Thiếu Niên Cửu Hoang

Chương 17






Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh cùng Hoàng Hồng Gia, Chiêu Phúc Hải trở về Ngũ Lộ thành, sau kịch chiến đêm qua, cả 3 người đều có tổn thương, nhất là Lâm Thanh, hắn không những bị thương ngoài da, kinh lạc khắp cơ thể qua một lần cưỡng ép trùng tu còn có chút vấn đề cần giải quyết, may là không lớn, vấn đề khiến Lâm Thanh đau đầu nhất chính là linh hồn.

Tối qua khi linh hồn chi hỏa bộc phát, Lâm Thanh ở gần nhất, linh hồn hắn bị nhiễm phải không ít linh hồn chi hỏa, nếu là loại bình thường chỉ cần luyện chút tâm pháp, bồi bổ nhất định 1 - 2 tuần là có thể hồi phục, nhưng dục vọng chi hỏa thì khó hơn, nếu không có pháp môn đúng đắn, nhẹ thì ảnh hưởng đến tính cách, nặng thì lưu lại ẩn họa, sau này đừng mong kết Đạo Đài.

Vì vậy hắn rất đau đầu, nếu quay về Nhạn sơn, vậy đừng nghĩ lại ra ngoài nữa, nếu không phải lần này cha Lâm Thanh đang bế quan, hắn cũng chẳng dám trốn đi, không biết đại ca giúp ta giấu diếm được bao lâu đây? Ài… Lâm Thanh thở dài trong lòng.

Đoàn người về đến Ngũ Lộ thành, Lâm Thanh chào hỏi mấy người bọn họ, sau đó đi đến phủ thành chủ, nơi đó là chiến trường chính, hắn muốn đến xem một chút, Đạo Đài chiến đấu sẽ lưu lại tràng cảnh gì?

Trên đường đi người qua lại ít hơn hẳn, chỉ có lác đác vài người vội vã chạy, lá cây rơi lả tả, cảnh tượng có chút tiêu điều.

Xuyên qua vài con phố bị tàn phá không chịu nổi, Lâm Thanh đến nơi đã từng là phủ thành chủ.

Từ xa, cảnh tượng nhìn thấy khiến hắn rung động không thôi, Lâm Thanh nhìn quanh, hắn dùng khinh công leo lên mái một tòa tháp, từ nơi này, Lâm Thanh có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh chiến trường tối qua.

1500m chung quanh phủ thành chủ hoàn toàn bị san bằng! Đất đá phế tích khắp nơi, ở trung tâm, lửa cháy rừng rực vẫn chưa tắt, không có một vật sống nào có thể tồn tại được.

Lâm Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng 3 loại khí tức khác nhau chiếm cứ mảnh khu vực này.

Hắn rùng mình một cái, Đạo Đài là một ranh giới của người luyện võ, bắt đầu từ đây dần thoát khỏi phạm trù phàm nhân, nếu có thể Niết Bàn trùng sinh, sẽ hoàn toàn bỏ đi phàm thai chi thân.

"Thật sự là một đẳng cấp khác hẳn!" Lâm Thanh cảm khái.

Cường giả đã kết Đạo Đài bình thường rất ít chiến đấu tại nơi đông người, nhất là trong những thành trì như thế này, mảnh đất trung tâm này ít nhất trong vòng vài tháng chắc chắn không thể dùng được nữa, nhưng Ngũ Lộ thành vị trí đặc biệt, vì vậy chẳng mấy chốc nữa sẽ khôi phục lại như thường.

Lâm Thanh trở lại phân bộ Thải Vân môn, hiện tại trong người có thương thế, Lâm Thanh quyết định ở lại một tuần, nếu không tìm ra cách trị khỏi linh hồn, vậy cũng chỉ có thể quay về Nhạn sơn, dù có chút mất mặt, nhưng còn hơn là tự hủy mất tiền đồ của mình.



Ngày thứ hai, Lâm Thanh quyết định thử tìm Trần chấp sự xem có cách gì không, cả đêm qua hắn nghĩ nát óc vẫn không sao tìm được cách nào chữa trị tận gốc mà lại ổn thỏa.

Bạch Lâm kiếm phái có Tàng Thư Các rộng lớn, nhưng đa phần đều là kiếm: kiếm chiêu, kiếm giải, kiếm trận, kiếm… nói chung là chỉ có cách rèn luyện kiếm tâm, nhưng không có cách chữa trị linh hồn rõ ràng, Lâm Thanh có thể tưởng tượng được, cha hắn sẽ nói: không được liền cắt đi, cắt đến khi nào chỉ còn kiếm là được!


Lâm Thanh được một thị nữ dẫn đến thư phòng Trần chấp sự, bên trong có 2 người ngồi quanh bàn, 1 người là Trần Ẩn Hùng, Trần chấp sự, người còn lại bất ngờ chính là Tống trưởng lão.

Lâm Thanh mở cửa vào, hắn chắp tay chào hỏi, sau đó nghi ngờ nhìn thiếu nữ kia:

"Không biết vị cô nương này là?" thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, nhất là cặp mắt phượng khiêu mị kia, thật sự là cực phẩm, trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, non nửa bầu ngực cùng viền lớp áo lót lộ ra, tóc vấn lên cầu kỳ sau đầu được một cây trâm đỏ cố định.

Trần chấp sự có chút buồn cười giới thiệu:

"Vị này là Tống trưởng lão, Tống Khuynh Khuynh, cũng chính là thân cô của ta.

Ta mất cha mẹ từ nhỏ, là do một tay người nuôi lớn." Trần Ẩn Hùng nói đến đây có chút ngượng ngùng, mình cũng 50 đến nơi còn gọi một thiếu nữ là thân cô, thật sự có chút xấu hổ.

Lâm Thanh suýt nữa thì giật giật góc miệng hai cái, nhưng hắn vẫn giữ mặt bình thản, trong lòng thì cười khổ thay Trần chấp sự, thực ra Lâm Thanh cũng có một thân cô, nàng đã Niết Bàn 4 lần, nhìn chẳng khác nào thiếu nữ mới 18 cả.

"Thì ra là Tống trưởng lão, tiểu tử thất lễ, mấy ngày nay ở lại dưỡng thương, làm phiền giúp đỡ rồi." Lâm Thanh lễ phép nói.

"Không sao, lần này có thể phát hiện ra âm mưu của Thánh Hỏa tà giáo, công lớn nhất thuộc về Lâm công tử, chúng ta là người cảm ơn mới đúng.

Nhưng việc này dính dáng đến Đạo Đài Niết Bàn, ta khuyên không nên công bố ra thì hơn, để tránh ảnh hưởng đến ngươi." Tống Khuynh Khuynh nhẹ nhàng nói, âm thanh du dương nhè nhẹ, Trần chấp sự ở một bên gật đầu phụ họa.

"Đa tạ nhắc nhở, tiểu tử cũng có ý này, cảnh giới của ta còn quá thấp.

Lần này đến là có việc nhờ vả Trần chấp sự, nhưng Tống trưởng lão đã có mặt, không biết có thể thỉnh giáo một hai không?" Lâm Thanh đáp, hắn cũng tự biết bản thân yếu kém, hiện tại cứ ẩn đi là tốt hơn.

Mà vốn dĩ Lâm Thanh chỉ muốn hỏi thăm Trần chấp sự, hiện tại có Tống Khuynh Khuynh ở đây, hắn liền thuận tiện thỉnh giáo một hồi, dù sao cũng là một người đã kết Đạo Đài, hẳn là sẽ có cách, hơn nữa lần này bọn họ nợ Lâm Thanh một ân tình, chắc chắn không có lý do gì từ chối cả.

"Được thôi, không biết Lâm công tử có vấn đề gì cần giải đáp? Chỉ cần trong phạm vi, ta sẽ hết sức giúp đỡ." Tống Khuynh Khuynh đáp, Trần chấp sự ở một bên tiếp tục gật đầu.

"Vậy phải cảm ơn trước, việc là lần trước chiến đấu với tà giáo đồ, tiểu tử bị thương linh hồn, vấn đề vốn không quá lớn, thế nhưng linh hồn chi hỏa này tràn đầy dục vọng, vì vậy nếu chữa không tốt ẩn họa thực sự khó lường.

Vì vậy tiểu tử muốn thỉnh giáo Tống trưởng lão, có cách nào chữa trị mà không có tai họa ngầm không?" Lâm Thanh ngắn gọn giải thích, ánh mắt không tự chủ được tập trung vào Tống Khuynh Khuynh.

Tống Khuynh Khuynh trầm ngâm một chút, linh hồn chi hỏa, hơn nữa lại là dục vọng chi hỏa, đã bị ăn mòn vào thật sự khá rắc rối, nếu đã kết Đạo Đài thì không cần thiết quan tâm, Chân Linh được Đạo Đài che chở, vì thế sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng người bình thường thì khác, Chân Linh vẫn còn ngụ trong Tri Tâm huyệt, vì vậy rất dễ nhận phải ảnh hưởng.

Nếu muốn chữa trị cũng không hẳn là khó khăn, chỉ cần có một Đạo Đài cảnh giúp đỡ là xong, nhưng việc này cần liên thông xác thịt cơ thể cùng pháp quyết đặc biệt, Tống Khuynh Khuynh không biết có phương pháp khác hay không, nhưng nàng chỉ biết được một cách như vậy, nhìn khuôn mặt yêu dị của Lâm Thanh, Tống Khuynh Khuynh thật sự cũng không cảm thấy mình thiệt đi đâu.

Do dự một hồi, Tống Khuynh Khuynh đáp:

"Thực ra có một phương pháp, nhưng có phần phiền phức, nếu Lâm công tử không quá gấp gáp, có thể chờ ta hỏi thăm Cửu Hoa môn cùng Luyện Tâm đường xem, có lẽ bọn họ có cách khác.

Nếu không được, vậy chỉ có thể dùng cách của ta."

"Việc này tiểu tử không gấp, nếu Tống trưởng lão đã có cách, vậy ta xin trông cậy vào ngài." Lâm Thanh đáp lại, đã có biện pháp, như vậy hắn cũng không cần lo lắng nhiều, trong lòng Lâm Thanh thở ra một hơi, dù sao mới chạy ra ngoài chưa được 1 tuần, nếu lại lọ mọ chạy về, có lẽ hắn sẽ bế quan vài tháng mất.



Rời đi thư phòng Trần chấp sự, Lâm Thanh muốn tản bộ một chút, hắn đeo lên Hoán Diện Nội Cốt, mặc y phục khác vào, vậy là liền từ mỹ nam tử yêu dị biến thành công tử ca phong lưu phóng khoáng.

Ngũ Lộ thành cực kỳ rộng lớn, Lâm Thanh xách kiếm đi dạo trên đường lớn, cách một ngày, cảnh tượng đìu hiu hôm trước đã không thấy đâu, thay vào đó là nhộn nhịp náo nhiệt như thường, Lâm Thanh chú ý đến biên giới chiến trường bị phong tỏa có vài tốp dân thường tụ tập lại chỉ trỏ.

Hắn giật giật khóe miệng hai cái, tố chất tâm lý của dân chúng ở thế giới này thật là… Lâm Thanh không biết nói gì cho phải nữa, mới ngày hôm qua còn sợ sệt trốn trong nhà, hôm nay liền mở tiệm bán hàng như chưa có gì xảy ra, tinh thần thép là đây chứ đâu!? Hắn nói thầm trong lòng.

Phân biệt phương hướng một chút, Lâm Thanh quyết định đi đến Tam Lâu Phường, đây chính là con phố ăn chơi có tiếng tại Ngũ Lộ thành, sòng bạc, thanh lâu, tửu quán nối nhau không dứt, trong đó có 3 nhà lớn nhất, phân biệt là Hương Ngọc Tràng, Cảnh Sơn Lầu và Vạn Kim Sàng vì vậy mới có tên là Tam Lâu Phường.

Lâm Thanh cảm thấy hơi đói bụng, hắn liền đến Cảnh Sơn Lầu, tửu lâu này cao 7 tầng, mỗi tầng đại diện cho cấp bậc khác nhau, càng cao càng đại diện cho thân phận, Lâm Thanh biết đây là sản nghiệp của Thải Vân môn, hắn đưa ra lệnh bài của Đóa Niệm Niệm liền thuận lợi đến tầng cao nhất.

Vừa trải qua một trận đại chiến, kinh lạc được đúc lại, linh hồn bị thương có cách chữa trị, tâm tình Lâm Thanh hiện tại rất tốt, trên đường đi hắn còn tiện tay chỉnh đốn vài tên lưu manh nữa.

Món ăn đã dọn lên rất nhanh, Lâm Thanh chiếm bàn gần cửa sổ, gió mát thoáng thổi qua, Ngũ Lộ thành phía dưới hoàn toàn thu vào mắt hắn.

Ăn uống được một nửa, bỗnh có một bóng người yểu điệu đến gần Lâm Thanh, nàng tự nhiên ngồi xuống đối diện, nhón tay lấy một miếng thịt trong bát hắn nuốt xuống.


"Lâm công tử thật có nhã hứng, không biết tiểu nữ có duyên được ngồi cùng hay không?" thiếu nữ cười mỉm nói, tay phải nàng không biết lấy đâu ra một đôi đũa tự nhiên ăn uống như thường.

Lâm Thanh nhìn kỹ thiếu nữ trước mặt, nàng khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, cặp mắt tròn tròn linh động, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, một thân váy liền màu trắng thuần bao lấy thân thể, lờ mờ có thể thấy được đường cong mê người phía sau, đôi ngực hơi nhô cao lên, mái tóc tết lại nhìn như đơn giản, thật ra tinh tế.

"Cô nương là? Tại hạ không nhớ chúng ta đã gặp nhau ở đâu." Lâm Thanh lịch sự nói, không vì đối phương hành vi tùy tiện mà biểu hiện khó chịu, hắn càng quan tâm hơn là vì sao đối phương biết mình là ai.

"Tiểu nữ tử? Lâm công tử, chẳng phải nên tự giới thiệu trước hay sao?" nàng mím môi nói, vẻ mặt vừa nũng nịu vừa mị hoặc.

"Tại hạ Lâm Thanh, không biết cô nương tính danh là gì?" Lâm Thanh vẫn cười hỏi.

"Tiểu nữ nữ Dương Ngọc Chi, Lâm công tử hỏi trực tiếp như vậy, không phải là có ý đồ gì với tiểu nữ chứ!?" Dương Ngọc Chi lời nói như vậy, nhưng trên mặt chẳng có chút rụt rè nào, tay vẫn liên tục gắp.

"Haha, Dương cô nương nói đùa, cô thanh thuần xinh đẹp như vậy, ai mà không động lòng cho được? Tại hạ chỉ là chủ động một chút mà thôi." Lâm Thanh cười nhẹ đáp lời, trong lòng cười lạnh không thôi, nếu không phải linh hồn tổn thương không thể sử dụng Thấu Hồn Nhãn, thiếu nữ này sớm đã bị hắn lột sạch ngay tại chỗ rồi.

"Thật vậy sao!? Lâm công tử, huynh thật là xấu, tiểu nữ tử còn chưa lấy chồng, công tử trêu chọc như vậy, tiểu nữ chẳng phải sẽ mang tiếng sao?" Dương Ngọc Chi nháy nháy mắt làm bộ lùi lại sợ hãi.

Lâm Thanh nhô người lên nâng cằm nàng nhìn vào mắt nàng cười tự cho là tà mị nói:

"Ta là công tử ca phong lưu phóng khoáng, có ý với thiếu nữ như tiên có gì sai? Cô nương vừa tuổi lấy chồng ta cũng đến tuổi thành gia, chúng ta vừa gặp lại như thanh mai trúc mã, chẳng phải là một đôi trời sinh sao?"

Dương Ngọc Chi vươn lên áp sát vào Lâm Thanh "ngây thơ" nói:

"Thật sao!? Tiểu nữ trẻ người non dạ, mong công tử đừng chơi đùa tâm ta." nàng có chút thẹn thùng, hai má hơi hồng lên, cặp mắt yểu điệu tránh đi tầm mắt Lâm Thanh.

Lâm Thanh kém chút giật giật khóe miệng, làm như thật vậy? Sao không đi tranh Oscar đi!? Nữ nhân này có độc, không thể đụng! Hắn lập tức lùi lại nghiêm chỉnh nói:

"Cưới xin là chuyện trung thân đại sự, sao ta có thể tự quyết định được? Cha mẹ không đồng ý, tự tiện chính là bất hiếu!"

Dương Ngọc Chi dùng tay áo chấm khóe mắt ửng đỏ, giọng ai oán như tiểu nương tử bị phụ bạc nức nở:

"Công, công tử làm như vậy, tiểu nữ tử chưa cưới về đã bị từ hôn, sau này làm sao có thể lấy ai khác!? Chẳng lẽ, chẳng lẽ những lời chảng nói khi trước là giả hết sao?"

Vừa đúng lúc này có hai người khách lên tầng, một là công tử văn nhã, một là thiếu nữ thanh y xinh đẹp, nghe được tiếng nói ai oán này, cả hai nhìn về phía Lâm Thanh, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cùng chán ghét.

Lại nhìn đến Dương Ngọc Chi đỏ mắt ưu thương gần chết, hai người phát ra đồng tình từ tâm, thiếu nữ thanh y đến gần nắm lấy tay nàng nói:

"Vị cô nương này, người ta đã không cần, vậy cô đừng níu kéo.

Nữ tử chúng ta không phải không có nam nhân là không sống được, đi ta mời cô một bữa, kệ tên phụ bạc đó." nàng nhìn vào Lâm Thanh khiêu khích, ánh mắt như thể tuyên bố: ngươi không cần thì cút, ta tiếp nhận!

Lâm Thanh giật giật khóe miệng 2 cái, mặt không đổi sắc giả bộ quyết tâm đáp:

"Ta là người dữ chữ hiếu làm đầu, nếu cha mẹ ta đã không đồng ý, vậy ta cũng không cần mối hôn sự này, ài, chỉ có thể mong nàng tìm được hạnh phúc khác."

"Lâm lang, dù chàng không cần thiếp, thiếp cũng muốn theo chàng đến cuối, dù chỉ là một tiểu nha hoàn cũng được!" Dương Ngọc Chi "kích động" ôm lấy Lâm Thanh nức nở thút thít, cả cơ thể mềm mại như không xương của nàng đều dán sát lên người hắn, bầu nhũ hoa mới lớn của thiếu nữ áp lên lồng ngực, hai tay vô lực ôm lấy sau lưng, nửa bên gò má nàng áp lên vai hắn.

Lâm Thanh kiên quyết đẩy ra không chút do dự, nữ nhân này bị cái gì vậy!? Hắn bỏ luôn ý định đùa giỡn với nàng:

"Cô nương, xin tự trọng, chúng ta chỉ mới gặp nhau, xin hãy để ý miệng lưỡi thế gian, tại hạ là người đã có gia thất, xin đừng làm tổn hại đến danh dự của ta."

"Chàng, chàng từng nói chúng ta là thanh mai trúc mã, một đôi trời sinh, vậy mà… vậy mà…" Dương Ngọc Chi đỏ mắt khóc không thành lời, thiếu nữ thanh y lập tức kéo nàng về phía mình căm phẫn nói:

"Người ta đã không cần, cô tội gì phải níu kéo như vậy, người xinh đẹp như cô, chỉ cần nói một tiếng là có cả đám nam nhân xếp hàng, đi, ta dẫn cô đi ăn, mặc kệ thứ nam nhân phụ bạc như hắn!"

"Thế, thế nhưng…"

"Không thế nhưng gì cả, đi thôi, cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn hắn gấp trăm lần, ngàn lần.

Ta tên Tô Anh Nhi, đây là hôn phu của ta, Vương Hiến, cô tên là gì?" thiếu nữ thanh y kiên quyết kéo Dương Ngọc Chi đi, nàng chỉ vào công tử văn nhã giới thiệu.

"Tiểu, tiểu nữ Dương Ngọc Chi, vị cô nương này, cô đừng hiểu lầm Lâm lang chỉ nhất thời nóng giận mà thôi, chàng, chàng…" Dương Ngọc Chi vừa đi vừa quay đầu giải thích, nhưng nói đến đây lại ngập ngừng không rõ, thiếu nữ thanh y càng thêm khinh thường Lâm Thanh, nàng kèo lấy Dương Ngọc Chi.


"Ta biết, ta biết, Ngọc Chi muội không cần giải thích, người tốt như muội nhất định sẽ tìm được người tốt hơn."

Công tử văn nhã bên cạnh định nói mấy lời an ủi, nhưng xem có chút không hợp nên đành im lặng lườm nguýt Lâm Thanh.

Lâm Thanh thật sự im lặng, hắn không biết phản ứng ra sao cho phải, trong lòng thầm nói: nữ nhân điên!

Lâm Thanh xoay người xuống lầu, hắn chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.



Lâm Thanh đi đến Hương Ngọc Tràng, vừa rồi Dương Ngọc Chi áp sát người hắn, cả thân thể hai người dinh vào nhau, Lâm Thanh lập tức phản ứng lại, nhưng hữu nhân kia điên điên khùng khùng, hắn tự nhận không tiếp nổi, vì vậy chỉ có thể đến thanh lâu giải tỏa.

Vừa mới bước vào cửa, một tú bà ăn mặc mát mẻ lập tức tiến đến dán sát hai bầu vú căng mọng vào tay hắn, hai hạt nho cọ cọ vào người khiến Lâm Thanh.

"Cô nương tốt nhất, tiền không phải vấn đề." dứt lời, rãnh sâu mê người giữa cặp đồi núi của tú bà đã có thêm vài tờ ngân phiếu.

Liếc nhìn con số một lần, hai mắt tú bà sáng rực uốn éo càng ra sức ép sát cơ thể lên người Lâm Thanh, nàng vốn chỉ thấy người khách tuấn tú, khí chất bất phàm, ai ngờ còn là một kẻ lắm tiền, khách nhân giàu có luôn là một trong những mục tiêu tiếp đón chu đào hàng đầu của nàng!

"Công tử xin chờ, các cô nương xinh đẹp ở chỗ ta có rất nhiều, chỉ có ngài không nghĩ ra, chứ không có không vừa ý ngài!"

Lâm Thanh tay không yên phận luồn vào trong váy mỏng nắn bóp mông tú bà, nàng hoàn toàn không quan tâm dẫn hắn đến một gian phòng thiên tự.

Tú bà rời đi một lúc, khi quay lại đã có hơn 10 nữ tử theo sau, các nàng có thanh thuần đáng yêu, có nhẹ nhàng ôn nhu, có lại là lãnh đạm như băng,... Nhưng đều rất xinh đẹp, y phục trên người mỏng manh như cánh ve, chỉ cần lướt qua là sẽ không thể rời mắt.

Lâm Thanh đánh giá một chút, hắn bất giác nhớ đến Dương Ngọc Chi vì vậy liền chỉ vào mỹ phụ ôn nhu ở giưa, thanh thuần cái mắm, toàn là lừa người, Lâm Thanh nói thầm trong đầu.

Đợi những người khác rời đi, Lâm Thanh lập tức đến gần mỹ phụ, mỹ phụ ôn nhu xinh đẹp, da thịt trắng nõn như em bé, y phục mỏng manh dán sát thân hình đẫy đà của nàng, Lâm Thanh ôm lấy nàng lên giường ngay.

Hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo cả hai, mỹ phụ ngoan ngoãn để hắn thích làm gì thì làm, nàng ôn nhu nắm lấy côn thịt to lớn của Lâm Thanh, khuôn miệng nhỏ nhắn ngậm lấy quy đầu liếm láp, hai tay vuốt dọc thân côn thịt nhẹ nhàng bóp lấy.

Lâm Thanh xoay người lại để nàng nằm trên người mình, hắn có thể nhìn rõ tửng chút tiểu huyệt của nàng, hai mép thịt nhỏ hồng hào co giãn rỉ ra dâm thủy, nhúm lông đen gọn gàng.

Lâm Thanh từ từ đút hai ngón tay vào hoa huyệt của thiếu phụ, nàng rên lên một tiếng nhỏ, nghe được âm thanh này, dương vật của hắn đang nằm trong miệng nàng càng phồng lên.

Lâm Thanh mải miết chơi đùa với hai mép âm đạo, hắn đút hai ngón tay vào trong, hai ngón tay như hai con rắn khuấy động bên trong, lưỡi Lâm Thanh cũng không rảnh rỗi, hắn liếm lấy âm vật nàng, thiếu rên rỉ nỉ non, trong miệng nàng vẫn không ngừng bú liếm dương căn to lớn.

69 một hồi, Lâm Thanh xoay người thiếu phụ lại, hắn liếm một đường từ hột nhỏ lên đầu vú bên phải, hai ngón tay vẫn không ngừng nhấp nhả trong âm huyệt mỹ phụ đôi môi trái tim đỏ hồng của nàng hé ra rên nhẹ.

Mồm bú tay bóp, Lâm Thanh dần dần đưa dương vật của mình sát bên ngoài khe tiểu huyệt, mỹ phụ cảm nhận được đầu khấc to lớn chà lên xuống ngoài cửa mình, nàng có chút lo sợ vật kia có vào trong được không?

Lâm Thanh đẩy hông nhẹ nhàng, quy đầu quỷ quyệt tách hai mép môi nhỏ ra, dần dần tiến vào âm đạo từng chút một, mỹ có thể cảm nhận được cảm giác xé rách bên dưới một cách rõ ràng, nàng rên lớn.

"Ưm… an… công, công tử… của người thật lớn, ư… ui… ta, ta chưa… ư ưmm... Chưa từng thấy ai lớn như vậy!"

Lâm Thanh nghe được, hắn liền dùng sức đẩy hết một lượt côn thịt vào sâu bên trong âm huyệt, mỹ phụ trừng lớn hai mắt, miệng nhỏ của nàng há hốc không kêu thành tiếng, vật to lớn tiến vào quá đột ngột, nàng thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị xong.

Lâm Thanh bắt đầu nhấp, càng ngày càng nhanh, hai tay hắn vân vê khắp người mỹ phụ, ánh trăng soi vào cửa sổ chiếu lên người hắn đang hì hục cày cấy!