Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 46: Anh em




Thật lâu sau Lạc Nham mới có phản ứng lại, khởi động xe chạy về tiểu khu Quân Lan. Sau khi xuống xe, mang gương mặt lạnh lùng đi thẳng vào phòng ngủ, mệt mỏi ngồi xuống mép giường, yên lặng cúi đầu.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là của Giản Nhất gọi đến.

Anh rút điện thoại ra nhận máy.

“Lạc Nham, là tôi, Giản Nhất.” Giọng nói dịu dàng dễ nghe từ đầu máy bên kia truyền đến.

Sự bực bội trong lòng anh như giảm hơn phân nửa: “Tôi biết.”

“Anh về đến nhà rồi sao?” Giản Nhất cười nhẹ hỏi thăm.

“Đến rồi.”

“Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút, năm mới vui vẻ. Lần nữa cảm ơn anh vì đã đưa bọn tôi về.”

“Không có gì, năm mới vui vẻ.”

Cúp điện thoại, anh ngã người xuống gường nhìn bóng đèn thủy tinh trên trần nhà.

Cùng lúc, Giản Nhất cúp điện thoại xong cởi áo khoác, chạy nhanh đến giường chui vào ổ chăn ấm.

“Tiểu Đồng tỉnh rồi sao, mèo lười.” Giản Nhất chui vào ổ chăn ôm Cố Tiểu Đồng mềm mại, vui vẻ nói.

Cố Tiểu Đồng rất háo hức đón năm mới, vừa nghe thấy tiếng pháo, cô bé liền thức dậy, lúc này đang cười hì hì nói: “Chị ơi, em muốn ăn bánh quy.”

“Không thể ăn.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì trước khi ngủ ăn bánh sẽ bị sâu răng, mau ngủ đi, đợi đến khi trời sáng sẽ cho em ăn nhé.”

“Được rồi.” Cố Tiểu Đồng lập tức nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ say.

Mẹ Giản bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Lạc Nham về đến nhà chưa?”

“Rồi ạ.”

Bà xốc chăn ngồi lên giường, giống như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Hôm nay Lạc Nham làm sao vậy?”

Giản Nhất hỏi lại: “Cái gì làm sao ạ?”

“Con không thấy sao? Lông màu của cậy ta cau chặt lại như đang có tâm sự.”

Giản Nhất suy nghĩ một hồi, cô nhớ lại cảm giác mất mát và cô đơn trên người anh hôm nay, nhưng lại không hiểu nguyên nhân vì thế chỉ trả lời: “Con cũng không biết nữa, chúng ta cũng không thể quản được suy nghĩ của người ta.”

Mẹ Giản thấy cũng không sai, gật đầu: “Cũng đúng, ngủ đi.”

“Dạ.”

Hôm sau là ngày mùng một đầu năm, Giản Nhất vừa tỉnh lại đã nhận được tin nhắn chúc phúc của Tần Hữu Bân, cô lịch sự nhắn lại: “Chúc mừng năm mới.”

Vừa gửi tin nhắn đi, Tần Hữu Bân đã gọi điện đến.

Cô khá bất ngờ khi nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, cậu ta gọi cho cô làm gì? Đang do dự không biết có nên tiếp hay không, tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì rung lên không ngừng.

Mẹ Giản cho rằng Giản Nhất chưa tỉnh, đứng gọi ngoài cửa: “Giản Nhất, Giản nhất, Tiểu Đồng con đi xem chị dậy chưa?”

“Được ạ.” Giọng nói lanh lảnh của Cố Tiểu Đồng ngoài cửa.

Giản Nhất vội nói vọng ra: “Con tỉnh rồi.”

“Điện thoại của con kêu nãy giờ, sao không nhận?”

“À, bây giờ con nhận.”

Cô vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói vui sướng của Tần Hữu Bân: “Giản Nhất, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.” Cô đáp lấy lệ: “Cậu có chuyện gì không?”

“Hôm nay cậu có bận không?’

“Có chuyện gì không?” Giản Nhất vẫn hỏi.

Tần Hữu Bân: “Tôi có hai vé xem phim, chúng ta cùng đi xem phim đầu năm nhé.”

“Tôi phải ở nhà trông em gái.” Giản Nhất khéo léo từ chối.

“Dẫn Tiểu Đồng đi luôn, hiếm khi cậu mới có thời gian.”

“Không được, tôi con bận việc khác nữa.” Giản Nhất từ chối dứt khoát: “Nếu không còn việc gì, tôi cúp máy đây, mẹ tôi gọi xuống ăn cơm.”

“Giản Nhất!” Tần Hữu Bân níu lại.

Lần đầu tiên trong đời cô bị một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi làm phiền như vậy, bất đắc dĩ phải nói: “Sắp thi đại học rồi, tôi còn phải đọc sách.”

“Vậy thii đại học xong chúng ta đi xem phim nhé?” Tần Hữu Bân nài nỉ.

“Nói sau đi.”

Cúp điện thoại cô thở phào nhẹ nhõm.

“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng mặc áo khoác lông, đung đưa đầu dưa hấu nhỏ mềm mại, bộ dáng đáng yêu đứng trước cửa giục cô: “Chị ơi, mẹ gọi xuống ăn cơm.” Thông báo xong quay đầu chạy đi.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi cô bé lại.

Cố Tiểu Đồng quay đầu.

“Lại đây.”

Cố Tiểu Đồng từ từ bước đến trước mặt cô, Giản Nhất cúi xuống hôn cô bé một cái nói: “Chào buổi sáng, đi đi.”

Cô bé lại chạy ra khỏi phòng ngủ, Giản Nhất nhìn bóng hình đáng yêu của Cố Tiểu Đồng, tâm tình buổi sáng sớm rất tốt.

Sau bữa cơm sáng, mẹ Giản đến bệnh viện chăm sóc ba Cố, giao Cố Tiểu Đồng cho Giản Nhất. Hai chị em liền dắt nhau đến cung thiếu nhi chơi cầu trượt, trượt vài lần lại chuyển sang chơi những trò khác. Còn cho rằng ngày Tết nơi này sẽ không mở cửa, không ngờ không chỉ mở mà còn rất đông người đến đây. Tình cờ hai người gặp Lạc Nham cũng đang ở đây, khác với ngày thương, hôm nay anh mặc một bộ tây trang thẳng thớm, càng thêm khí chất âm trầm, nội liễm ổn trọng, Giản Nhất khá bất ngờ.

Cô đang vớt Cố Tiểu Đồng từ trong biển bóng nhiều màu sắc ra, trông có vẻ hơi mất sức. Lạc Nham thấy vậy vội vàng đi qua, anh chặn lại cổ tay Giản Nhất rồi kéo Cố Tiểu Đồng ra khỏi biển bóng.

“Lạc Nham.” Giản Nhất giật mình hoảng sợ, sau đó kinh ngạc kêu lên.

“Ca ca.” Cố Tiểu Đồng cũng kêu lên.

Lạc Nham nhìn Giản Nhất, những rối rắm hai ngày nay bởi vì nụ cười của cô mà tan biến hết, lúc này dường như anh đã có đáp án cuối cùng.

“Sao anh lại ở đây?” Giản Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Văn phòng của tôi ở tầng trên.” Anh chỉ tay lên lầu.

Giản Nhất cùng Cố Tiểu Đồng nhất thời ngẩng đầu nhìn theo.

“Đầu năm mới cũng bận vậy sao?” Cô nhận lấy Cố Tiểu Đồng trong ngực anh.

“Cũng không bận lắm, em thì sao?”

“Tôi dẫn con bé tới đây chơi.”

Lạc Nham hỏi Cố Tiểu Đồng: “Bé con, chơi đủ chưa?”

“Chưa đủ ạ.” Cố Tiểu Đồng ăn ngay nói thật lắc đầu.

Anh cười hỏi: “Còn muốn chơi gì nữa? Anh chị sẽ dẫn em đi chơi tiếp.”

“Bắp gang.”

“Cái gì?” Lạc Nham nghe không rõ.

“Tiểu Đồng nói con bé muốn ăn bắp rang.” Giản Nhất cười nhìn cô bé: “Chỉ được ăn một ít thôi.”

Đôi mắt cô bé liền tỏa sáng, gật mạnh đầu.

Lạc Nham bật cười: “Vậy chúng ta đi mua bắp rang.”

“Tuyệt vời!” Cố Tiểu Đồng vui sướng nhảy nhót.

Bắp rang?

Suy nghĩ đầu tiên của anh là rạp phim trong trung tâm thương mại sẽ có bắp rang. Trước đó anh đã từng dẫn Tưởng Tiếu Tiếu và Tần Hữu Bân đi xem phim, ngoài từ “đẹp” và “không đẹp” để miêu tả bộ phim, Tưởng Tiếu Tiếu vẫn luôn khen ngợi bắp rang trong rạp phim khá ngon, vị bơ thơm lừng giòn rụm.

“Đến rạp chiếu phim mua nhé.” Lạc Nham đề nghị.

Cố Tiểu Đồng lập tức gật đầu, chỉ cần cô bé thích, Giản Nhất sẽ không từ chối: “Đi thôi.”

“Anh muốn chọn vị nào ạ?” Tiểu ca ca trước quầy phục vụ đồ ăn nhanh trong rạp phim hỏi.

Hai người Giản Nhất và Lạc Nham cúi đầu hỏi ý Cố Tiểu Đồng.

Cô bé thành thục nói: “Chocolate.”

“Lấy vị chocolate.” Lạc Nham nhắc lại với phục vụ.

Giản Nhất dặn thêm: “Một phần nhỏ nhất, cảm ơn.”

“Được, xin chờ một chút.”

Ba người đứng đợi trước quầy ăn vặt, Giản Nhất giữ Cố Tiểu Đồng lại không cho cô bé chạy lung tung, Lạc Nham lúc đầu nhìn hai người, sau đó xoay đầu nhìn poster các bộ phim xem có bộ phim nào có thể xem, dư quang thoáng thấy hình ảnh quen thuộc, là Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu.

Tưởng Tiếu Tiếu trợn mắt kinh ngạc nhìn anh và Giản Nhất. Tần Hữu Bân bên cạnh cũng đang trừng mắt tức giận với Lạc Nham.

“Lạc, Lạc Nham…” Tưởng Tiếu Tiếu nhỏ giọng kêu lên.

Tần Hữu Bân oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nham, đột nhiên quay đầu dậm chân đùng đùng chạy đi.

“Hữu Bân.” Tưởng Tiếu Tiếu nhìn Lạc Nham một cái, dường như không thể tin được, sau đó lại nhìn theo Tần Hữu Bân, cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo cậu ta: “Hữu Bân!”

Trong rạp phim khá ồn ào, sự chú ý của Giản Nhất đều dừng trên người Cố Tiểu Đồng, cho nên không biết có sự xuất hiện của hai người kia.

“Bắp rang vị chocolate đã xong đây.” Giản Nhất nghe thấy nhận lấy bắp rang, Lạc Nham trả tiền. Cô nói tiếng cảm ơn rồi đưa bắp rang cho Cố Tiểu Đồng, nhắc lại lần nữa: “Chỉ được ăn một chút.”

“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu không ngừng, tay nhỏ nhón một hạt bắp rang.

Giản Nhất nói với Lạc Nham: “Đi thôi.”

“Không xem phim sao?”

“Không có phim cho trẻ con.”

“Vậy thì đi thôi.” Anh mỉm cười với cô.

Ra khỏi rạp chiếu phim, mẹ Giản gọi điện đến thúc giục hai người, Lạc Nham liền đưa hai người về. Lúc quay về nhà mình, đột nhiên anh bị Tưởng Tiếu Tiếu chặn giữa đường.

Vừa lên xe cô ấy đã hỏi: “Lạc Nham, anh thích Giản Nhất?”

“Ừ.” Lạc Nham dứt khoát thừa nhận.

Tưởng Tiếu Tiếu giật mình kinh ngạc, cô còn cho rằng anh chỉ không phủ nhận, mập mờ mà bỏ qua câu trả lời, nhưng không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Anh thật sự thích Giản Nhất, cô đột nhiên nhớ tới cô gái ngồi trong xe anh ngày đó, còn tự hỏi tại sao bóng dáng quen thuộc như vậy, thì ra là Giản Nhất.

“Vậy Hữu Bân phải làm sao?” Tưởng Tiếu Tiếu hỏi.

Lạc Nham: “Anh sẽ đi tìm nói.”

Tưởng Tiếu Tiếu không biết nói gì cho phải, cũng không thể tưởng tượng ra, anh em họ lại cùng thích một cô gái, hơn nữa lại là hai người anh em này ưu tú như vậy. Tưởng Tiếu Tiếu không khỏi hâm mộ Giản Nhất, nhưng trong lòng không thể không phục, một cô gái xuất sắc như Giản Nhất như bây giờ đủ để thu thút Tần Hữu Bân và Lạc Nham rồi. Chính cô trước kia đã từng chán ghét Giản Nhất như vậy, nhưng bây giờ lại vì dung mạo xinh đẹp, thành tích học tập tốt, tính cách tốt và sự nỗ lực của Giản Nhất mà chán ghét không nổi.

Cô thật sự tâm phục khẩu phục.

Lạc Nham vững vàng lái xe đưa Tưởng Tiếu Tiếu về đến nhà, anh tiếp tục đánh tay lái đến Tần gia, vừa xuống xe người giúp việc đã nghênh đón, Lạc Nham liền hỏi: “Hữu Bân có ở nhà không?”

“Có, vừa mới về đã chạy lên lầu rồi.”

“Được, cảm ơn.” Anh đi thẳng lên lầu hai, gõ cửa phòng Tần Hữu Bân, không có người đáp lại.

“Hữu Bân, anh vào đây.” Lạc Nham nói một tiếng rồi vặn nắm cửa đi vào phòng Tần Hữu Bân, trong phòng vô cùng hỗn loạn, có thể nhìn ra cậu ta đã gạt hết những đồ vật trên bàn xuống đất, còn mình thì nằm bẹp trên giường.

Anh nhíu mày quan sát sau đó trở tay đóng cửa lại.

Tần Hữu Bân chôn mặt trong chăn: “Tại sao anh lại làm vậy?”

Lạc Nham bất động không đáp.

Tần Hữu Bân đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu chất vấn anh: “Em đã nói với anh, cái gì cũng nói hết, tại sao anh còn làm như vậy?!”

Sắc mặt anh vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào Tần Hữu Bân.

Hai mắt Tần Hữu Bân như muốn bốc lửa.

Nếu nói Tần Hữu Bân lúc này là lửa, thì Lạc Nham lại chính là một khối băng, anh lạnh lùng hỏi: “Em xem mình thành cái dạng gì rồi?”