Thiếu Niên Ca Hành

Chương 248: Giương cung bạt kiếm




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trong mắt Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt là một người chưa bao giờ yếu thế. Cho dù đối mặt với Thiên Diện Quỷ quỷ dị khó lường của Ám Hà, thậm chí hai gia chủ Tô Tạ giết người như ngóe, hắn cũng không hề lui bước. Nhưng lần này hắn lại nói rất nghiêm túc, nếu chúng ta ở lại trên chiếc thuyền này, tất cả mọi người trên thuyền đều sẽ chết.

Cho nên ngay Lôi Vô Kiệt cũng cảnh giác hẳn lên, rốt cuộc Tiêu Lăng Trần nói gì với hắn, phía trước sẽ có kẻ địch ra sao.

Nhưng Mộc Xuân Phong lắc đầu rất kiên định: “Không, không ai trong chúng ta chết cả.”

Tiêu Sắt khẽ cau mày, không nói gì.

“Hơn nữa.” Mộc Xuân Phong dừng một chút: “Ngươi đáp ứng ta, phải bắt con Thiết Lưu Ly kia. Nếu không có các ngươi sẽ rất khó khăn.”

“Chuyện tới nước này rồi còn quan tâm tới bệnh của huynh trưởng ngươi à?” Tiêu Sắt hỏi.

“Chuyện liên quan tới truyền thừa của Mộc gia ta, còn liên quan tới danh dự của Mộc gia ta. Không ai được cướp đồ trên thuyền của Mộc gia, bất luận hàng hóa hay là người. Điền chưởng quỹ!” Mộc Xuân Phong đột nhiên bỏ qua phong thái công tử thanh nhã kia, vung ống tay áo: “Treo cờ gia tộc!”

Mộc gia có hai lá cờ, một là cờ buôn, chính là lá cờ Phượng Hoàng Vu Phi. Một lá là cờ gia tộc, bên trên chỉ có một chữ vuông vức -- Mộc!

“Tuân lệnh.” Điền Mạc Chi không biết ở đâu chui ra cúi đầu đáp.

Đường Liên bước tới phía trước: “Làm sao bây giờ?”

“Mộc gia có niềm kiêu hãnh của Mộc gia, vậy ta xin nhận ân tình này của ngươi.” Tiêu Sắt dừng lại một chút: “Có lẽ còn khoảng ba ngày, chúng ta cần dưỡng sức.”

“Phía trước có tử chiến à?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu: “Cửu tử nhất sinh.”

“Ta có một ý tưởng, ta muốn thử xem.” Đường Liên đột nhiên nói.

“Ngươi vừa bước vào Tự Tại Địa Cảnh, nếu cưỡng ép vào Tiêu Dao Thiên Cảnh sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.

Đường Liên thở dài: “Nếu thật sự đến lúc đó cũng chẳng có cách nào khác.”

Tiêu Sắt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ điều gì.

Lôi Vô Kiệt vuốt ve thanh kiếm trong ngực, như đang nghĩ gì đó.

Tư Không Thiên Lạc cắn môi một cái, muốn nói lại thôi.

Bọn họ đã gặp hiểm cảnh nhiều lần, nhưng lần này lại khác. Biển rộng mênh mông, sẽ không có các sư phụ tới cứu bọn họ. Lần này, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Tiêu Sắt cúi đầu, đột nhiên đi vào trong khoang thuyền.

“Ngươi đi đâu đấy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Các ngươi tập võ, ta đi ngủ.” Tiêu Sắt không buồn quay đầu lại.

Ba người độ nhiên mỉm cười.

Ba ngày liền, ba ngày đều rất bình tĩnh, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng có vẻ trầm tư, chỉ lo tập kiếm. Tư Không Thiên Lạc diễn võ với Đường Liên nhiều lần. Đường Liên không dùng ám khí nữa, không còn chiêu thức mạnh mẽ giết người như trước, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều thể hiện phong độ đại gia. Tư Không Thiên Lạc vừa bước vào Tự Tại Địa Cảnh, thương pháp cũng như lột xác, tiến bộ thần tốc.

Tiêu Sắt vẫn luôn ngủ.

Mộc Xuân Phong luôn nhìn Động Thiên Sơn trong tay, không biết đang nghĩ điều gì.

Ba ngày sau, quả nhiên có hai chiếc thuyền chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ. Hai chiếc thuyền xuất hiện gần như cùng lúc, nhưng rất rõ ràng, bọn họ không cùng phe.

Bởi một chiếc thuyền thuộc hải quân Cao Thành phủ của Bắc Ly, một chiếc thuộc Quốc Thông phủ. Những châu phủ ven biển này đều có tư cách phái thuyền ra biển sâu tuần tra, nhưng hiếm khi đi sâu vào trong biển như vậy. Trên thuyền quan của Cao Thành phủ, đô đốc hải quân nhìn thuyền Quốc Thông phủ, lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ cũng cử người tới à?”

Người mặc đô xám trông như phụ tá sau lưng hắn trả lời với vẻ lạnh nhạt: “Tổng đốc Quốc Thông phủ là em họ của mẹ đẻ Bạch Vương điện hạ.”

“Xem ra chúng ta không cần động thủ rồi?” Đô đốc đại nhân hoãn giọng lại, mặc dù tổng đốc địa nhân có quan hệ không tầm thường với vị Xích Vương điện hạ kia, nhưng mệnh lệnh này cũng cực kỳ khó khăn, khi vừa nhận được tin, sắc mặt vị tổng đốc đại nhân kia đã trắng bệch.

“E rằng bọn họ cũng nghĩ như vậy.” Nam tử áo xám thở dài.

Quả nhiên, sau khi thuyền quan của Cao Thành phủ chậm lại, thuyền của Quốc Thông phủ cũng chậm lại. Hai chiếc gần như sóng vai, hơn nữa càng lúc càng gần.

Đô đốc đại nhân thở dài: “Chuyện này thật không dễ làm.”

“Nam tử áo xám nhấn mạnh: “Nhất định phải làm.”

Đô đốc đại nhân chỉ vào lá cờ trên con thuyền chậm rãi đi về phía bọn họ, nói: “Tiên sinh, ngươi có biết đây là cờ gì không?”

Nam tử áo xám ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Thanh Châu Mộc gia?”

“Rõ ràng rồi, ngươi nhận được tin người kia muốn ngồi thuyền tới phía đông của đảo Tam Xà, nhưng không biết hắn ngồi chiếc thuyền gì. Thanh Châu Cửu thành là nơi tự trị, trên không có châu phủ, trực thuộc Thiên Khải. Đơn giản là vì chín tòa thành này đại biểu cho toàn bộ của cải của Thiên Khải. Còn Mộc gia ở Vân Gian thành trở thành nhà giàu nhất Thanh Châu không phải vì bọn họ nhiều tiền nhất mà vì bây giờ họ là thủ lĩnh của thương hội. Chỉ cần bọn họ muốn, ngươi có tin không, sang năm sẽ có một nửa số người ở phủ Cao Thành trở thành lưu dân?” Đô đốc đại nhân thở dài: “Không đánh được.”

Mộc Xuân Phong đứng trên mũi thuyền nhìn hai chiếc thuyền chậm rãi lái tới nhưng không hề có ý né tránh, ánh mắt của hắn vẫn rất kiên định: “Mặc dù ta không thích dùng thân phận đè ép người khác, thế nhưng phụ thân thường xuyên nói với ta, làm người có lúc cũng như làm ăn, có lúc phải nhường, có lúc lại không thể lui một bước.”

Trên đỉnh đầu, lá cờ Mộc gia bay phần phật trong gió. Tiêu Sắt khẽ mỉm cười: “Gia chủ đương nhiệm của Thanh Châu Mộc gia, đúng là đáng kính nể.”

“Có sự tích gì à?” Lôi Vô Kiệt tò mò hỏi.

“Trước đây Mộc gia ta cũng là nhà giàu tại Thanh Châu, đời tổ phụ của ta bị kẻ gian hãm hại khiến gia tộc sa sút. Thậm chí phụ thân ta chỉ có thể kinh doanh một hiệu thuốc không lớn lắm. Sau đó phụ thân ta chấn hưng gia tộc, lại trở về gia tộc giàu có nhất thành Vân Gian, ông sai người làm lại một lá cờ gia tộc khác. Phượng Hoàng Vu Phi là cờ gia tộc của Mộc gia trong cả trăm năm nay, nhưng lá cờ chữ lại là do phụ thân mới tạo. Ta rất ít khi treo nó lên, nhưng một khi treo lên, theo ý của phụ thân chỉ mang một ý nghĩa.”

“Nghĩ là gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Để người khác biết, chữ Mộc viết như thế nào!” Mộc Xuân Phong đột nhiên rút thanh Động Thiên Sơn bên hông ra, nước biển dâng trào, hào hùng tới khó tả.

Mọi người ở đây đều không khỏi sinh lòng bái phục, bởi gia chủ Mộc gia, cũng bởi khí độ của Mộc gia.

“Gần lắm rồi.” Nam tử áo xám chậm rãi nói.

Đô đốc đại nhân đặt tay lên trường đao ven hông. Bây giờ mục tiêu vẫn còn xa, đương nhiên hắn không cần rút đao nghênh địch, nếu hắn rút đao, đó là ra hiệu lệnh.

Tấn công thuyền của Thanh Châu Mộc gia? Đô đốc đại nhân cười khổ một cái: “Không cần nghĩ tới hậu quả thật ư?”

Nam tử áo xám trầm giọng nói: “Chết trên biển rộng mênh mông, ai biết là ta làm?”

Đô đốc đại nhân nhìn chiếc thuyền quan của phủ Quốc Thông cách đó không xa: “Bọn họ biết.”

Ánh mắt nam tử áo xám lóe lên vẻ dữ tợn: “Cho nên chúng ta cũng có thể nói là họ làm.”

Đô đốc địa nhân lắc đầu một cái: “Ta từng quen biết với Thanh Châu Mộc Phủ, với tác phong của vị gia chủ hiện tại của bọn họ, nếu không phân rõ ai đúng ai sai, hắn sẽ khiến cả hai nhà đều không sống nổi.”

Nam tử áo xám nghe vậy do dự một hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Bắn cung.”

“Cao Thành phủ sẽ trả giá rất đắt cho chuyện này.” Đô đốc đại nhân thầm hiểu, e rằng không thuyết phục được đối phương.

“Sau khi chuyện này thành công, thiên hạ đều là của chúng ta, xá gì một phủ Cao Thành?” Ánh mắt nam tử áo xám vẫn rất kiên định: “Bắn tên.”