Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 99: Tiêu chuẩn phụng chủ




Trong đại sảnh của Vân Cảnh Sơn Trang, sau khi Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công Tử rời đi, một trận xôn xao dâng lên. Lan Cẩn vẻ ngoài lại giống như vô sự không có chuyện gì, dưới sự giới thiệu của Vân Cảnh Hạo chào hỏi cùng những người khác trong đại sảnh, sau đó ở một bên ngồi xuống

Có người đối hắn tò mò, tự nhiên cũng có người đối hắn a dua, còn có không ít người thể hiện ra vài phần biểu tình xem kịch vui, cho dù tái trong lòng như thế nào muốn từ trong miệng hắn tìm hiểu việc liên quan đến tài bảo, ngoài mặt cũng sẽ không trực tiếp hỏi, mỗi người đều làm đủ vẻ mặt ngoài thản nhiên, đều chỉ nói chuyện hàn huyên.

Sau một lúc nói chuyện hàm hồ, đã tới lúc dùng bữa, Vân Cảnh Hạo đã sớm phân phó chuẩn bị rượu và thức ăn, tiếp đón mọi người tiến đến thiện phòng dùng bữa, trong thiện phòng lúc này đã bàu hơn mười bàn đồ ăn hảo hạng, hương vị có vẻ rất tuyệt, rưỡu cũng đã được châm ra chén từ lâu, xem ra thập phần mê người.

Lan Cẩn cùng Vân Cảnh Hạo cùng ngồi vào chủ vị (vị trí chủ tọa), mọi người cũng đều nhất nhất ngồi xuống, không gian nhất thời dâng lên những trận hàn huyên chúc tụng, cho nhau thổi phồng không ngừng, cũng có không ít ám tranh đối địch nói móc nhau. Sau một phen cơm no rượu say, mới dần dần ổn định nhớ tới việc ở tiền sảnh, bưng trong tay chén trà, cùng nhau bắt đầu tìm tòi nghiên cứu Lan Cẩn.

Lan Cẩn vừa xuất hiện, liền nổi lên một hồi ám tập phong ba, lại chỉ trong một khắc kia liền thấy Lan Cẩn chọn Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu để phò tá, vì thế những người tới sơn trang tuy có chút thất vọng, nhưng cũng là đối với việc hắn đưa ra quyết định nhanh như vậy cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Có thể nói, vì việc Lan Cẩn chọn chủ mà có Thiên Hạ Đại hội. Vừa mới bắt đầu, liền đã có kết cục cuối cùng. Có điều mọi người cảm thấy không cần nóng lòng rời đi, Lan Cẩn mặc dù đã phụng Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử nghiêu kia để phò tá, nhưng ai lại không biết, bên cạnh Trình Tử Nghiêu còn có một vị Ám Hoàng, Lan Cẩn hiển nhiên cũng thấy hai người đó cùng xuất hiện, nói không chừng cũng đã biết những lời đồn đại về hai người trên chốn giang hồ, hành động này của hắn đến tốt cùng thật sự là chọn Trình Tử Nghiêu để phụng sự hay là vì nghĩ đến oai phong của Ám Hoàng, tính toán giả chọn Trình Tử Nghiêu để ám trợ Ám Hoàng có được thiên hạ, điều đó còn thật là khó nói rõ.

Phải biết Ám Hoàng cùng triều đình năm xưa vốn có bất hòa, y lại nắm trong tay hơn phân nửa thế lực giang hồ, năm đó bỗng nhiên biến mất liền có người phỏng đoán hắn là muốn tránh việc tranh đấu quá sớm cùng triều đình, mà tạm thời tránh lui, nhiều như vậy năm qua đi, hắn lại bỗng nhiên hiện thân, nói không chính xác là đã làm xong vạn toàn chuẩn bị, tính toán cùng triều đình tranh đoạt địa vị, đoạt lấy thiên hạ của Thương Hách. Người khác không dám nói, Ám Hoàng nếu là có tính toán này cũng sẽ không làm người ta quá mức giật mình. Người này làm việc vốn vô cùng bừa bãi không cố kỵ, từ năm xưa đã chẳng ngại phạm thượng với triều đình, lại thản nhiên không đem người thiên hạ coi vào mắt, ngay cả đến giờ phút này cũng không hề thấy y có chút chiếu cố gì tới triều đình, nếu y thật có lòng như thế, sợ là cũng không có người nào có thể ngăn trở. Đến lúc đó cũng chỉ có thể xem Thủy Nguyệt Công Tử sẽ làm như thế nào, dù sao, Lan Cẩn cũng chính là chọn hắn để phụng sự a.

“Không biết... Lan công tử chọn chủ tử có thể có điều kiện gì để dựa vào không? Tại hạ tò mò, mong rằng Lan công tử có thể nể mặt nói cho chúng tôi biết được không?”

Mới ngồi xuống không bao lâu, trong đám quần hùng bỗng nhiên có người đặt câu hỏi, hướng chỗ tiếng nói phát ra nhìn lại, cũng không từ khi nào Lăng Hi Các trưởng lão Âu Dương Thác đã tới. Hiển nhiên, từ năm đó khi Thiếu Các Chủ Duẫn Thiên Dật của bọn họ khiến Ám Hoàng nổi giận, danh tiếng của Lăng Hi Các đã hạ thấp không ít, chỉ có thể chuyên tâm truyền thụ môn hạ đệ tử, đối với những viêc khác trong giang hồ vẫn chưa hề nhúng tay. Lăng Hi Các vốn dĩ trước đây có địa vị rất cao trong chốn giang hồ, từ sau lần đó cơ hồ bị người ta quên đi. Hiện giờ lại phái trưởng lão gần với lão Các Chủ nhất đến đây, có thể thấy được họ đối với việc này rất coi trọng, chỉ là không sớm không muộn, lại xuất hiện đúng lúc Ám Hoàng tái hiện giang hồ, không biết trong đó có quan hệ gì hay không.

Lúc này nhân câu hỏi của trưởng lão, tất cả mọi người hướng Lan Cẩn nhìn lại, câu hỏi này có thể nói cũng chính là nghi hoặc chưa dám nói ra trong lòng mọi người, đối với việc Lan Cẩn sẽ trả lời như thế nào, cũng đều rất là tò mò.

Lan Cẩn nghe xong câu hỏi của hắn, nhẹ nhàng cười, buông xuống chén trà trong tay: “Cần gì phải có tiểu chuẩn gì dựa vào, Lan Cẩn chọn chủ, vốn là tùy tâm mà làm, chỉ cần Lan Cẩn cảm thấy được cùng người nào hữu duyên, tất nhiên liền phụng sự người đó, không cần để ý mặt khác.”

“Nói như thế,người cùng Lan công tử hữu duyên là Trình Tử Nghiêu kia?” Âu Dương Thác đối câu trả lời của hắn liền hỏi như vật. Lời nói thản nhiên cũng không hề có chỗ nào thất lễ, nhưng ý ám chỉ trong lời nói của hắn tựa hồ lại mang theo chút ý trào phúng không cho là đúng. Nhắc tới Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu, hiển nhiên cũng không hề có ý tôn trọng chút nào.

Nghe xong Lăng Hi Các trưởng lão nói như vậy, mọi người cũng đều hiểu được, nhất định là bởi vì chuyện của Thiếu chủ bọn họ, làm cho vị trưởng lão từ nhỏ nhìn thấy Duẫn Thiên Dật lớn lên trong lòng tức giận khó chịu, không dám đối với Ám Hoàng thể hiện thái độ gì, lại đối với người ở bên cạnh Ám Hoàng hiện giờ – Thủy Nguyệt Công Tử sinh ra tâm giận chó đánh mèo.

Lúc Âu Dương Thác đến đây, không kịp nhìn thấy sự việc đã phát sinh trong tiền sảnh, chỉ biết vừa vào tới bên trong tràn, liền nghe Lan Cẩn đã phụng Thủy Nguyệt làm chủ tử, Thủy Nguyệt Công Tử kia cũng không phải người bên ngoài, mà lại là tân tú mới nổi danh gần đây trong chốn giang hồ, lại còn là người thân cận bên cạnh Ám Hoàng(tân tú = ngôi sao mới. Ở đây ý chỉ một thiếu hiệp mới vào giang hồ nhưng nhanh chóng nổi danh như cồn), nhớ đến trước đây Thiếu Các Chủ của bọn họ cũng từng như thế, lúc mới vào giang hồ tiền đồ vô hạn, hâm mộ uy danh của Ám Hoàng, đi theo bên cạnh y, vốn tưởng rằng từ đó trở đi Lăng Hi Các cũng nhờ thế mà càng phát uy ơn, lấy sự yêu thích của Ám Hoàng đối với thiếu các chủ, đối với Thiếu Các chủ cũng không hề giống với những sủng thị trước đó, không ngờ đến cuối cùng lại nhận lấy kết cục như vậy.

“A nha nha, một chữ “duyên” này cũng thật là khó nói a, Lan Cẩn vừa mới đến đây, liền được người cứu, nếu không phải là hữu duyên, Lan Cẩn thật sự nghĩ không ra còn có thể dùng từ nào khác để hình dung, các vị hay là không thấy được sự huyền diệu trong đó sao?” Lan Cẩn vừa nói, đã cười đến nheo mắt lại, miệng chậm rãi tiếp tục nói: “Tuy rằng lúc mới đến cửa trang đã được Thiếu trang chủ cứu một lần, nhưng lúc đó Lân Cẩn vẫn tự động thủ, không có ai làm như vậy cho ta, đúng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền xả thân cứu giúp, huống chi.... Chủ tử của ta cũng thật hợp với tâm ý của Lan Cẩn, ý của Lan Cẩn là, Lan Cẩn tất nhiên là muốn chọn một vị chủ tử thân thủ cùng tướng mạo đều phải xuất chúng, mới có thể làm cho Lan Cẩn đem hết thảy phò tá, đó là ngày thường tùy ở bên cạnh hắn, cũng cảnh đẹp ý vui, lại không cần băn khoăn an nguy của bản thân.”

Hắn nói những lời này, ý trong đó đúng là không chút nào lo lắng về thân phận của người được chọn, chỉ cần có thể lọt vào mắt của hắn, liên có thể được hắn tuyển thượng, trong đó thân thủ cùng tướng mạo lại là yếu tố chủ chốt, như thế, không khỏi khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn và có vài phần hoang đường. Thiên Hạ Đại Hội vốn được mọi người coi trọng như thế, cái gọi là chọn chủ, nhưng lại chỉ là dựa vào sự yêu thích tùy ý của Lan Cẩn mà như thế định đoạt.

“Đó là cách Lan công tử chọn chủ sao?” Âu Dương Thác nhìn khuôn mặt tươi cười hết sức chói mắt của hắn, bất giác nhíu nhíu mày, đối với sự sâu cạn của người này có chút đoán không ra, Lan Cẩn xem ra có vẻ tràn đầy sự vui vẻ cùng bất cần tùy tiện, nhưng lấy thân phận của người này mà nói, là truyền nhân của Huyền Nhai Lão Nhân, sao lại đơn giản như vẻ bề ngoài được, nếu Lan Cẩn thật sự có lòng trợ giúp Trình Tử Nghiêu, chỉ sợ ngay cả Ám Hoàng cũng sẽ đối với Trình Tử Nghiêu thêm vài phần kính trọng, như thế liền làm cho Thiếu Các Chủ của hắn càng thêm không đáng giá hơn.

“Không biết chủ tử của ta chọn có chỗ nào làm cho Âu Dương trưởng lão tức giận, Lan Cẩn chính là cảm thấy có chút kì lạ.” Đối với Âu Dương Thác, Lan Cẩn tựa hồ có chút tò mò: “Âu Dương trưởng lão là thật muốn biết Lan Cẩn chọn chủ như thế nào, hay là nghĩ muốn biết Lan Cẩn vì sao không chọn người khác, lại chỉ chọn đúng người đang ở bên cạnh người nào đó?”

“Người nào đó” trong lời nói của hắn, tất nhiên là chỉ Ám Hoàng, nghe Lan Cẩn tự mình hỏi như vậy, tất cả mọi người dựng lên cái lổ tai, chỉ chờ đáp án của Âu Dương trưởng lão.

Không đợi Âu Dương Thác đối lời nói của hắn có phản ứng, Lan Cẩn đã lắc lắc đầu: “Tâm tư của thế nhân thật sự là khó dò, vì sao mọi chuyện đều phải nghĩ đến phức tạp như vậy, Lan Cẩn làm việc, từ trước đến nay đều tùy tâm, nếu thật muốn nói đến đạo lý, lý lẽ gì đó, còn thật là khó khăn với ta. Hôm nay ta liền nói cho chư vị biết, Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu đã là người đứng đầu của Lan Cẩn, bất luận bên cạnh y có ai, bất luận thân phận của y là gì, Lan Cẩn đều đem toàn bộ sở học dâng lên, về phần chủ tử của ta dùng nó như thế nào, liền tùy tâm ý của y, Lan Cẩn tuyệt không dị nghị.”

Hắn nói đến đây, Lan Cẩn đã đứng dậy, trên mặt thần sắc vẫn là mang ý cười, tựa hồ lời nói mới vừa rồi cũng chỉ là nhàn thoại việc nhà, một chút cũng không biết lời nói kia đã khiến ở trong lòng mọi người giống như khơi dậy giông bão, hắn nhàn nhã thong thả bước đi, nhìn sang sắc trời, lại ngáp một cái, mới lười biếng đối với Vân Cảnh Hạo nói: “Vân trang chủ, Lan Cẩn xưa nay có thói quen ngủ trưa, không biết ta ngụ ở chỗ nào, ta phải hảo hảo đi ngủ một lát.”

“Chúng ta đã sớm vì Lan công tử chuẩn bị một chỗ hết sức yên tĩnh ở trong hậu viện, Vân mỗ sẽ lập tức sai người dẫn công tử đi nghỉ.” Nói xong, Vân Cảnh Hạo đã gọi người tiến vào dẫn đường cho Lan Cẩn.

Lan Cẩn đã đi vào trong, mọi người lại vẫn ngồi ở trong phòng, nhất thời không có phục hồi lại tinh thần, lời nói vừa rồi của Lan Cẩn, không giống như tỏ vẻ nói cho qua. Nếu đúng là Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu có tâm tư gì đó, hắn tuyệt đối sẽ ủng hộ giúp sức, bất luận có xuất từ ý của Ám Hoàng hay không, chỉ cần Trình Tử Nghiêu mở miệng, có chỗ nào có thể làm, hắn đều nhất định tận sức làm.

Lúc này, đối với cách làm việc của Lan Cẩn, mọi người trong lòng đều nổi lên vài phần cảm giác hoang đường, bất luận là tài học của hắn, hay là thái độ tính cách làm người, đều đã làm cho kè khác cảm thấy khó có thể nắm được trong tay, cũng thập phần đoán không ra, nếu muốn từ trong miệng hắn dọ thám về chuyện tài bảo, chỉ sợ đã là không quá có thể. Hắn lại mỗi một lời lại một lần “chủ tử của ta”, tựa hồ thật sự đã tính toán đem tất cả phụng vu Trình Tử Nghiêu, người khác nếu là còn muốn ở từ trên người Trình Tử Nghiêu tham được chút tài bảo nào, kia liền đúng là việc không có khả năng. Có Ám Hoàng ở bên, còn có người nào dám tái động giữ tâm tư đó chứ.

Tới lúc này, đã có không ít người sinh ra ý muốn rời khỏi sơn trang, chỉ cảm thấy tái ở lại nơi này đã không có ý nghĩa nữa.

Đang lúc có người đứng dậy muốn cùng Vân Cảnh Hạo cáo từ, ngoài cửa bỗng nhiên vội vàng đi tới một người, xem ra là cách ăn mặc của đệ tử môn phái nào đó, mọi người cũng vẫn chưa để ý, người cư ngụ lại bên trong trang đều là người rất có thân phận trong chốn giang hồ, những môn hạ đệ tử mang theo tùy thân cũng không ít, mặc dù không phải tất cả đều có thể nhập trang, nhưng vài ba người tùy thị theo cũng vẫn phải có, chắc là có việc gì cần bẩm báo mới có thể vào lúc này tiến vào thiên thính.

Cũng chưa lưu ý người này nên không ít người đã đứng dậy cáo từ tản đi, cũng có không ít người vẫn tính toán lưu lại bên trong trang, Vân Cảnh Hạo hiển nhiên cũng vẫn là hoan nghênh, trong lúc một đám người lung tung cáo từ lẫn ở lại, đã thấy người nọ tới bên cạnh Âu Dương Thác nói chút gì đó. Lăng Hi Các trưởng lão luôn luôn trầm ổn nhất thời xuất hiện vẻ kinh ngạc lẫn lo lắng, bước nhanh đi tới bên cạnh Vân Cảnh Hạo: “Vân trang chủ, hôm nay có người của Lăng Hi Các nào nhập trang trước lão phu không?”

Vân Cảnh Hạo suy nghĩ một chút, thấy hắn lo lắng như thế, cũng thấy kỳ quái, trong miệng đáp: “Sau khi Âu Dương Trưởng Lão nhập trang quả thật có một người mang theo lệnh bài của Lăng Hi Các nói hắn là đệ tử của trưởng lão, trên đường vì có việc phải trì hoãn nên mới đến muộn một chút, sau đó liền đi vào trong trang, cũng đã an bài ở tại trong hậu viện cùng khu với Âu Dương Trưởng Lão.”

“Hậu viện? Trong hậu viện còn có những ai? Ám Hoàng có phải là cũng ở tại hậu viện không?” Âu Dương Thác nghe hắn nói vậy, vẻ mặt vẫn chưa hòa hoãn được chút nào, ngược lại là càng trở nên ưu tư nóng nảy hơn.

“Ngày gần đây quần hùng tụ tập, tiền viện đã kín chỗ, hậu viện thanh tịnh, người ở trong cũng không nhiều lắm, Tôn Chủ cùng Thủy Nguyệt Công Tử cũng ở một khu độc viện ở trong đó, không biết Âu Dương trưởng lão vì sao có thái độ như thế? Hay là người nọ có gì không ổn?” Nếu thực sự không ổn, nên lo lắng cũng không phải là Ám Hoàng cùng Trình Tử Nghiêu.

“Là Thiếu Các chủ! Lão Các chủ không cho hắn đến, hắn lại vẫn tự mình trốn đuổi theo đến đây, đều là lão phu sơ sót, không nên để cho hắn biết được việc Ám Hoàng hiện thân, việc năm đó, Thiếu Các Chủ vẫn là......” Nói đến đây, Âu Dương Thác thở dài, vẻ lo lắng ưu sầu trên mặt vẫn chưa lui ra. Sau khi Vân Cảnh Hạo tố tội liền mang theo vài tên đệ tử tiến bước về phía hậu viện Bạn đang �

Những người xung quanh nghe được hai người đối thoại, đều lắc lắc đầu, mặc dù đã qua đi nhiều năm, Duẫn Thiên Dật lại vẫn đối với việc năm đó không buông tay được. Lão Các chủ Duẫn Nguyên Sơn cũng chỉ có một đứa con duy nhất là hắn, thật vất vả chung quanh tìm linh dược khiến cho hắn khôi phục mấy thành công lực, lại tìm người truyền thụ sở học khác để tự bảo vệ bản thân. Nhưng cũng không liệu được hắn vừa nghe được Ám Hoàng xuất hiện, lại tự mình từ Lang Hi Các tìm đến đây. Hắn là vẫn đối Ám Hoàng nhớ mãi không quên? Hay là muốn báo thù mối oán hận năm đó?

Nhìn thân ảnh của Âu Dương Thác đang vội vàng chạy về phía hậu viện, tất cả mọi người có chút tò mò Duẫn Thiên Dật đến tột cùng vì sao mà đến, lấy tính tình cùng thái độ làm người của Ám Hoàng, thấy kẻ năm đó đã khiến bản thân nổi giận chỉ sợ cũng sẽ làm như chưa từng nhận biết, nhưng nếu người đang ở bên cạnh Ám Hoàng hiện giờ là Thủy Nguyệt Công Tử nhìn thấy sủng thị của Ám Hoàng năm đó …

Trao đổi ánh mắt với nhau, mọi người chỉ cảm thấy trong Vân Cảnh Sơn Trang đã là càng ngày càng náo nhiệt.

__________Hết chính văn chương thứ 99__________