Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 67: Chủ động




Giản Nhất kinh ngạc dừng bước.

Võ Thụy Thụy thích Lạc Nham? Thật sự bị Hầu San San đoán trúng? Chuyện này có chút đột ngột khiến cô ngẩn người. Lúc này điện thoại vang lên, cô vội vàng đi vào một buồng vệ sinh nhỏ giọng nhấc máy, mẹ Giản gọi đến hỏi khi nào cô mới về, cô báo một thời gian cụ thể rồi gác máy. Ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa, bên ngoài đã không còn ai, Lạc Nham và Võ Thụy Thụy đã rời đi.

Giản Nhất nhìn thấy Võ Thụy Thụy ở tầng dưới, cô ấy đang đứng trước quầy thất thần.

“Thụy Thụy.” Giản Nhất nhẹ nhàng gọi.

Võ Thụy Thụy vội vàng hoàn hồn giả bộ nhìn máy tính, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Giản nhất.”

“Ừ, ngẩn người gì vậy, tan làm thôi.” Cô cười nói.

Võ Thụy Thụy cúi đầu liếc thời gian trên máy tính, thật sự đã đến giờ tan làm, cô ấy ngơ ngẩn à một tiếng, rồi nói được.

“Đúng rồi, Phán Phán nói hôm nay có hẹn nên đi trước, con gái đi về khuya không an toàn, nếu không chị và Vương miễn hai người về cùng đi.” Giản Nhất vẫn giống như mọi khi quan tâm đến nhân viên cửa hàng.

Vương Miễn nghe vậy vội đi lên nói: “Được, tôi đưa cô về cổng trưởng.”

Võ Thụy Thụy trực tiếp từ chối: “Không cần.”

Vương Miễn sửng sốt.

Võ Thụy Thụy cảm thấy mình nói chuyện quá thẳng thừng nên hòa hoãn lại: “Tôi còn có việc khác, có lẽ không cùng đường với Vương Miễn.”

Giản Nhất nhìn vương Miễn một cái: “Vậy thì chị đi đường nhớ cẩn thận.”

Nét mặt Vương Miễn lộ ra chút mất mát.

Võ Thụy Thụy không nói gì thêm.

Giản Nhất nói xong đi vào bếp phụ dọn dẹp một chút, lúc ra thì Vương Miễn đã về, nhưng Võ Thụy Thụy vẫn còn đứng trước quầy, cô kinh ngạc hỏi: “Thụy Thụy, sao chị còn chưa về?”

Võ Thụy Thụy cầm túi xách, lơ đễnh nói: “À, à, bây giờ về, bây giờ về.”

“Đi thôi, đúng lúc em cũng về, cùng đi đến ngã tư.” Giản Nhất nói.

Võ Thụy Thụy gật đầu đi theo cô.

Hàng quán hai bên đường phố đại học đã đóng cửa, trên đường rất yên tĩnh, cơn gió mùa hè thổi qua có chút mát mẻ.

Giản Nhất và Võ Thụy Thụy song song đi đưới ánh đèn đường, cô trò chuyện cùng Võ Thụy Thụy những chuyện trong trường học, chẳng hạn như cách để ở chung với các bạn trong ký túc xá. Võ Thụy Thụy trả lời từng câu, mượn ánh đèn đường, cô có thể nhìn rõ gương mặt Giản Nhất. Trắng nõn sạch sẽ, nhìn được cả những sợi lông tơ tinh tế trên mặt, cực kỳ xinh đẹp. Nhưng cô ấy biết Giản Nhất không chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài, mà còn ở trái tim.

Tuy rằng Giản Nhất đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng cô cũng rất tôn trọng nhân viên. Cô vẫn luôn hòa nhã mỉm cười đối đãi với từng người, hơn cả là những nỗ lực và trạng thái tích cực của cô có thể truyền tải đến người bên cạnh.

“Giản Nhất.” Võ Thụy Thụy thình lình lên tiếng.

Giản Nhất quay đầu lại: “Sao vậy?”

Võ Thụy Thụy do dự một lát rồi dừng bước, cứng rắn nói: “Chị vừa mới tỏ tình với Lạc Nham.”

Giản Nhất rất ngạc nhiên, không ngờ Võ Thụy Thụy lại nói cô nghe chuyện này. Võ Thụy Thụy cảm thấy khó nói, nhưng một khi đã nói ra cũng không khó khăn đến vậy, cô ấy tiếp tục: “Nhưng đã bị từ chối, anh ấy nói mình thích em.”

“Cho nên?” Giản Nhất vẫn bình tĩnh đón nhận ánh mắt Võ Thụy Thụy.

Võ Thụy Thụy không dám nhìn Giản Nhất, tầm mắt dừng lại trên cái bóng của cô.

Giản Nhất nhẹ nhàng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lúc này Võ Thụy Thụy mới mở miệng: “Thật ra chị đã biết anh ấy thích em từ lâu, bởi vì anh ấy vẫn luôn xuất hiện cùng thời gian em ở trong tiệm. Em ở trong tiệm, anh ấy sẽ đến, nếu em không ở, anh ấy cũng không đến lần nào. Nhưng anh ấy quá ưu tú, là người đàn ông tốt nhất mà chị gặp trong hơn hai mươi năm qua, cho nên muốn thử một lần, mạnh dạn nói ra tình cảm của mình.”

“Chị đã làm đúng.” Giản Nhất nói.

Võ Thụy Thụy ngẩn người, ánh mắt rơi trên người Giản Nhất.

Giản Nhất: “Chị không cần phải cảm thấy áy náy trong lòng.”

Võ Thụy Thụy nhìn thẳng vào Giản Nhất, cô quả thực đã cảm thấy rất áy náy. Từ khi học tiểu học đến nay, thành tích hay nhân cách của cô vẫn luôn được những người xung quanh khen ngợi, chính cô cũng tự tin về bản thân mình, cho nên vẫn luôn khiến người khác cảm thấy cô cót chút kiêu ngạo.

Nhưng lần này, rõ ràng đã biết Lạc Nham thích Giản Nhất, hơn nữa Giản Nhất rất tốt, cũng rất tốt với cô. Mặc dù hai người bọn họ không nói gì nhưng hành vi và cử chỉ đều ăn ý như một cặp yêu nhau. Thế mà cô vẫn đi tỏ tình với Lạc Nham, điều này khiến cô cảm thấy rất hổ thẹn trước sự quan tâm của Giản Nhất dành cho mình. Đó là một loại phản bội, nhưng Giản Nhất lại nói rằng cô đã làm đúng.

“Thụy Thụy, thật ra lúc chị tỏ tình em đã tình cờ nghe thấy, vẻn vẻn chỉ có câu kia, những chuyện lúc sau không hề nghe thấy gì cả.” Giản Nhất cũng rất thẳng thắn: “Em không cô ý nghe lén.”

Võ Thụy Thụy rất ngạc nhiên.

Ngữ khí Giản Nhất ôn hòa: “Em cảm thấy không sao hết.”

“Nhưng chị biết rõ anh ấy thích em, chúng ta là bạn bè, chị còn…”

“Lạc Nham và em vẫn không là gì, còn chưa phải người của em nên chị có quyền theo đuổi, anh ấy tạm thời vẫn còn tự do.” Cô cười nhẹ nói.

Võ Thụy Thụy bắt đúng trọng điểm: “Tạm thời.”

Giản Nhất gật đầu: “Không sai, tạm thời.”

“Vì sao là tạm thời.”

“Bởi vì em sẽ nhận lời anh ấy, miễn cho bị một cô gái tốt như chị đoạt mất.”

Võ Thụy Thụy mở to hai mắt nhìn Giản Nhất, cô không nhờ Giản Nhất lại thẳng thắn nói việc này với cô như vậy, điều này ngay lập tức làm thuyên giảm cảm giác tội lỗi trong lòng cô, đáy lòng tự nhiên cũng sinh ra một loại thưởng thức với Giản Nhất.

“Anh ấy không nhận lời chị.” Võ Thụy Thụy.

Giản Nhất chỉ nhìn cô ấy mà không đáp.

Võ Thụy Thụy cũng không nói thêm nữa, chào tạm biệt Giản Nhất rồi xoay người đi về hướng đại học Nam Châu. Vừa đi vừa khổ sở trong lòng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Lạc Nham là người đầu tiên trong hai mươi hai năm qua khiến cô rung động, chỉ trong mấy tháng cô đã nếm trải được đủ vị chua, ngọt, đắng, cay của tình yêu, còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc, nhưng cô đã tự đấu tranh cho bản thân một lần và sẽ không hối hận nếu thất bại.

May mắn Lạc Nham đã dứt khoát từ chối mà không chơi trò mập mờ, không giữ lại cho cô một tia hy vọng hão huyền nào, đồng thời cũng giúp cảm giác bi thương của cô giảm đến mức thấp nhất, khiến cô cam tâm tình nguyện buông tay. Điều khiến cô khâm phục chính là Giản Nhất vẫn là Giản Nhất mà cô biết, thậm chí còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của cô.

Lần đầu tiên trong đời biết yêu, cô đã gặp được hai người tốt như vậy.

Trong lúc Võ Thụy Thụy đang tự mình điều tiết, Giản Nhất cũng chậm rãi đi về tiểu khu nhà mình, xe đạp điện đã để cho mẹ Giản chạy, cô không muốn bắt xe nên cứ đi như vậy, xem như giải sầu.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng ở phía đối diện.

Giản Nhất vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Giản Nhất!”

Cô nhìn sang thì thấy Lạc Nham đã xuống xe đi về phía cô, anh cau mày hỏi: “Sao em lại một mình ở đây?”

“Lấy đâu ra hai mình?” Cô hỏi.

“Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao?” Lạc Nham bất mãn.

“Trị an ở phố đại học tốt lắm.”

“Chẳng may?” Lạc Nham hung hăng nói.

Giản Nhất thấy biểu tình này của anh, vui vẻ cười cười: “Anh từ đâu tới vậy?”

“Nhà em.”

“Anh đến nhà tôi làm gì?”

“Tìm em đó.”

“Tìm tôi?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, sự căng thẳng sâu trong đáy mắt dần chuyển thành dịu dàng, lẩm bẩm một cậu “anh nhớ em”, sau đó nắm lấy cánh tay cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”

“Đợi chút, anh vừa nói gì?”

“Cái gì cũng không nói.”

“Nói đi.”

“Không có gì.”

Giản Nhất bị anh lôi kéo nhét vào trong xe, anh cũng ngồi vào ghế lái: “Sao không bắt xe về?”

“Chỉ muốn đi bộ một chút.” Cô đáp.

“Lần sau đừng đi dạo phố buổi tối một mình.”

“Được.” Giản Nhất đồng ý.

Lạc Nham liếc cô một cái, nhíu mày nói vừa rồi anh lái xe đến Cố gia để tìm cô, gặp Tiểu Đồng đang cầm gương son môi ở cửa, lúc đó mẹ Giản đang nhào bột trong bếp, cho nên anh đành giúp cô bé rửa mặt, rửa tay.

Giản Nhất rất ngạc nhiên: “Tiểu Đồng trang điểm.”

“Đúng vậy.”

“Trời ạ.”

“Không biết học của ai, còn lấy son với gương của mẹ em ngồi nghiêm túc dưới đèn bôi hết nửa cây son lên miệng.” Anh bật cười kể lại.

“Mẹ tôi vẫn tiếc mãi không dám dùng son đấy.” Giản Nhất nói đùa.

Lạc Nham cười: “Đúng vậy, còn nạt Tiểu Đồng vài câu.”

“Con bé có khóc không?”

“Không khóc, nhưng nhận sai rồi.”

Giản Nhất: “Tiểu Đồng nhà tôi không dễ khóc như vậy.”

Anh chuyển tầm lắc nhìn cô một cái, mỉm cười đánh tay lái vào tiểu khu, đến cổng Cố gia anh cũng xuống xe, hai người đứng trước cổng sắt, cô chưa vào anh cũng không đi.

“Giản Nhất.”

“Lạc Nham.”

Hai người đồng thanh, cả hai nhất thời sửng ốt, Giản Nhất phản ứng lại liền nói: “Anh nói trước đi.”

Anh thật sâu nhìn cô, quyết định nói ra: “Giản Nhất, em chuẩn bị học đại học ở đâu?”

Cô nghĩ thầm có lẽ từng bị cô từ chối nên để lại di chứng, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Ngay ở Nam Châu.”

“Không đến đế đô?”

“Không đi.”

Lạc Nham trầm mặc một lúc: “Được, dù em đến nơi nào, anh cũng đi cùng em.”

“Nói xạo?”

“Thật.”

Giản Nhất cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nhìn hai tay Lạc Nham đang buông thõng tự nhiên, cô khẽ nâng gương mặt trắng nõn lên, duỗi tay nắm lấy tay anh.

Lạc Nham sững người, tim tựa hồ như ngừng đập, sau đó cuộn lên từng tầng sóng gió đánh sâu vào sắc mặt của anh: “Em…”

“Nói với anh chuyện này.” Cô nói.

“Chuyện gì vậy?” Lạc Nham hết sức kích động.

“Em…”

“Giản Nhất!” Giọng nói của mẹ Giản đột nhiên vang lên, đèn sân bật sáng trưng, chiếu rọi toàn bộ Cố gia.

Giản Nhất vội vàng bỏ tay Lạc Nham ra, xoay người nhích sang một bên thật nhanh.

Lạc Nham cũng sợ hãi, không hiểu sao cảm thấy có tội.

“Giản Nhất, thật là con à.” Mẹ Giản đi ra sân: “Vừa rồi trông thấy đèn xe bên ngoài, còn tưởng ai.”

Tim Giản Nhất đập thình thịch: “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?”

“Mẹ đang dọn phòng, lát nữa mới ngủ.” Bà mở cửa ra hỏi Lạc Nham: “Lạc Nham, lúc về gặp Giản Nhất à?”

Lạc Nham đáp lại với vẻ mặt không được tự nhiên: “À, vâng vâng.”

“Cảm ơn cậu đã đưa con bé về nhé, vất vả quá.”

Lạc Nham mất tự nhiên cười cười, khiêm tốn nói: “Không có gì, không có gì ạ.”

“Giản Nhất, con mau vào đi, Tiểu Đồng còn chưa ngủ đâu, còn bò loạn trên giường.”

“Có ngã xuống giường không mẹ?”

“Không đâu.”

Lúc này cô mới yên tâm, quay đầu nói với Lạc Nham: “Cảm ơn anh đã đưa em về, ngày mai gặp, trên đường đi cẩn thận.”

Lạc Nham không muốn cũng phải gật đầu, trước mặt Giản Nhất và mẹ Giản anh không tình nguyện lái xe rời khỏi Cố gia, buồn bực dừng lại trước cổng tiểu khu, phiền chán dựng xe ở bên đường. Một lúc sau, vì trên ngón tay còn vương lại dư vị ấm áp vừa rồi mà rung động, khóe miệng bất giác cong lên, anh bật cười thành tiếng.

Anh thầm nghĩ, Giản Nhất đây là thích anh đúng không, đúng không, đúng không?

Khẳng định là đúng.