Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 38: Hogwarts bắt đầu có những sự kiện đáng sợ.




"PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ MỞ RA MỘT LẦN NỮA, KẺ THÙ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ HÃY CẨN THẬN!!!!"


Dòng chữ đỏ ối, với những đường máu chảy xuôi xuống chân tường hành lang và thân hình già cỗi gầy còm đang khóc thảm thiết của lão Filch đâm vào nhận thức của những người có mặt tại đây - đoạn hành lang vắng người và chỉ có một giá đuốc lặng lẽ cháy.


Lũ trẻ sau một hồi đã theo chân giáo sư Mc.Gonnagall đi qua bên này.


Thứ thông điệp ghê người cùng khó hiểu  làm tụi nó nhất thời vô cùng sợ hãi cùng hoang mang, hàng loạt ánh mắt non nớt nhìn về phía những người lớn có mặt ở đây và đặc biệt là cụ Dumbledore, chúng mong nghe được thứ gì đó không phải quá tồi tệ, tựa như lời giải thích hợp lí cho dòng chữ và Norris đang bị hóa đá này.


Levy lặng lẽ nắm bàn tay đang bao lấy bàn tay cô chưa bao giờ buông của Hermione bên cạnh, thấy thân hình cô bé run run, nghĩ rằng cô ấy đang sợ gì đó nên chủ động trong im lặng an ủi.


Hermione đang nhìn dòng chữ khó hiểu trên tường, cảm nhận được sự chủ động tiếp xúc của Levy, lặng lẽ cúi xuống nhìn chỗ giao nhau ấm áp của hai người, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đập từng nhịp nóng bừng, đôi mắt nâu sáng lên, xinh xắn khác lạ nhìn sườn mặt trắng nõn đang trầm tư của Levy.


"Dumbledore, ngài nhất định phải tìm ra kẻ đã làm ra loại chuyện này, hãy để tôi tới tự tay trừng phạt hắn, róc thịt sẻ da cũng không đủ để trả Norris lại cho tôi"


Filch ôm cứng con mèo của lão trong lòng, để mặc nước mắt nhầy nhụa chảy xuôi trên gương mặt nhăn nheo, độc địa nói với Dumbledore, trong đầu lão dường như đã hiện ra viễn cảnh bản thân thay cho Norris đáng thương của lão báo thù.


Cụ Dumbledore nhíu mày, vẻ sầu tư của ngài ấy lúc này khiến cho thân hình đã già của ngài lại như càng già hơn:


"Bình tĩnh lại đi Argus, bà Norris vẫn chưa chết mà là đã bị ai đó làm cho hóa đá, hoặc có thể nói là, bà ấy đã bị ếm loại bùa chú hắc ám độc ác mà bất kì ai trong lâu đài này cũng không thể làm được"


"Bùa chú hắc ám sao Dumbledore?"


Snape lạnh lẽo nhìn qua cái xác cứng ngắc của con mèo Norris trong lòng lão Filch, sâu trong đó chứa sự trầm trọng nhìn về phía Dumbledore.


"Đúng vậy. Tuy nhiên thì có một điều thật may là đây chỉ là loại bùa chú cấp thấp, có thể được hóa giải bằng một loại độc dược được làm từ những củ nhân sâm của quý bà Sprout thích trồng trọt, anh hãy giúp bà ấy điều chế nhé Snape, chúng tôi tin anh"


Snape không nói gì nữa, gật đầu với Dumbledore và Mc.Gonnagall, quay lưng tính tìm chủ nhiệm nhà Hufflepuff, quý bà Sprout trong lời nói của cụ Dumbledore, lấy nhân sâm để điều chế thuốc.


Trước khi quay hẳn, ông ấy nhìn về phía bọn Levy một cái, thấy thân ảnh nho nhỏ của cô bé tóc đen ngắn nhà Slytherin trong đám sư tử, nhíu chặt mày, hừ lạnh phất tà áo bước đi.


Levy không bắt được cảnh đó, đôi mắt màu xanh lơ của cô bé người cá người cá này đang trong trạng thái lơ đãng, đầu óc thì đang mải trầm tư về những việc có thể xảy ra trong tương lai sắp tới.


"Cụ Dumbledore, người thừa kế trên câu kia có nghĩa là gì thế ạ?"


Harry đã sớm không nhịn được tò mò, giọng nói trong veo hướng tới hiệu trưởng đặt câu hỏi.


Cụ Dumbledore nhìn dòng chữ, thở dài, xoa mái tóc xù xù của cậu bé:


"Cái này ta nghĩ chỉ có giáo sư Binns thông thái dạy bộ môn Lịch Sử Pháp Thuật mới có thể giải thích được rõ ràng cho trò hiểu, Harry ạ"


Cụ nói xong, quay sang người bạn lâu năm của mình - giáo sư Mc.Gonnagall nhờ gửi:


"Minerva à, làm phiền cô đưa những đứa trẻ đang yêu này chở về nhà chung với nhé, tối nay đã có nhiều chuyện xảy ra rồi"


"Được thôi Dumbledore, lũ trẻ hãy cứ để tôi"


Giáo sư Mc.Gonnagall không ngập ngừng liền đồng ý, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía tụi nhỏ:


"Các trò, giờ hãy theo ta trở về kí túc, Levy là nhà Slytherin thì hãy đi cùng ta một đoạn, rồi sau đó tự đi nốt đoạn còn lại, được chứ?"


Levy nhìn vào chút lo lắng hiện lên ở đáy mắt của vị giáo sư hiền hậu này, gật gật đầu, hé môi đỏ mọng khẳng định:


"Ngài cứ yên tâm thưa giáo sư, em tin em sẽ lo được cho bản thân ạ"


"Ta tin trò!"


Mc.Gonnagall thật lòng mỉm cười, bất kì ai có thể tin tưởng và giúp bà đỡ lo đều làm bà rất vừa lòng.


Tất cả mọi người ai về nhà nấy, Levy cũng thành công trở về lại kí túc xá của mình, một bộ dáng trầm tư chưa giờ phút nào nguôi đi.


Quỹ đạo vẫn đang chuyển động, tương lai không xa Levy sẽ phải hội ngộ với mảnh hồn chứa trong Trường Sinh Linh Giá xuất hiện đầu tiên trong bảy năm cam go của Harry Potter.


Đối với mảnh hồn này, Levy cũng quyết định sẽ gom lại chung với Voldy bé nhỏ nhà mình, chờ đợi một ngày gom đủ lại các mảnh, đắp nặn lại một Tom bé nhỏ mà cô thương.


Chỉ là có một chút gút mắc, cuốn sổ màu đen kia hiện chắc hẳn đã nằm trong tay cô bé Ginny Weasley, không rời một tấc, mãi sau này khi gặp Harry ở dưới căn phòng chứa Tử Xà thì mảnh hồn này mới chịu bay ra ngoài đối đầu với cậu bé.


Hộp đựng linh hồn chỉ thu được những linh hồn đã rời khỏi thân xác, mà hiện tại thân xác của mảnh hồn thứ hai chính là cuốn sổ, nếu anh ta không bay ra khỏi đó, Levy sẽ không thể nào kịp thu vào hộp, trước khi Harry dùng răng nanh của con rắn kia đâm cho đến chết.


Đâm đến chết nha ~


Rất thảm ~


Voldy nhà cô mà thiếu đi mất một mảnh hồn thì sẽ khả năng cao là không trở lại bộ dáng đẹp trai lai láng mà Levy muốn quỳ liếm nữa, mà có thể sẽ là nửa đẹp trai nửa mặt rắn, viễn cảnh lúc đó không cần nói cũng biết là rất mặn mà luôn á.


Nên Levy không còn cách nào khác đó là im lặng chờ đợi kịch tình trôi dần, bám vào cài cắm cơ hội cho bản thân, như những gì cô đã làm ở năm nhất và thành công thu bé Voldy số hai vào trong lòng.


"Cô vừa tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ sao?"


Nói đến Voldy, Voldy bé nhỏ đáng yêu siêu cấp phiên bản tinh khiết liền xuất hiện bên cạnh Levy, ngồi xuống giường như thường lệ, nặng nề đặt ra câu hỏi.


"Đâu có? Cậu cảm nhận được gì sao Voldy?"


Levy nghe tiếng của Voldy, bắt đầu không an phận mò tới sờ mó, miệng trả lời.


Voldy bé nhỏ vừa tránh móng heo của Levy, vừa đỏ mặt tức tối.


"Đúng vậy, tôi thấy trên người cô có mùi của thứ rất khó chịu, sắp tới nhớ cẩn thận, tôi không đi nhặt xác cho cô đâu"


Levy thân mật cọ a cọ, mỗi lần thân thiết với Voldy bé yêu của mình, cô đặc biệt cảm thấy thỏa mãn, suy nghĩ cũng mềm mại và thích buông lời trêu ghẹo hơn bình thường.


"Ừm Voldy dễ thương ~ tất cả nghe cậu ~"


"Có cậu ở bên, chết cũng không dám chết nha ~ ai lại nỡ để thứ đáng yêu như cậu ở một mình đây hihi ~"


Tất nhiên Levy ý thức được sự nguy hiểm khi tới bắt mảnh hồn ấy, chỉ là...vì Voldy, cô có thể chấp nhận tất cả, sẽ đặc biệt cẩn thận.


Nếu thật sự cô để bản thân xảy ra chuyện gì đó uy hiếp đến tính mạng, thì Levy chắc chắn đó chỉ có thể là diễn ra sau khi cô thành công cứu Tom bé nhỏ mà thôi.


Voldy dãy dụa bất lực trong lòng Levy, thở phì phì nói:


"Tôi nói thật á, cô lo mà cẩn thận, thực sự sẽ không nhặt xác cho đồ bại hoại như cô đâu đấy"


"Rồi rồi, biết rồi mà Voldy ơi ~ Cậu lo lắng cho tôi làm tôi hạnh phúc quá đi hớ hớ" (*´ω`*)


"Ai lo lắng cho cô, cô lo lắng cho cô thì có, tôi làm sao có thể lo lắng được!"


"Ừm ừm...Voldy lo lắng cho tôi ~"


"Cô..."


Tiếng cười nói nhất thời lan tỏa ấm áp khắp căn phòng, ở trong lâu đài là những cô bé cậu bé phủ thủy ngủ đến vô lo.


Trăng ngoài kia lặng lẽ sáng, đám mây màu đen dày nặng yên ắng che lấp một khoảng trời, tựa như sự yên bình vui vẻ lúc này, rất nhanh...sẽ bị hắc ám bao phủ...