Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 201: Phiên ngoại 4: Sóng gió hậu cung 11 (hoàn)




Chân phi nghĩ tới thái độ của quân vương đối với thái tử khi bước vào đây lại cảm nhận được tầm mắt không có độ ấm đang chiếu thẳng vào mình, giọng nói phía trên truyền đến tuy nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm và chẳng lành, há miệng, nhưng không dám thốt nên lời, lúc này mới phát hiện nếu nàng nói thái tử làm gì chỉ e là kết quả không phải thái tử gặp xui mà là chính nàng sẽ sống không bằng chết.

"Thần thiếp đáng chết! Thái tử muốn thần thiếp nhận tội, thần thiếp chỉ mong bệ hạ làm chủ cho thần thiếp cho nên mới sai người đi cầu kiến bệ hạ, cầu bệ hạ xem trọng tình cảm của thái tử và Trân Nhi, bỏ qua cho tội của thần thiếp!" Chân phi nghĩ tới lời nói của Chân Trân cùng thái tử vui vẻ hòa hợp, lại nhìn thái độ của thái tử đối với Chân Trân hôm nay làm cho nàng nhất thời quyết định đánh cược một phen, chỉ cần thái tử có vài phần tình ý với Chân Trân có lẽ sẽ xem trọng Chân Trân, chuyện của nàng còn có đường cứu vãn.

"Ngươi quả thực đáng chết" Nghe thấy Chân phi lần thứ hai nhắc tới Chân Trân, Kì Hủ Thiên không còn hứng thú chơi đùa ả nữa, thu lại ý cười bên môi, đôi mắt ưng hẹp dài tràn ngập sát khí "Hối lộ Trương Khiển, vì vị trí thái tử phi mà chi ra nhiều vàng bạc như thế, ngươi cũng thật mạnh tay, chẳng lẽ ngươi ngươi muốn gom hết chỗ trống còn lại trong hậu cung về tay Chân gia? Hay là ngươi muốn độc chiếm hậu cung, lợi dụng ngoại thích nắm quyền?"

Chân phi nghe vậy cả người mềm nhũn, nàng làm sao nghĩ tới nhiều như vậy, nàng chỉ muốn duy trì vinh hoa phú quý của mình, tính toán vì tương lai sau này, làm sao dám có ý tưởng như vậy "Không dám! Thần thiếp không dám! Bệ hạ! Thần thiếp không có!"

Dường như quỳ mọp xuống đất, Chân phi tóc tai tán loạn hoa dung thất sắc, ngay cả sức ngẩng đầu lên để thanh minh cũng không có, nàng không ngờ tự tiện tuyển phi ngoài cung lại khiến bệ hạ không vui, còn chưa kịp hỏi tội, nhắc tới Chân Trân lại khiến quân vương gán cho nàng tội danh này, chẳng lẽ hôm nay thật sự nàng không thể sống nổi?!

Chân Trân ở một bên rối tinh rối mù, lặng lẽ đi đến bên cạnh Kì Minh Nguyệt kéo kéo tay áo của y, ngẩng mặt tràn ngập ý tứ cầu xin, nàng không ngờ nàng vào cung lại gây ra chuyện lớn như vậy, đứng nghe một bên cũng hiểu được gia tộc sắp gặp tai ương, cô cô trước mắt đã bị hạch tội, nàng chỉ mong sao thái tử có thể mềm lòng một chút, trước nay thái tử đối xử với nàng không tồi, nghe nói thái tử không đối đãi với ai quá đặc biệt, đối với ai cũng đều xa cách hữu lễ, đối với nàng lại ôn nhu, gảy đàn cho nàng, khiến cho nàng tơ lòng vương vấn dần dần đắm say.

Nam tử hoàn mĩ trong suy nghĩ của nàng, thái tử như vậy hẳn sẽ vì mặt mũi của mình mà cầu tình cho cô cô, thật cẩn thận nhìn thái tử điện hạ trước mặt, trong lòng Chân Trân tràn đầy hi vọng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy một đôi mắt lạnh nhạt vô tình.

"Lúc nãy có nói sẽ cho ngươi nhìn xem vài thứ, lúc này cũng nên rồi..." Mỉm cười trấn an Kì Hủ Thiên hơi nhíu mày, Kì Minh Nguyệt quay đầu lại nói với Chân Trân.

"Hiếm khi Minh Nhi ra tay, phụ hoàng phải nhìn cho kỹ mới được" Hiểu ý của Kì Minh Nguyệt, sắc mặt Kì Hủ Thiên cuối cùng cũng tốt hơn một chút, liếc mắt nhìn Chân Trân không hiểu gì đứng một bên, đáy mắt lộ ra nét cười ác ý, hắn muốn biết, thấy dáng vẻ Minh Nhi giết người như vậy, Trân Nhi này liệu có còn dùng ánh mắt si mê mà nhìn Minh Nhi nữa hay không.

Chân phi còn đang khóc lóc thê thảm trên mặt đất, Kì Minh Nguyệt bước tới nhìn nữ tử chật vật dưới chân, nhẹ giọng hỏi "Không biết ngươi muốn kết thúc như thế nào?"

Cùng một vấn đề như lúc trước, chính là hỏi nàng muốn kết thúc tính mạng như thế nào.

Chân phi sắc mặt hoảng hốt, không thể tin được vậy mà thái tử lúc này vẫn muốn ra tay?! Không đợi nàng phản ứng, một bàn tay đã hướng về gương mặt của nàng "Nếu không trả lời, ta sẽ chọn giúp ngươi"

Ngay khi ngón tay trắng nõn chạm vào gương mặt nàng, Kì Hủ Thiên hừ lạnh một tiếng "Minh Nhi còn không mau lên"

"Phụ hoàng đừng nóng vội" Kì Minh Nguyệt cười khẽ, trong lòng phụ hoàng của y để ý chuyện gì làm sao y lại không biết, bàn tay nâng gương mặt của Chân phi giơ lên, một đường cong bảy màu rực rỡ như tơ lụa giống như có ý chí của mình bò lên cổ của Chân phi, quấn lại như dây leo, cũng giống như rắn quấn quanh cổ nàng, treo thân thể Chân phi lên cao trên song cửa sổ, tùy theo động tác của Kì Minh Nguyệt phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.

Chân phi hai mắt trợn trắng, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn trào trên dải tơ lụa bảy màu còn chưa xả ra nhưng lại không thấm một chút máu, cơ thể nửa treo lơ lửng, máu chảy không ngừng tới đầu ngón tay Kì Minh Nguyệt mới rơi xuống, mà thiếu niên đứng trước người nàng nhìn màu máu trên tay lại không hề thay đổi sắc mặt, ý cười nhàn nhạt bên môi không giảm, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, kẹp nỉ hồ bằng đầu ngón tay, sát ý cả người lạnh như băng.

Chân Trân không dám tin bịt kín miệng, nhìn y từng chút một siết chặt dải tơ lụa sắc bén kì lạ kia, mà vệt máu trên cổ Chân phi càng lúc càng rộng, y phục nhuốm máu đỏ tươi lan tràn không ngừng, yết hầu như bị đứt rời đổ máu ào ạt chảy dọc xuống tới tay y, căn phòng tràn ngập mùi màu tanh nồng "Tha cho ngươi một mạng đã là tử tế, hay là ngươi muốn giống như nàng?"

Dưới chân bủn rủn, Chân Trân chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, trong mắt toàn là máu, trong mũi cũng toàn mùi máu, cùng với câu nói của Kì Minh Nguyêt khiến cho nàng rốt cuộc không thể kiềm chế sợ hãi từ tận đáy lòng, run rẩy lui ra sau từng bước, khóc to thành tiếng, yếu ớt té trên mặt đất.

Nhìn thấy Chân Trân bị dọa tới ngất xỉu, Kì Minh Nguyệt cười khẽ, người đời luôn bị tư tưởng mê hoặc, Chân Trân đối với y cũng chỉ là mê luyến nhất thời, trải qua việc này hẳn là sẽ bớt không ít phiền toái, phụ hoàng cũng sẽ không vì Chân Trân này mà không vui nữa.

Thu lại nỉ hồ, cơ thể Chân phi bị máu tưới ướt đẫm nhất thời rơi xuống đất, ngã vào vũng máu, không khác gì thi thể, Kì Minh Nguyệt nhìn Kì Hủ Thiên "Ở đây đã xong, chuyện ngoài cung phụ hoàng tính toán thế nào?" Trải qua việc Trân Phi nháo loạn như vậy, y vốn muốn tha cho Chân gia nhưng e rằng phụ hoàng không chịu chấp nhận rồi.

" Xét nhà diệt tộc " Không yên lòng nói ra bốn chữ, Kì Hủ Thiên vẫn còn nhớ lại cảnh tượng mình chứng kiến ban nãy, mỗi lần thấy Minh Nhi ra tay đều khiến hắn không ngừng động tâm, một tay ôm y vào ngực, hôn lên đôi môi của thiếu niên, thì thầm bên tai Kì Minh Nguyệt "Theo phụ hoàng về tẩm cung đi?"

"Phụ hoàng muốn làm gì?" Kì Minh Nguyệt cười nhẹ, biết rõ còn hỏi, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi hắn "Mới hạ triều, chẳng lẽ không phải phụ hoàng chẳng lẽ không nên đi nên đi ngự thư phòng xử lý chính vụ?"

"Vậy thì đến ngự thư phòng đi, bạch phù ở đó còn dư rất nhiều không dùng, thuận tiện đem tấu chương phê duyệt" Cười tà quyết định thuận theo lời nói của Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên ôm chặt thiếu niên trong lòng, luyến tiếc tách môi ra.

Trong lầu các tràn đầy máu tươi, hai người ôm nhau mà hôn, một năm này Kì Minh Nguyệt vừa lên vị trí thái tử không lâu, điều tra rối loạn trong hậu cung, Chân phi là kẻ đầu sỏ khiến toàn bộ trực hệ Chân gia đều bị giết, đồng thời Liên phi trong hậu cung cũng biệt tăm biệt dạng, sau đó không còn ai dám nhắc tới trước mặt quân vương nữa.

Cùng năm, hoàng hậu Tương thị chỉnh lý hậu cung, từ nay về sau không ai còn dám nhắc đến chuyện tuyển phi cho quân vương nữa, mà từ lúc Trương Khiển bị tống vào địa cung, chuyện tuyển thái tử phi liền khiến cho quần thần đau đầu cỡ nào cũng không dám nhắc tới nữa.