Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 131




Ninh Hữu vừa mới nói xong, liền từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp ngọc cổ xưa oánh nhuận.

Mở ra liền thấy là hai quả nhân tham ngây thơ chất phác, nếu như là ở hình người, nhất định sẽ sinh cơ bừng bừng.

Một cái trong đó lại càng phảng phất như đứa nhỏ mới sinh vậy, trước ngực hơi phập phồng.

"Đây là?", Kỳ Tĩnh ánh mắt ngưng lại.

Ninh Hữu cười nói, "Đây là sau khi em bị trận pháp truyền tống tới bên trong một tẩm điện rồi phát hiện ra đó."

"Lúc trước Addams đế quốc khống chế tinh cầu Hòa Tân, cha mẹ em cũng bị nhốt lại. Nếu không phải tự thân Lăng Vân lấy nó làm đại giới, chỉ sợ lúc ấy em đã phải bỏ mạng ở đó rồi. Sau lại, Lăng Vân vẫn luôn ở trong trạng thái hủy hoại, sau khi em đến nơi này, liền phát hiện ra một hạt châu kỳ lạ, có thể chữa trị thần hồn của Lăng Vân. Tuy rằng em có thể cảm giác được Lăng Vân đang khôi phục, nhưng là nó vẫn luôn không hồi đáp gì với em cả."

"Thẳng đến khi phát hiện ra hai quả nhân tham kia."

"Sau khi em mở cái hộp này ra, thần hồn của Lăng Vân liền lập tức đầu nhập vào một quả trong đó. Em có thể cảm giác được, quả nhân tham này đang dần dần chuyển hóa thành dạng người, cũng chính là nó rất nhanh là có thể biến ảo thành hình người rồi", trong lời nói của Ninh Hữu tràn đầy chờ mong.

Kỳ Tĩnh cẩn thận quan sát một hồi lâu, có chút chần chờ nói, "Trong truyền thừa mà anh nhận được, có giới thiệu về hai thâm quả kia."

"Thế rốt cuộc là gì vậy?", Ninh Hữu vừa nghe, lập tức hỏi.

Còn không đợi Kỳ Tĩnh nói chuyện, Viêm Hoàng tò mò đã quay tròn lẻn đến mép giường, nhòm về hướng hộp ngọc kia ngó ngó bên trong, "Bên trong cái này chính là em trai ——"

Một trận quang mang chói mắt chợt sáng lên.

"Viêm Hoàng!", trong lòng Ninh Hữu nhảy dựng, tiếp được Viêm Hoàng đã ngã xuống.

Lúc này hai mắt Viêm Hoàng đã thất thần, thoạt nhìn lại giống như là đã bị thương tổn nặng.

"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh trấn an Ninh Hữu đang sốt ruột một chút, cười nói, "Em xem một quả nhân tham khác đi."

Ninh Hữu theo ngón tay Kỳ Tĩnh nhìn về phía hộp, phát hiện một quả nhân tham khác thế nhưng lại giống y hệt quả có Lăng Vân ở bên trong, trước ngực phập phồng, như là đang hô hấp vậy.

"Đây là?", Ninh Hữu có chút không dám tin tưởng, kinh hỉ nói.

"Tình huống của Viêm Hoàng cùng Lăng Vân đều giống nhau, thần hồn đều đã bị hút vào trong quả nhân tham kia, được tinh khí trong đó nuôi dưỡng."

Kỳ Tĩnh kéo Ninh Hữu đến mép giường ngồi xuống, bắt đầu tinh tế giải thích cho cậu tình huống về quả nhân tham sau khi anh tiếp thu truyền thừa.

"Tẩm điện mà lúc ấy em tiến vào, hẳn đó là nơi mà vị tiền bối đã truyền thừa cho anh cùng với bạn lữ của hắn ở", Kỳ Tĩnh nói, "Vị tiền bối kia tu vi rất cao, nhưng đạo lữ của hắn lại là một người thường không hề có căn cơ, thậm chí là không có cách nào tu luyện được."

"Trong lòng đạo lữ của hắn biết mình không có cách nào làm bạn lâu dài bên cạnh vị tiền bối kia được, cho nên một lòng muốn lưu lại huyết mạch của hai người. Trùng hợp là vị tiền bối kia trong một lần thăm dò bí cảnh đã phát hiện ra hai quả nhân tham này, bên người tiền bối có hai kiện pháp khí linh trí cực cao, chỉ cần đem thần hồn của hai kiện pháp khí này hút vào trong đó, lấy tinh huyết của hai người họ nuôi dưỡng, liền có thể hóa thành hình người, cùng hai người họ huyết mạch tương liên."

"Thì ra là thế", Ninh Hữu gật đầu, lại có chút nghi vấn, "Nhưng là lúc em phát hiện ra hai quả nhân tham này, bên trong cũng đâu có bất cứ thần hồn nào đâu."

"Thời điểm phát hiện ra hai quả nhân tham kia vẫn chưa thành thục", Kỳ Tĩnh nói, "Chỉ có thể lấy linh ngọc uẩn dưỡng mấy năm. Cái hộp ngọc mà em lấy ra, kỳ thật chính là linh ngọc mà tiền bối đã tiêu phí rất nhiều tinh lực mới sưu tầm được. Chỉ là quả nhân tham này trưởng thành rất khó khăn, đợi đến khi chúng nó thành thục rồi, linh ngọc này cũng biến thành hộp ngọc bình thường luôn."

"Chính là......", Ninh Hữu dừng một chút, "Bọn họ đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn sao?"

Kỳ Tĩnh gật đầu, trên mặt mang theo chút cảm giác phiền muộn tạo hóa trêu người, "Tu vi của tiền bối rất cao, cũng một lòng muốn cho đạo lữ của hắn cùng nhau trường sinh, cho nên trộm sau lưng đạo lữ nghiên cứu ra một cái tế trận."

Trong lòng Ninh Hữu lộp bộp một cái, "Tế trận kia sẽ không phải chính là tế trận mà chúng ta nhìn thấy đó chứ?"

"Chính là nơi đó", Kỳ Tĩnh nói, "Tiền bối vốn định lấy mình làm hiến tế, tự thân đem một nửa tu vi rót nhập vào trong cơ thể đạo lữ của hắn. Cái tế đàn mà Từ Khải chuẩn bị cho anh vón là nơi mà tiền bối đó định đứng."

"Bởi vì trận pháp này là nghịch thiên mà làm ra, hắn lại tìm chín người tu vi không cao, nhưng linh căn lại thuần túy để làm tế, lấy cái này để trung hoà với dòng chảy tu vi quá mạnh mẽ, như thế thân thể đạo lữ của hắn sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương gì."

"Sau đó?", Ninh Hữu tuy đã biết rõ trận pháp này sẽ không thành công, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi.

"Sau đó tiền bối bất ngờ bị bạn tốt của chính mình công kích", Kỳ Tĩnh sắc mặt thực lạnh, "Bởi vì thời điểm tiền bối bố trí tế đàn kia thực lực đã bị cắt giảm đi rất nhiều, cho nên bất hạnh bị tặc tử kia đắc thủ, cuối cùng chẳng những thân vẫn, mà ngay cả thần hồn cũng bị tên cầm thú kia chiếm được."

Vị tiền bối kia cũng coi như là sư tôn của Kỳ Tĩnh, nghe được hắn gặp phải độc thủ như thế, trong lòng Ninh Hữu không khỏi tức giận trùng trùng.

"Tên tặc tử kia muốn dùng phương pháp tương đồng để luyện hóa tu vi của tiền bối thành của mình, nhưng tại thời điểm cuối cùng muốn cắn nuốt thần hồn của tiền bối lại bị phản phệ đánh tan", Kỳ Tĩnh rất là thổn thức, "Tiền bối tuy rằng đã báo được thù, nhưng lại không còn sức để báo cho đạo lữ của hắn nữa, chỉ kịp lưu lại truyền thừa, liền tan mất."

Trong lòng Ninh Hữu có chút khó chịu.

Kỳ Tĩnh ôm chặt cậu, an ủi nói, "Tiền bối nếu đã tiêu tán, nói vậy hẳn đã tiến vào luân hồi rồi, kiếp sau nhất định sẽ cùng đạo lữ của hắn ở bên nhau suốt đời."

Ninh Hữu dở khóc dở cười, Kỳ Tĩnh đường đường là thượng tướng một đế quốc, nhưng lại bộ dạng nghiêm túc đứng đắn nói đến luân hồi như thế thật đúng là rất kỳ quái.

"Không nói đến tiền bối bọn họ nữa", ánh mắt Kỳ Tĩnh trở về trên chiếc hộp ngọc trên giường, mang theo chút ẩn ẩn chờ mong, "Nếu không có tinh huyết của hai người chúng ta, Viêm Hoàng cùng Lăng Vân sẽ chỉ có thể vẫn luôn bị nuôi dưỡng, mà không thể trưởng thành được đó."

Trong lòng Ninh Hữu đập bịch bịch, có một loại cảm giác thân thiết khác thường, "Về sau Viêm Hoàng cùng Lăng Vân liền sẽ huyết mạch tương liên cùng với chúng ta sao?"

Kỳ Tĩnh cười nói, "Đúng"

Hai người lập tức lấy một giọt tâm đầu huyết, nhỏ vào trong hộp ngọc.

Sau khi hai giọt máu giao hòa, liền lại lần nữa chia làm hai nửa, phân biệt đầu nhập vào trong hai quả nhân tham.

"Bùm! Bùm!"

Ninh Hữu mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng không dám, dùng sức giật giật tay áo Kỳ Tĩnh, "Anh nghe được không? Tiếng tim đập, đó là tiếng tim đập!"

Kỳ Tĩnh gật đầu, sắc mặt ôn nhu, "Anh cũng nghe được rồi."

Không biết vì sao, Ninh Hữu đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

Đem hai quả nhân tham nho nhỏ từ trong hộp ngọc ôm ra, cẩn thận ôm vào trong lòng mình, cái loại cảm giác thân thiết huyết mạch tương liên này khiến cho cậu cả người đều có chút không biết làm sao.

Ninh Hữu nhịn không được mà hôn một cái, sau đó liền cảm giác được bọn chúng truyền đến ẩn ẩn vui sướng.

"Bọn chúng thích em", Ninh Hữu đôi mắt sáng láng.

"Bọn chúng khẳng định là thích em rồi", Kỳ Tĩnh cười, trong lòng lại thầm nói, một đứa là Lăng Vân một đứa là Viêm Hoàng, sao có thể không thích Tiểu Hữu chứ.

"Anh cũng hôn bọn chúng một chút đi", Ninh Hữu chờ mong nhìn Kỳ Tĩnh mà nói.

Kỳ Tĩnh co rút khóe miệng, tưởng tượng một đứa trong đó chính là Viêm Hoàng cả ngày chỉ biết nhảy nhót, có thể nào cũng không thể hạ miệng nổi.

Nhưng mà dưới ánh mắt chờ mong của Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh làm sao có thể thốt ra lời cự tuyệt được, chỉ đành căng da đầu hôn xuống.

Sau đó, Kỳ Tĩnh liền cảm nhận được cảm giác cự tuyệt mãnh liệt cùng hận không thể đem bản thân tắm sạch hai lần —— đây là Viêm Hoàng đáp lại anh.

Kỳ Tĩnh nhất thời mặt đen thui.

"Viêm Hoàng, nhóc còn dám lên mặt cơ à?!"

Ninh Hữu khẩn trương ôm chặt hai quả nhân tham, "Anh làm gì đấy?"

Cảm nhận được cảm xúc đắc ý mà Viêm Hoàng truyền tới, Kỳ Tĩnh chỉ hận không thể đem nó kéo qua hung hăng đét mông một hồi. Nhưng mà đối mặt với Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh cũng chỉ có thể ép buộc chính mình cười, "Không có việc gì, chỉ là đùa Viêm Hoàng một chút mà thôi."

Ninh Hữu lên tiếng, quay đầu liền phi thường thân mật ôm hai quả nhân tham nhỏ nhìn không chớp mắt.

Thường thường còn hun hun một cái.

Kỳ Tĩnh nhìn mà không khỏi ê răng, anh có một loại ẩn ẩn dự cảm, tháng ngày tương lai của mình chỉ sợ sẽ không quá tốt đẹp.

Quả nhiên, sau khi Ninh Hữu có hai quả nhân tham nhỏ kia, liền trực tiếp đá Kỳ Tĩnh sang một bên. Kỳ Tĩnh muốn ngẫu nhiên thân thiết một chút, Ninh Hữu cũng phải do dự nửa ngày, nhưng đây còn không phải là điểm chết người. Điểm chết người chính là, Ninh Hữu do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là cự tuyệt anh.

Kỳ Tĩnh trải qua hai ngày sinh hoạt có thịt, sau đó lại trở về những năm tháng khổ bức thanh tâm quả dục, mà hết thảy những điều này đều là do hai đứa oắt con kia tạo thành.

Vì thế, tại thời điểm mà hai quả nhân tham còn chưa có sinh ra, một người cha khác của chúng đã tràn ngập oán niệm đối với chúng rồi.

Chín người Tinh Nhất dạo gần đây luôn cảm thấy lão đại của mình phá lệ nhàn rỗi, hai ngày trước đó, bọn họ căn bản là không thể thấy được bóng dáng lão đại chút nào, muốn tìm anh một chút cũng phải hứng bom đạn một trận. Mà hiện tại, lão đại bọn họ lại thường thường sẽ tìm một người trong số bọn họ hảo hảo giao lưu một hồi.

Vì thế, chín người Tinh Nhất cơ hồ là mỗi ngày đều mang mặt mũi bầm dập mà lên phố.

"Lão đại chúng ta đây là hỏng dây nào vậy?", Tinh Thất khóc không ra nước mắt.

Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, "Dục cầu bất mãn thôi"

Tinh Thất sắc mặt đỏ lên, nha nha chiếp chiếp không biết nên nói tiếp như thế nào.

Bạch Đan Phượng dùng ánh mắt ngạc nhiên trên dưới đánh giá Tinh Thất một lần, "Ngươi sẽ không phải vẫn là đồng tử* đấy chứ?"

*Editor: Để chỉ con trai chưa từng làm vận động kịch liệt trên giường

"Ngươi, ngươi quản ta à!", trên mặt Tinh Thất đều sắp phun hơi rồi.

Tinh Nhất một phen kéo Tinh Thất đến phía sau mình, sắc mặt không vui, "Một phụ nhân như ngươi, sao lại tuỳ tiện như thế chứ?!"

Bạch Đan Phượng bĩu môi, "Được rồi, chỉ biết các ngươi da mặt mỏng, không nói nữa."

Charles có chút tò mò ngoi lên, "Đan Phượng, em không phải nói Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu đã ấy ấy rồi sao? Vì cái gì Kỳ Tĩnh vẫn còn dực cầu bất mãn chứ?"

Trên mặt Bạch Đan Phượng toàn là vẻ muốn coi kịch vui, "Ai biết hai người bọn họ sao lại như thế, nói không chừng là Kỳ Tĩnh chọc Tiểu Hữu ghét rồi ấy."

"Được rồi, ở đây nói bừa còn không bằng nhanh chóng làm chính sự đi", Tinh Nhất lạnh lùng đánh gãy bọn họ.

Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, "Được được được, chính sự thì chính sự."

Lấy cái tính tình thối hoắc này của ngươi, để ta xem ngươi chừng nào thì có thể ôm được Tinh Thất về nhà!

*Editor: Chị đại! Chị hỏa nhãn kim tinh! Chị là thần tượng của iem! Chị la đại biểu của hủ nữa trên thế giới!!