vươn tay thử thăm dò, muốn chạm đến người gần ngay trước mặt lại luôn xa xôi như ánh trăng, nhưng trong tiếng thở dài lúc nãy lại chần chờ, Liên Mộ Hi cắn chặt răng, nhìn Kì Minh Nguyệt trước mặt "Minh Nguyệt biết ta không thể để ngươi khôi phục nội lực rời ta mà đi, nhất là lúc này, cuối cùng cũng gọi tên của ta...".

Nâng tay lên, hắn cắn xuống ngay chỗ vết thương ban nãy, hút lấy một ngụm máu tươi nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt là quyết tuyệt cùng chờ mong. Minh Nguyệt dù không còn nội lực vậy mà vẫn cự tuyệt hắn, dù rằng hắn có thể điểm huyệt đạo rồi buộc y uống máu của hắn nhưng hắn không muốn, không muốn dùng cách này...

Nhìn thần sắc trong mắt hắn, y từ từ nâng khuôn mặt hắn lên. Được ngón tay kia chạm vào, trong mắt Liên Mộ Hi từ bi thương đổi thành vui mừng, cẩn thận đưa tay đặt ở bên hông Kì Minh Nguyệt. Hắn nhìn thấy người trước mặt đến gần hơn một chút, trong đôi mắt kia rốt cục cũng có một tia ôn nhu nhàn nhạt.

"Không cần nhìn ta" Lời nói của Kì Minh Nguyệt vẫn thản nhiên như cũ, Liên Mộ Hi nghe xong, vui mừng trong mắt biến thành mừng như điên. Như vậy, trong vòng vài năm, nội lực của Minh Nguyệt cũng không thể khôi phục, mà lúc này cũng là lần đầu Minh Nguyệt chủ động tiếp xúc với hắn. Nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi nhuốm máu, chờ đợi từng cái chạm nhẹ hạ xuống.

Kì Minh Nguyệt nhìn đôi môi thấm đẫm máu tươi, ôn nhu trong mắt dần nồng đậm, từ từ tiến đến gần, bàn tay buông bên hông chợt giơ lên, vô cùng nhanh chóng bỏ vào miệng Liên Mộ Hi một thứ, vuốt xuống yết hầu hắn một cái.

Liên Mộ Hi mắt thấy ôn nhu kia chợt tan biến còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì ngay chính lúc đó, vật trong miệng cùng ngụm máu tươi bị ép nuốt xuống.

Không thể nào, không thể để cho Minh Nguyệt rời đi! Hắn giơ tay muốn điểm huyệt Kì Minh Nguyệt nhưng tay chân bắt đầu trở nên mất khống chế, ánh mắt dần dần mờ đi như sắp sửa rơi vào cõi mộng. Đôi mắt nhìn hắn vẫn cứ ôn hòa như thế "An Dương Vương yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của ngươi, chỉ là cho ngươi một giấc mộng thôi". Tái hiện lại tình cảnh trong hoàng cung Thương Hách ngày ấy, chỉ là lần này, đem vị trí cả hai đổi cho nhau mà thôi.

Nhìn hắn, Kì Minh Nguyệt cười cười, chỉ tiếc rằng bên trong toàn là lãnh ý "Minh Nguyệt trước đây đã nói, ta sẽ không hành động vô nghĩa"

Liên Mộ Hi rõ ràng rành mạch nghe thấy lời nói bên tai rồi lại như chưa từng nghe, không rõ y nói gì. Trong lúc hoảng hốt, trước mắt đã biến thành một màu đen.