Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 106




Người nọ mới vừa tỉnh lại, liền hận không thể lại lần nữa ngất xỉu đi.

Ninh Hữu kéo gã đi tới bên dung nham, nhìn dung nham quay cuồng phía dưới, nói, "Trước khi hại người khác nên suy xét một chút bản thân có bổn sự đào tẩu từ trong tay chúng ta không đã nhé."

Người nọ nước mắt nước mũi giàn giụa, không khỏi dập đầu cầu xin bọn Ninh Hữu tha thứ, chỉ hy vọng có thể thả cho mình một con ngựa.

Tại khi Ninh Hữu túm gã đi đến bên vách ma trì, mắt thấy sắp bị ném xuống, người nọ liền hoảng sợ gào rống lên, "Ta biết một bí mật lớn, thả ta ra, ta lập tức nói cho các ngươi."

Ninh Hữu: "Bí mật gì?"

Người nọ hít thở ngụm khí thô, kinh sợ: "Ngươi cam đoan không giết ta, ta liền nói cho ngươi."

Ninh Hữu không nói hai lời, trực tiếp xách theo gã muốn ném vào bên trong dung nham.

"Ta nói! Ta nói!", Người nọ thê lương tru lên.

"Nói đi, bí mật gì", Bạch Đan Phượng hỏi.

"Bên trong bí cảnh này ngoại trừ đám bảo vật kia ra, kỳ thật còn có một cái truyền thừa bí mật", người nọ nói, "Ta biết cái truyền thừa kia ở nơi nào, chỉ cần các ngươi không giết ta, ta có thể mang các ngươi đi đến đó!"

"Truyền thừa?", Bạch Đan Phượng nhướng mày, "Vô Danh thành là đồ ngốc sao? Dễ dàng như vậy mà đem truyền thừa tặng cho đám người không có liên quan như bọn ta? Nếu thật sự có truyền thừa chỉ sợ bọn họ đã sớm bảo hộ nghiêm mật rồi đi, đâu thể nào để cho người khác đi vào được chứ."

Người nọ thấy Bạch Đan Phượng không tin mình, vội vàng giải thích, "Thật là như vậy mà, ta không có lừa ngài! Vô Danh thành rất có khả năng là bởi vì cho dù chúng ta có tiến vào phạm vi truyền thừa, nhưng lại căn bản vào không được, bọn họ hẳn là cũng không có cách nào lấy được truyền thừa kia cho nên mới không cấm người khác đi vào đấy."

"Nếu cho dù có đi vào phạm vi truyền thừa kia cũng không thể nào vào được, vậy còn có giá trị gì chứ, ai biết mày thậm chí là Vô Danh Thành có phải là một đám lừa gạt hay không chứ", Charles nói một câu.

"Không không, hiện tại phong ấn bên ngoài truyền thừa kia đã buông lỏng rồi", người nọ vội vàng nói, "Năm trước phong ấn kia cũng đã có dấu vết buông lỏng rồi, năm nay có rất nhiều người tới đây cũng không phải là vì kiếm điểm cống hiến để đổi cơ hội về nhà đâu, mà là tới vì cái truyền thừa này đấy."

"Mày cũng là vì cái truyền thừa này?", Charles hỏi.

Người nọ ánh mắt lập loè, thấp giọng trả câu, "Phải, ta là tới thử vận khí, lỡ như khi ta đi vào vừa vặn có thể gặp được phong ấn tiêu tán thì biết đâu được."

"Vậy ngươi vì cái gì lại không đi đến chỗ truyền thừa, ngược lại chạy tới chỗ chúng ta ý đồ mưu tài sát hại tính mệnh hả?!", Bạch Đan Phượng lạnh giọng quát.

Người nọ mồ hôi lạnh ròng ròng, "Này, này......"

"Diễm tinh trong tay các ngươi kỳ thật có tác dụng làm suy yếu phong ấn kia, trên mặt đất chỗ truyền thừa có một cái thạch đài, ở nơi đó đặt mấy thứ ẩn chứa rất nhiều năng lượng như diễm tinh hoặc là yêu đan linh tinh, đều có thể làm suy yếu phong ấn", người nọ do dự trong chốc lát, sau đó cắn răng nói, "Nơi đó có một tấm bia đá điêu khắc, nói người tham gia phá hủy phong ấn này thì sẽ được dẫn vào truyền thừa bí cảnh trước."

Ninh Hữu tự hỏi, Bạch Đan Phượng thì phụ trách công tác dò hỏi, đến khi hỏi đến vấn đề trên trời, mới xác định gã không biết gì nữa.

"Tin tức này của ngươi cũng coi như có chút giá trị", Bạch Đan Phượng cười, "Nếu là trước kia, không chừng ta có thể thả ngươi được, nhưng ai bảo ngươi dám làm hại trượng phu ta chứ."

Người nọ nghe đến hiện tại, đã hiểu được mình căn bản là không có một chút đường sống nào, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

"Bất quá nếu ngươi đã cung cấp được một ít tin tức, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút", dứt lời, Bạch Đan Phượng một chân đá gã vào bên trong dung nham. Dung nham thực nhanh liền bao phủ lấy người kia, chỉ dư lại tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn trong dung nham ma trì.

"Mọi người nói xem tin tức người này nói là thật hay giả?", Charles hỏi.

"Ta thấy tám phần là thật", Bạch Đan Phượng nói, "Bất quá tình huống cụ thể như thế nào thì còn phải tìm hiểu thêm."

"Chúng ta trước đem đám người đang chờ ở phía trước giải quyết đi đã", Ninh Hữu nói, "Tôi không thích có người nhớ thương chúng ta."

"Ta cũng không thích", Hùng Sơn cộc lốc nở nụ cười, gã hiểu được "Nhớ thương" mà Ninh Hữu nói cũng không phải là từ tốt đẹp gì.

Đoàn người phía trước vẫn còn chờ ở đó, có lẽ là đang đợi tin tức của ba người vừa rồi kia. Charles thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị thuận theo chiều gió rắc một bao thuốc bột, đoàn người kia chỉ cảm thấy hương vị chung quanh có chút quái quái, sau đó liền bắt đầu cảm thấy bủn rủn vô lực. Phát giác dị trạng này bọn họ tức khắc kinh giận, mấy người còn có sức chiến đấu điên cuồng lùng soát địa phương này, thực nhanh liền tìm được bọn Charles.

Charles tuy rằng sức chiến đấu chính diện không cao, nhưng ngầm hạ độc thủ đẳng cấp lại là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa có Hùng Sơn hỗ trợ, Charles thực nhanh đã đem đám người đó bắt sống trói lại toàn bộ.

"Cho bọn mày rỗi hơi lắm việc bày trò khốn nạn nè!", Charles nắm mấy tên thủ phạm chính một trận cuồng đánh, "Thượng đế chính là quá nhân từ, loại người như bọn mày sớm nên bị sét đánh chết đi rồi!"

Tráng hán hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống Charles!

"Nghe ba người kia nói, ngoại trừ đám xấu xí này, những người khác thật ra cũng không tán đồng tập kích chúng ta, một khi đã như vậy, các ngươi tự giao chút tiền chuộc thân cho mình là có thể đi được rồi", Bạch Đan Phượng cười nói.

Có người thầm mắng Bạch Đan Phượng vô sỉ, có vài người lại mừng rỡ như điên, so với bạc trên người, bọn họ vẫn là quý mạng hơn.

Mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít giao ra, Charles lấy được một phần liền giải dược trên người kẻ đó, trong quá trình này cũng có vài người sau khi giải xong dược liền nổi lên ý muốn giết chết Charles, chẳng qua chuyện này lập tức bị Ninh Hữu thời thời khắc khắc giám thị đám người kia phát hiện, trực tiếp ngăn hắn lại, sau đó lại bó hắn thành một cái bánh chưng. Loại không nghe lời này, Charles không cần thiết phải cho bọn chúng ăn quả ngon.

Sau khi thu hoạch một đống tài sản lớn, mặt đám người kia không sai biệt lắm đều đã xanh mét. Còn hai tên đầu sỏ gây tội trong tay bọn họ, thì không có vận khí tốt như vậy. Charles ngoại trừ để lại một chút quần áo cho bọn chúng ra, đồ vật còn lại đều bị lục soát lấy đi hết. Hùng Sơn lại đi qua kèn kẹt kẹt bẻ gãy khớp xương của hai bọn chúng, Charles nói, "Tao không giết người để dơ tay mình, bọn mày cứ đợi đi nhá, có thể sống được bao lâu thì bấy lâu há."

Tráng hán kia vẻ mặt oán độc, mà một người khác thì lại liên tục kêu tha mạng.

Bốn người đều đi được một quãng, Bạch Đan Phượng bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nói, "Đúng rồi, các ngươi có phải có biết cái gọi là truyền thừa bí cảnh kia không?"

Ánh mắt hai người đều chợt lóe lên.

Bạch Đan Phượng lại nói, "Nếu ai đem tin tức xác thực nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ thả kẻ đó."

Người gầy hơn ánh mắt lập loè trong chốc lát, nhìn Bạch Đan Phượng quay đầu định đi, vội vàng hô lớn, "Ta biết! Ta biết!"

"Ngươi muốn phản bội ta?!", Tráng hán ánh mắt phảng phất như muốn đem người kia xẻo nát ra, tàn nhẫn phi thường.

Người nọ co rúm lại một chút, cuối cùng vẫn là suy nghĩ cho mạng của mình, cũng không thèm nhìn tới tráng hán kia "Ta biết vị trí cái truyền thừa bí cảnh kia, toàn bộ ta đều nói cho các ngươi!"

Bạch Đan Phượng cười, "Một khi đã như vậy ngươi liền dẫn đường cho chúng ta đi."

Hùng Sơn lại hai cái nối lại xương cốt cho hắn, xách theo hắn ném tới trước đội ngũ, ồm ồm nói, "Dẫn đường!"

Người nọ tên là Đỗ Tề, hắn nguyên bản còn muốn chơi chút tâm nhãn, tùy tiện bịa một đỉa điểm với bọn họ, hiện tại lại không dám nữa, thành thành thật thật dẫn đường.

Dọc theo đường đi, bọn họ còn tìm kiếm chung quanh có linh thảo bảo vật gì khác không, Đỗ Tề nhìn bọn họ thu hoạch mà có chút mắt thèm, nhưng lại một chút động tác cũng không dám. Theo hắn quan sát, giữa này bốn người, tên quỷ trắng ban đầu chế phục bọn họ kia ngược lại là người vũ lực thấp nhất, ba người khác một tên so với một tên còn thần bí hơn, hắn quyết định vẫn là ngoan ngoãn dẫn đường đi thôi, không chừng như thế mới có thể đạt được một đường sinh cơ.

Sau khi đi ước chừng năm ngày, bọn họ đi tới một mảnh rừng rậm.

"Nơi này chính là bên ngoài truyền thừa bí cảnh", Đỗ Tề nói, "Xuyên qua phiến rừng rậm này, liền có thể nhìn điện truyền thừa."

"Bên trong rừng rậm này có nguy hiểm?", Ninh Hữu hỏi.

"Rừng rậm này hẳn là chỉ có tác dụng yểm hộ mà thôi", Đỗ Tề nói, "Lúc trước khi chúng ta đi vào cũng không có gặp phải bất cứ nguy hiểm gì."

"Dẫn đường đi", tuy là đã tới nơi này, bọn Ninh Hữu vẫn như cũ đối với tên Đỗ Tề này không có tín nhiệm gì.

Đỗ Tề cắn chặt răng, dẫn đầu chui vào.

Ninh Hữu mấy người theo ở phía sau.

"Ta còn tưởng rằng nơi này sẽ là một cái mê trận linh tinh chứ", chờ đến khi trước mắt mơ hồ xuất hiện đất trống, Bạch Đan Phượng ngạc nhiên nói, "Không thể tưởng được dễ dàng như vậy là đến nơi."

Tầm nhìn dần dần trở nên rộng rãi, bọn họ thực nhanh đã đi tới trên một mảnh đất trống, giữa khoảng đất trống này đứng sừng sững một tấm bia đá, mà ở phía sau tấm bia đá kia là một cung điện hoa lệ mà thần bí.

Ninh Hữu trong lòng cả kinh.

"Không thể tưởng được cái gọi là truyền thừa bí cảnh này thật đúng là tồn tại", Charles lẩm bẩm nói, "Kiến trúc thật kinh người."

"Ta đã mang các ngươi đến đây rồi, những gì ta biết cũng đều đã nói cho các ngươi", Đỗ Tề nói, "Ta có thể đi rồi chứ?"

Thời điểm ban đầu Ninh Hữu vẫn không có phản ứng lại Đỗ Tề, sau khi cậu quan sát chung quanh một lúc xong, phát hiện khắp nơi đều có người đóng giữ, mới chậm rãi nói, "Nếu ngươi lại có ý hại chúng ta nữa, tất sẽ huyết nhục nổ tan xác."

Thời điểm Ninh Hữu vừa dứt lời, Đỗ Tề chỉ cảm thấy có thứ gì đó dung vào trong ngực mình, lập tức hoảng sợ, "Ta thề tuyệt đối sẽ không lại hại các vị đại nhân nữa!"

"Đi đi", Charles nói.

Đỗ Tề ngàn ân vạn tạ một trận, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Mấy người Ninh Hữu cũng không lại chú ý đến Đỗ Tề nữa, mà là nhìn chung quanh, Bạch Đan Phượng đi tới trước tấm bia đá kia, cẩn thận đọc nội dung bên trên, Charles thì lại ý đồ đi về phía đại điện kia, nhưng lại bị một tầng vách chắn vô hình vững chắc ngăn chặn ở bên ngoài.

Ninh Hữu quan sát mấy người đóng quân trên phiến đất trống này, đánh giá thực lực của bọn họ, lúc nhìn đến một chỗ, ánh mắt Ninh Hữu bỗng nhiên ngưng lại.

Một trận mừng như điên.