Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 53: Lục úy lai, ôm ta [h]




Edit: J Cent

Beta: girl_sms

Rất nhiều lúc, miệng không chỉ dùng để nói, lưỡi cũng không chỉ dùng nếm mùi vị.

Mặt nóng, thân thể nóng, sợi tóc nóng, tứ chi cũng nóng, ngay cả lỗ chân lông, mỗi tấc da thịt cũng nóng rực. Mảnh đất bí mật giữa hai chân được bao hàm bởi miệng và lưỡi mềm mại, mà còn mềm mại hơn là nơi thần bí kia.

Giống như có nham thạch cực nóng bao phủ bộ vị nữ nhân của mình,Tằng Khả Hận bởi vì không nhìn tới, nên xúc giảm càng trở nên linh mẫn. Nàng có thể cảm nhận được cánh môi Lục Úy Lai một lần lại một lần hôn lấy nơi hư không của mình, có thể cảm nhận được cái lưỡi của nàng ấy trở nên linh hoạt dị thường, câu dẫn, khiêu khích, trêu chọc khỏa trân châu đã sưng cứng của mình.

Bất đồng so với lần dùng tay thô lỗ khi nãy, giờ phút này Lục Úy Lai khôi phục vẻ ôn nhu hiền lành thường ngày. Môi nàng, lưỡi nàng, thậm chí cả vẻ thở dốc, tất cả mọi thứ của nàng ta đều mềm nhẹ như lông hồng. Mỗi khi hơi thở nóng hổi đánh vào, Tằng Khả Hận không tự chủ được run sợ. Loại cảm giác này thật tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho nàng muốn rơi lệ.

Cuộc đời đến tột cùng có bao nhiêu cái một năm, lại có bao nhiêu cái mười tám năm? Có vô số đáp án cho điều đó. Nhưng Tằng Khả Hận cho rằng, chỉ cần sống tự do tự tại, tùy tâm sở dục, vô luận sống bao lâu, cũng sẽ không tiếc nuối.

Nhưng mà từ khi gặp được Lục Úy Lai, con người của nàng, suy nghĩ của nàng, lại trở nên điên đảo. Tằng Khả Hận có thể thản nhiên thừa nhận, lần đầu tiên gặp Lục Úy Lai, nàng rất chán ghét người này, thậm chí là không muốn nhìn nàng ta.

Tằng Khả Hận chán ghét người yếu đuối, xem thường người động tí là khóc, chán ghét người nghĩ bản thân là Thánh Jesus, không biết lượng sức mình, thấy người ta khổ sở lại như thánh mẫu muốn cứu giúp. Nàng không có tư tưởng chánh phái, cho dù chỉ là một đứa nhỏ, nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập suy nghĩ độc ác. Đều này là do hoàn cảnh từ thơ ấu đến trưởng thành của nàng ảnh hưởng.

Khi mới biết Lục Úy Lai, nàng ấy là người vô hại, đối với ai cũng thật tốt, điều đó khiến Tằng Khả Hận nhìn thấy mà khó chịu. Nàng cảm thấy Lục Úy Lai là kẻ giả dối, nàng ấy không thú vị, nàng ấy thật vô dụng. Nhưng khi nàng ấy bị Bạch Quân vũ nhục, lại biểu hiện ra một mặt mà mình chưa từng thấy.

Khi đó Lục Úy Lai sợ hãi, bàng hoàng, bất lực, không dám hy vọng xa vời có ai đó cứu giúp nàng ấy. Mặc dù mình đang bên cạnh nàng, nàng cũng không hy vọng mình ra cứu giúp. Tằng Khả Hận hiểu được, nàng ấy sợ liên lụy mình. Nhưng nàng càng hiểu được, trong lòng mình đang khó chịu.

Con người đều là ích kỷ, không đúng sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lục Úy Lai chưa từng nghe qua những lời này sao? Ta ở đây, ta nhìn ngươi bị một người nam nhân vũ nhục. Còn ngươi? Ngươi cũng không hướng về ta cầu cứu, một khi đã như vậy, ta cứ mặc ngươi bị vũ nhục, nhìn ngươi khổ sở.

Lúc ấy Tằng Khả Hận là nghĩ muốn làm thế. Nhưng sau đó nàng lại thay đổi chủ ý, điểm này chính nàng cũng không rõ vì sao. Khi đó nàng chỉ có một ý tưởng, không thể để thảm kịch này phát sinh. Nếu trên đời này còn người ngu ngốc như Lục Úy Lai, một lòng suy nghĩ vì người khác, thì chính mình tạo sao không thể vì tên ngu ngốc ấy mà điên một lần?

Cũng vì một lần điên cuồng đó, tạo thành sự thay đổi lớn, ràng buộc hơn mười năm.

Rất nhiều lần Tằng Khả Hận tự hỏi bản thân, nàng rốt cuộc có yêu Lục Úy Lai hay không? Đáp án, đương nhiên là yêu.

Nếu là yêu, vì sao lại nhẫn tâm gây thương tổn, thậm chí làm ra mấy việc thần kinh này? Tằng Khả Hận chỉ có thể nói, mỗi người đều có lúc thân bất do kỷ. Nàng bây giờ, chỉ muốn làm trọn vẹn cuộc hoan ái này, sau đó, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Lục Úy Lai.

“Lục Úy Lai… Mau một chút…Sẽ…”

Thân thể mẫn cảm không còn chịu nổi sức ép quá lớn, Tằng Khả Hận cảm thấy bụng run rẩy kịch liệt, dù Lục Úy Lai chưa tiến vào, mới chỉ dùng đầu lưỡi liếm vài cái, nàng đã gần lên cao triều.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Lục Úy Lai bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng. Thân thể sắp đạt đến đỉnh cao nhất lại từ giữa không trung ngã xuống, phía dưới thân thể đau nhức làm Tằng Khả Hận khó chịu nhíu mày. Nàng không biết Lục Úy Lai tại sao làm như vậy, nàng thật sự muốn, muốn nàng ấy cho mình khoái nhạc, nhưng nàng ấy lại chậm chạp không chịu thỏa mãn.

“Khó chịu sao?”

Là người đứng xem, Lục Úy Lai dễ dàng đem biểu hiện của Tằng Khả Hận nhìn rành mạch, thấy hoa viên vì động tình mà sung huyết, không được mình an ủi lại càng thêm tiên diễm. Lục Úy Lai cười cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy viên cầu nơi trung tâm, không ngoài sở liệu, viên cầu ở trong tay nàng càng thêm cứng cáp, càng thêm nóng rực.

“A…Tiểu Úy Lai, ngươi trở nên thật xấu. Ngươi biết không? Để ta ở giữa không trung, thật chán ghét. Ngươi không cho ta, vậy…Ân!”

Thân thể bị xâm nhập bất ngờ, vẫn là một lúc ba ngón, kích thích như vậy làm cho Tằng Khả Hận nhất thời không thể thừa nhận. Chỉ theo phản xạ cong người lên để giảm bớt đau đớn Lục Úy Lai mang đến.

Huyệt động của Tằng Khả Hận cũng không rộng lớn, lại lâu lắm không có làm chuyện này. Vừa rồi Lục Úy Lai dùng hai ngón tay tiến vào, nàng có chút khó chịu. Hiện giờ trực tiếp dùng ba ngón, cho dù lúc này thông đạo đã ướt át, nhưng vẫn không hết đau đớn.

Nỗi đau đó, Tằng Khả Hận coi nó như một sự hưởng thụ. Đây là lần đầu tiên trên giường mà Lục Úy Lai không ôn nhu đối đãi nàng, còn nàng lại là một kẻ đê tiện thích bị như vậy. Tằng Khả Hận đen tối nghĩ nếu như Lục Úy Lai thô lỗ thêm một chút, đem mình phá hư, có phải không thêm sẽ kích thích hơn?

“Thật có lỗi, làm đau ngươi?”

Thấy Tằng Khả Hận nhíu mày, Lục Úy Lai nhẹ giọng hỏi. Vừa hỏi nàng vừa đem ba ngón tay tiến vào chỗ sâu bên trong. Tằng Khả Hận hít sâu một hơi, cảm giác được thân thể bị khai phá. Nàng biết ba ngón tay Lục Úy Lai là tiến vào cùng lúc. Căn bản là cố ý.

“Ta thoải mái còn không kịp, như thế nào lại đau? Lục Úy Lai, ngươi sẽ không chỉ có nhiêu đó thôi chứ? Bạch Quân năm đó đối với ngươi làm thế nào, ngươi quên hả?”

Bạch Quân ~ cái tên này, đối với Lục Úy Lai, đối với Trì Thanh, đối với rất nhiều nữ nhân bị hãm hại, là một điều kiêng kị.

Lúc sống chung trước kia, Tằng Khả Hận cũng không chủ động nhắc đến cái tên này với Lục Úy Lai. Mà nay, Tằng Khả Hận lại ngay lúc này nhắc đến cái tên vốn phải quên đi. Lục Úy Lai nghe xong, động tác cũng tạm dừng.

Nàng nhìn Tằng Khả Hận tươi cười, cũng cười rộ lên. Người này cười vẫn đẹp như vậy, vẫn khinh thường mọi thứ như vậy. Lục Úy Lai thật muốn hỏi Tằng Khả Hận vì cái gì, vì cái gì đến lúc này, ngươi vẫn không chịu tháo xuống mặt nạ? Tằng Khả Hận, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hoặc là nói, ngươi muốn đem ta tổn thương đến như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?

Trong cơ thể, kẻ xâm lược không lưu tình chút nào thoát ra tiến vào. Có câu nói, có loại người rất tiện, càng tiện càng vui. Tằng Khả Hận cảm thấy mình chính là điển hình của loại người này. Thân thể từng bước thích ứng với cảm giác đau đớn cùng vui sướng, thậm chí, khi Lục Úy Lai tiến vào bên trong, nàng sinh ra một loại cảm giác trước nay chưa từng có.

Loại cảm giác này, đau đớn rồi lại tê dại, làm cho nàng nhịn không được muốn lớn tiếng kêu lên.

“Nhanh…nhanh một chút nữa…”

Lời nói thúc giục từ miệng tràn ra, cho dù tốc độ Lục Úy Lai đã rất nhanh, Tằng Khả Hận vẫn không thỏa mãn. Thân thể bị va chạm lên xuống, băng vải cũng có dấu hiệu lỏng ra. Lục Úy Lai mỗi lần tiến vào đều thẳng tắp, không lưu tình chút nào. Mỗi lần rời khỏi, cố tình gợi lên ngón tay, ba ngón tay xoẹt qua vùng mẫn cảm trong thân thể nàng.

Lý trí chậm rãi bay xa, Tằng Khả Hận dùng hai tay vô lực bắt lấy thành giường trên đầu, hai chân gắt gao quấn lấy Lục Úy Lai, không tự chủ động đậy vòng eo đi theo tiết tấu của nàng ta. Lên xuống phập phồng, vết thương trên bụng bị xé rách đau đớn. Tằng Khả Hận không ngại, thật không ngại. Nàng muốn cùng Lục Úy Lai cứ như vậy điên cuồng, dù tan xương nát thịt cũng không chối từ.

“Lục Úy Lai ôm ta.”

Tăng Khả Hận chắc chắn đầu mình bị khoái cảm làm cho choáng váng cho nên mới nói ra một cái yêu cầu ngốc nghếch như vậy. Tuy rằng trước kia hai người vẫn thường xuyên ôm nhau, hay mỗi khi kích tình qua đi cũng sẽ ôm nhau mà ngủ như người yêu. Nhưng Tằng Khả Hận hiểu được, nàng cùng Lục Úy Lai, vĩnh viễn cũng không thể chân chính thành người yêu của nhau.

Lúc này đây là lần hoan ái cùng nhau cuối cùng trước khi phân ly. Tăng Khả Hận biết nàng không nên tiếp tục năn nỉ Lục Úy Lai ôm nàng. Nhưng nàng thật sự nhịn không được, thật sự rất muốn ôm nữ nhân này một cái. Đáng tiếc, yêu cầu của nàng cũng không được đáp ứng, chờ mãi cũng chỉ là một cái cắn không lưu tình.

Cần cổ một lần nữa bị cắn, thương tổn lần thứ hai so với lần đầu càng thêm hung mãnh. Tăng Khả Hận giơ cổ lên tạo thuận tiện cho Lục Úy Lai cắn mình. Bụng đau, cổ đau, giữa hai chân cũng đau, rồi lại có cảm giác thoải mái. Ba phương diện kích thích làm cho thân thể Tằng Khả Hận run run, nàng vươn hai tay vô lực, nhẹ nhàng khoác lên vai Lục Úy Lai. Vòng eo khởi động, cọ xát lên thân thể mặc chỉnh tề của nàng ta.

Hôn xong, đúng hơn là cắn xé xong, Lục Úy Lai ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn người nằm ở dưới thân mình. Chính cái nhìn này đã gọi lại lí trí của nàng, màu hổ phách trong con ngươi khôi phục không ít độ ấm.

Sắc mặt Tằng Khả Hận lúc này tái nhợt như giấy, mồ hôi theo trán nàng chảy xuôi xuống cổ, xẹt qua chỗ mình đã cắn đến huyết nhục mơ hồ, hòa cùng máu tươi tích lại trên gối đầu, nhiễm hồng một mảng lớn. Hai cánh tay của nàng ấy nắm chặt lan can trên đỉnh đầu, rõ ràng không còn nhiều khí lực, nhưng vẫn bám níu thật chặt.

Trên bụng quấn đầy băng vải một lần nữa bị máu tươi nhiễm hồng, miệng vết thương không biết từ khi nào bị rách ra. Lục Úy Lai chỉ nhìn cũng biết có bao nhiêu đau đớn, mà nàng ấy lại không rên một tiếng, nhẫn nại đến bây giờ.

“Đừng…Đừng dừng…”

Thân thể đạt đến cực hạn hoan ái, đôi mắt nâu của Tằng Khả Hận có chút tan rã, nàng nhìn đôi môi cùng cằm Lục Úy Lai đã nhiễm máu, si ngốc cười. Nàng đưa tay cầm lấy tay trái của Lục Úy Lai lau đi vết máu trên cằm nàng ấy.

Tay trái Lục Úy Lai nhiễm máu của mình, trong mắt Tăng Khả Hận hiện lên tia nghịch ngợm, chậm rãi kéo bàn tay nhiễm máu đó hàm vào trong miệng. Đồng thời, nàng duỗi tay còn lại nắm lấy tay Lục Úy Lai còn ở trong cơ thể mình, dẫn dắt nàng ấy một lần nữa vận động.

Một màn như vậy, nhìn qua vừa kỳ quái lại chói mắt. Lục Úy Lai không biết mình rốt cuộc bị làm sao, hoặc là nói, nàng không chắc người nằm phía trên có phải là bản thân nàng hay không. Vì cái gì nàng lại nhẫn tâm đem Tằng Khả Hận làm thành như vậy? Nàng ấy còn bị thương, chính mình sao lại hành động như thế? Những vấn đề này, Lục Úy Lai nghĩ không rõ. Nàng chỉ biết các nàng lúc này không thể tiếp tục làm, nàng phải chữa trị cho Tằng Khả Hận, không thể để nàng ấy tiếp tục chảy máu.

“Tằng Khả Hận, buông ra, vết thương của ngươi nứt ra rồi.”

“Không, ta không muốn buông ra. Đừng dừng…Lục Úy Lai…Đừng dừng lại…”

Trong miệng ngậm lấy ngón tay của Lục Úy Lai, tốc độc nói chuyện của Tằng Khả Hận rất chậm, còn kèm theo thở dốc trầm trọng. Nhìn đôi mắt mê ly đầy dục vọng, Lục Úy Lai không biết phải như thế nào cho phải, làm thế nào để Tằng Khả Hận đình chỉ loại hành vi tự ngược này.

“Tằng Khả Hận, ngươi chảy máu.”

Lục Úy Lai thấp giọng, đau xót nói. Nàng vẫn đau lòng vì nàng ấy, thật vô dụng.

“Không cần lo cho ta, ta không sao, còn rất vui sướng, chỉ cần ngươi nhúc nhích, tiếp tục nhúc nhích…”

Tằng Khả Hận nói xong, lại bật cười. Nàng hé mở đôi môi, cái lưỡi phấn nộn vòng quanh ngón tay Lục Úy Lai. Lúc này nàng như một yêu cơ, mỗi một động tác ngửa đầu, một một lần động lưỡi, thậm chí từng ánh mắt cũng mang đến lực hấp dẫn thật lớn.

Tằng Khả Hận đem ngón tay dính máu liếm sạch. Nàng cũng không ngừng lại, mà dọc theo ngón tay xuống tới lòng bàn tay, tại lòng bàn tay nhẹ nhàng liếm. Cảm giác tê dại kèm theo nhè nhẹ ngứa khiến thân thể Lục Úy Lai run rẩy, nàng muốn rút tay về, Tằng Khả Hận lại không cho nàng cơ hội.

Ngón tay đặt trong cơ thể của Tằng Khả Hận không tự chủ mà vận động, đó là dục vọng lên tới cao nhất sản sinh ra động tác vô thức. Trong lòng dù biết vết thương Tằng Khả Hận cần được xử lý, Lục Úy Lai vẫn kiềm lòng không khởi động ngón tay, thở dốc càng ngày càng nặng. Lục Úy Lai cúi người hôn lên, lại liếm vết thương trên cổ đối phương.

“Ân…Cứ như vậy…Đừng có ngừng…Lục Úy Lai.”

Tằng Khả Hận là thuốc kích thích tốt nhất, nghe nàng ấy nhẹ giọng nức nở, nhìn lớp mồ hôi mỏng che kín thân thể. Lục Úy Lai thật sự hy vọng giờ phút này vĩnh viễn kéo dài, hai người các nàng không cần tách ra.

Nhưng mộng đẹp như thế nào, luôn luôn phải có lúc thức tỉnh.

Ngón tay hoạt động càng lúc càng nhanh, thân thể Tằng Khả Hận cuối cùng cũng tới điểm cực hạn. Lâu ngày tích lũy, lúc này thân thể giống như có dòng suối mới, tràn ngập sức sống. Thời điểm đạt tới cao triều, Tằng Khả Hận mở to hai mắt, cố gắng nhìn Lục Úy Lai. Cho dù thân thể nàng đã mệt đến không chịu nổi, đại não của nàng vẫn vô cùng thanh tỉnh.

Khoái hoạt, thoải mái, thật thỏa mãn, thật hạnh phúc. Tằng Khả Hận cảm thấy mình là thịt trên người Lục Úy Lai, là hơi thở, thậm chí là một sợi tóc. Nàng ấy có thể khống chế thân thể mình, một ánh mắt tùy tiện, một động tác, cũng là cho mình thần hồn điên đảo.

Nàng yêu Lục Úy Lai, tuy rằng chưa bao giờ nói với ai, nhưng đây là sự thật.

Thân thể như phù du, linh hồn nhẹ nhàng, ý thức cũng phiêu xa. Bộ vị bị tiến vào lại tê dại truyền tới toàn thân, vết thương trên bụng cũng hòa theo loại cảm giác sung sướng này, không còn đau đớn nữa. Thật sự nàng rất thích cảm giác bị Lục Úy Lai giữ lấy.

Nhiệt lưu lúc này trở thành vô cùng mãnh liệt, chúng muốn đại náo lên trời, thậm chí muốn lên tới đỉnh mặt trời. Cuối cùng, chúng hội tụ cùng nhau, tìm được nơi gọi là huyệt động, dốc toàn lực phun trào. Tằng Khả Hận không thể khống chế, càng không muốn khống chế. Nàng không quan tâm mà cung thân thể dậy, đem Lục Úy Lai ôm lấy gắt gao, đem thân thể mình hiến dâng cho ngón tay nàng ấy.

Cao triều tung hoành thoát phá, viên mãn đến tột cùng. Nhìn áo dài trắng của mình bị ướt nhẹp, còn có máu tươi cùng một mảng drap giường ướt nhẹp, Lục Úy Lai lẳng lặng nhìn người nằm ở trên giường, Tằng Khả Hận không ngừng thở dốc, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

Quan hệ của các nàng cũng như không khí lúc này – rất xấu hổ.

Một lát sau, tầm mắt hai người rốt cuộc giao nhau. Lục Úy lai nhìn hai mắt mông lung Tằng Khả Hận, muốn nói lại thôi, không biết bây giờ nên nói cái gì.

Lúc này, “phịch” một tiếng từ cửa truyền đến, hai người nhìn lại, liền gặp Đông Dụ Phi đứng trước cửa, gắt gao nhìn chằm chằm các nàng. Mà ngón tay của Lục Úy Lai vẫn còn nằm trong thân thể Tằng Khả Hận, chưa rút ra.

Trong lòng bỗng chốc trở nên hỗn loạn, nhìn hốc mắt Đông Dụ Phi đỏ bừng, xoay người rời đi. Lục Úy Lai rút tay từ trong người Tằng Khả Hận ra, muốn đuổi theo, lại nhìn đến trên người nàng ấy máu đã nhiễm hồng thì đứng ngay tại chỗ.

Phát hiện ra đối phương rơi vào thế lưỡng nan, Tằng Khả Hận cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai, đẩy nàng ta đi. Hành vi như vậy, không thể nghi ngờ là cổ vũ Lục Úy Lai đuổi theo Đông Dụ Phi.

Thấy người kia muốn mình rời đi, Lục Úy Lai mở miệng muốn nói cái gì, phun ra được một chữ ngươi, rồi cuối cùng vẫn không nói tiếp.

“Đi đi, ta có thể chịu mà, không có ngươi, vẫn còn bác sĩ khác.”

Tằng Khả Hận nói xong, nhắm hai mắt lại, không nhìn Lục Úy Lai nữa. Thấy nàng ta tựa hồ không có vấn đề gì, Lục Úy Lai đem áo dài trắng cởi ra, lại rửa sạch d*m thủy trên tay rồi chạy ra ngoài.

Nhìn lại căn phòng còn tràn ngập nhiệt tình khi nãy, lúc này chỉ còn mình mình, rồi nhìn băng vải trên bụng càng ngày càng ướt. Tằng Khả Hận cười, đem quần áo bệnh nhân mặc vào, nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường. Hai chân nàng không có khí lực, căn bản không đi nổi.

Vì thế, Tằng Khả Hận chỉ có thể dựa vào bên cửa sổ. Dưới lầu, Lục Úy Lai kéo tay Đông Dụ Phi, thật kích động nói cái gì đó. Nàng khóc, tuy rằng Tằng Khả Hận không thấy được, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Lục Úy Lai đang khóc.

Sau đó, Đông Dụ Phi đem nàng ta đẩy ra, nàng ngã trên mặt đất. Tằng Khả Hận lấy tay cầm lấy khung cửa sổ, đè nén xúc động muốn chạy xuống nâng nàng ấy dậy, nhìn bóng dáng Đông Dụ Phi. Một bước, hai bước, ba bước. Nữ nhân kia cuối cùng quay đầu lại, đem Lục Úy Lai ôm vào trong lòng.

Nhìn các nàng ôm nhau cùng một chỗ, Tằng Khả Hận vui mừng cười cười, một lần nữa bò lại lên giường. Hoàn hảo, người kia trở về tìm Lục Úy Lai. Làm được như vậy, hẳn là thật yêu đi. Mặc dù nhìn thấy ngươi cùng ta làm loại việc này, nhưng cũng quay đầu lại. Nàng ấy so với ta sẽ tốt hơn, không bao giờ…làm ngươi khổ sở.

Tằng Khả Hận miên man suy nghĩ, mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng trầm. Vuốt ve vết thương trên bụng, nhìn quần áo bệnh nhân đã nhiễm hồng. Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, thật muốn ngủ mãi mãi…

PS: Càng ngày càng thấy mắc mệt với má Hận =)) yêu như chế thà không yêu còn đỡ mệt nách hơn:)) Gì đâu mà quằn quại và đau đớn dễ sợ, có gì thì nói quách ra đi cho đẹp trời, giấu giấu diếm diếm rồi mai mốt đao khổ, mấy bạn đọc tức 1 còn bọn mình edit với beta còn tức gấp 10 =)) Ngược mà còn dài, dai nữa mới chịu, hơn 3600 chữ nhen:”> gần bằng 2 lần những chương bình thường, may mà có H nếu không chắc tóm tắt cho đỡ mất sức:”>

Dạo này bận rộn nên không ra chương nhìu, nhưng vẫn ráng đảm bảo 1 tuần/ 2 chương nha:”> Tuần sau cũng vậy, tính đẩy nhanh bộ nài nhưng sao thấy khó khăn quá:)) Hài hài đi còn ráng được chứ quằn quại như vầy trái tym mong manh íu đuối của mình sao chịu nổi =))

Phần lải nhải hết rồi hihi mấy bạn đọc truyện đi, lời từ trái tym: muốn drop ghê =))