Thiếu Niên Ca Hành

Chương 163: Nghiệp Hỏa cảnh




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Chỉ thấy năm con độc vật đồng loạt tiến tới, Tử Anh chu vốn tràn ngập trong gian phòng lập tức lao ra ngoài. Bốn nữ tử vốn đang đứng trên nóc nhà điều khiển đám nhện không khỏi kinh hãi, dừng bước nhảy uyển chuyển lại, nhìn về phía Mộ Vũ Mặc.

Ngay lúc lưỡi đao sắc của Mộ Vũ Mặc sắp đắc thủ lại bị kẹp cứng.

Hai ngón tay kẹp lại, Lôi môn Kinh Lôi chỉ.

Một chỉ phá Thương Sơn, hai chỉ đoạn càn khôn!

“Không ngờ Thiên Hổ ca ca còn chưa bộc lộ hết thực lực, mời người của Ôn gia tới trợ trận, đúng là coi thường ngươi rồi!” Mộ Vũ Mặc mỉm cười yêu kiều, bỏ sáo ngọc xuất chưởng đánh tới. Trên chưởng sương giá lượn lờ, toát ra từng luồng ý lạnh.

Song chỉ bên tay phải của Lôi Thiên Hổ lập tức bẻ gãy lưỡi đao trên sáo ngọc quăng về. Lưỡi đao lướt sát qua bên tóc mai của Mộ Vũ Mặc, bàn tay trái vươn ra đối đầu với chưởng của Mộ Vũ Mặc.

Sau chưởng này, Mộ Vũ Mặc nhanh chóng lui lại, gương mặt mỉm cười tà mị song chưởng lại vận chân khí, hàn khí bừng bừng.

“Sương Huyền chưởng.” Lôi Thiên Hổ ho khan, khẽ cau mày.”

“Sương Huyền chưởng của ta so với U Băng Đích của Ma giáo thì thế nào?” Mộ Vũ Mặc cười nói. Năm xưa Lôi Thiên Hổ từng đấu chưởng với trưởng lão Ma giáo ba chiêu, đánh gục đối phương nhưng bản thân cũng dính hàn độc. Hôm nay chống lại chưởng pháp âm hàn tới cực điểm, chắc chắn thân thể sẽ như rơi vào hàn ngục lạnh lẽo, cực kỳ đau đớn.

Nhưng rất nhanh, Mộ Vũ Mặc ngừng cười, vì cô ả phát hiện khí lạnh trên người Lôi Thiên Hổ đang dần dần tiêu tan. Chỉ chốc lát sau lại có hơi nóng bừng lên, tiếp đó đôi mắt hắn cũng đỏ rực. Hắn chậm rãi cởi áo lông bạch hổ trên người, nói: “Võ công mười hai năm trước đã chẳng làm khó được ta, hôm nay thì làm được gì chứ?”

“Đây là... Phích Lịch đường Hỏa Chước thuật? Ngươi luyện thành?” Ánh mắt Mộ Vũ Mặc lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Vốn dĩ với thân thể và thiên phú của ta quả thật không luyện được, nhưng ta có một sư huynh rất tốt.” Lôi Thiên Hổ bước từng bước một về phía trước. “Tới đây nào. Trận đánh giữa chúng ta chỉ vừa bắt đầu.”

Đám nhện trong sảnh bị đuổi sạch không còn một mống, bên trong gian nhà chỉ còn lại Đường lão thái gia, Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát và Ôn Lương đứng đối diện. Đường lão thái gia lấy một cái ghế ở bên cạnh, ngồi xuống nhìn Ôn Lương: “Đứa nhóc Ôn gia kia, ngươi đuổi lũ nhện đi rồi, có phải tiếp theo định luyện tay nghề với chúng ta không?”

“Đâu dám đâu dám.” Ôn Lương vội vàng khom người: “Chẳng qua tiểu nhân có quan hệ không tệ với Hổ gia, làm vệ sinh đuổi côn trùng giúp nhà hắn thôi. Còn thử tay nghề gì gì đó, lão thái gia nói đùa rồi.”

“Giả ngây giả dại.” Đường Huyền tức giận quát lên một tiếng, bước một bước ra xuất chưởng đánh thẳng tới trước mặt Ôn Lương. Trong luồng chưởng khí kia ẩn giấu một màu đen quỷ dị, vừa nhìn là biết có kịch độc. Ôn Lương không hề sợ hãi, cũng xuất chưởng đánh ra, đối đầu chính diện với Đường Huyền.

Võ công Đường Huyền tu luyện là Độc Sa chưởng. Võ công này không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt là dùng loại độc gì luyện môn Độc Sa chưởng này. Vì luyện chưởng pháp này, Đường Huyền dùng những thứ riêng của Đường môn như U Lan thảo, Băng trùng, Kim Ti Ngân xà, ba loại độc vật luyện thành cát độc. Người thường nếu không có chân khí hộ thể, chỉ chạm tới chưởng phong của hắn đã lập tức mất mạng. Nhưng Ôn Lương còn trẻ tuổi, mà dám chống đỡ chính diện?

Thế nhưng ngay lúc song chưởng của hai người giao nhau không còn xa cách, nơi song chưởng chạm vào nhau, khi thì khí đen lượn lờ, khi thì ánh kim lóng lánh, cuối cùng hóa thành đủ mọi màu sắc, năm màu rực rỡ.

“Tiểu tử này dùng võ công gì vậy?” Đường Hoàng hỏi.

“Tiểu tử này luyện ngũ độc kia chắc là vì võ công này. Đây là Ngũ Độc Đoạn Hồn chưởng do Ôn Hồ Tửu sáng tạo ra.” Đường lão thái gia đáp.

“Sao khi xuất chưởng lại có lắm màu sắc thế?” Đường Hoàng khó hiểu.

“Trên thế gian người dùng độc đều theo đuổi cảnh giới ‘vô sắc vô vị’, cứ như thứ độc ‘vô sắc vô vị’ là khó lòng tìm kiếm nhất, quỷ thần khó lường. Thế nhưng Ôn Hồ Tửu lại noi theo cách làm của một vị lão tiền bối Ôn môn, bước vào cảnh giới ‘có sắc có vị’. Sắc hoa, sắc lá, sắc đẹp đều có thể thành độc. Mùi thức ăn, mùi mốc, mùi thơm đều có thể thành độc. Thế gian trăm sắc trăm vị, đều có thể thành độc của hắn, cho nên càng khiến người ta khó lòng phòng bị.” Đường lão thái gia nheo mắt: “Người trẻ tuổi kia sau này sẽ rất kinh khủng, hôm nay không thể để hắn bước ra khỏi Lôi môn.”

Lúc này Đường Huyền và Ôn Lương đột nhiên thu chưởng. Đường Huyền lui liền mười bước, lập tức ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ nhuếch lên. Một luồng khỏi đủ loại màu sắc chậm rãi toát ra từ miệng hắn. Ôn Lương kia cũng chẳng khá hơn, giơ tay phải ra hạ giọng hô: “Thanh Muội, đến đây!”

Chỉ thấy con rắn xanh chậm rãi bò tới bên cạnh Ôn Lương, há miệng cắn vào cổ tay Ôn Lương một cái. Thân thể con rắn xanh từ từ biến thành màu đen, cuối cùng toàn thân to lên một chút, miễn cưỡng bò vào trong tay áo Ôn Lương.

“Vậy là ngang tài ngang sức?” Đường Thất Sát hỏi, Đường Huyền thành danh hơn mười năm, cuối cùng đánh ngang tay với một tiểu tử vừa bước vào đời, chuyện này mà truyền ra e là từ này Đường môn sẽ thấp hơn Ôn gia một bậc.

“Không, Huyền sư đệ ép độc của Ôn Lương ra. Ôn Lương chỉ đút độc cho rắn của mình. Nếu thật sự xét cao thấp, là tiểu tử Ôn gia này thắng.” Đường Hoàng nói.

“Hôm nay không luận cao thấp, chỉ phán sinh tử.” Đường lão thái gia đột nhiên cao giọng quát lớn.

Ngón tay Đường Hoàng búng nhẹ, một mũi châm cực nhỏ xé gió bay về phía Ôn Lương.

Đường môn, Long Tu châm.

Ôn Lương vừa tản kịch độc, người vẫn mệt mỏi, huống hồ mũi Long Tu châm kia bắn tới cực kỳ bí mật, mặc dù hắn nhanh chóng phát hiện nhưng khi quay đầu nhìn lại đã không kịp né tránh!

Một bàn tay bỗng ngăn trước mặt hắn.

Sau đó mũi Long Tu châm kia bỗng không thấy đâu, không phải bị đánh rơi mà là bị lấy đi, chẳng khác nào bốc hơi, bỗng dưng biến mất giữa không trung. Nếu nói có dấu vết gì lưu lại, vậy chỉ có một luồng khói xanh nhàn nhạt.

Mũi Long Tu châm kia bị đốt thành tro bụi.

Võ công gì mà có kình lực nóng đến vậy? Người nào mà có võ công như vậy?

“Đã lâu không gặp, không ngờ Lôi hiền chất lại luyện thành Hỏa Chước thuật tầng thứ mười Nghiệp Hỏa cảnh, thật khiến lão già ta vui mừng.” Đường lão thái gia không còn vẻ lười biếng trước đó, nhìn người vừa xuất hiện.

Người mặc áo xám, gương mặt không còn trẻ trung, không mấy tuấn tú, thậm chí lôi thôi lếch thếch. Thế nhưng chính người như vậy đã từng lật tung cả Lôi môn và giang hồ.

Lôi môn, Lôi Oanh.

Hắn rút bàn tay phải về, lạnh lùng nhìn đám người Đường môn. Mặc dù hắn đã vận Hỏa Chước thuật nhưng trên người không có khí nóng như Lôi Thiên Hổ, không khác gì ngày thường. Thế nhưng khi giơ tay nhấc chân, đám người Đường môn đứng trước mặt hắn lại có cảm giác như có một ngọn lửa đang cháy.

”Lăng Nghiêm Kinh” quyển 8: “A Nan, chờ khi tất cả nghiệp hỏa cháy khô, gặp người có nợ cũ, thân làm súc sinh để trả nợ.”

Nghiệp hỏa, là ngọn lửa đốt cháy tội ác của con người.

Đây chính là cảnh giới thứ mười của Hỏa Chước thuật, Nghiệp Hỏa cảnh.