Thiếu Nữ Xinh Đẹp Chốn Khuê Phòng

Chương 9




Dịch: Trâu Lười

Chu Sưởng đoán không sai, Kim thị vừa nghe thấy Triệu Yến Bình muốn nạp A Kiều làm thiếp, nhà họ Triệu còn đồng ý cho 10 lượng bạc tiền sính lễ, bà lập tức nghĩ đến chuyện về nhà thu bạc. Nhà mẹ đẻ của bà cũng khuyên nhủ bà, có bậc thang để xuống, Kim thị vội vàng thu dọn quần áo rồi gọi con trai, con gái lên xe lừa về nhà.

Ba mẹ con về sớm, còn chưa đến giờ nấu cơm tối. A Kiều nghe thấy tiếng nói chuyện nhưng cô không muốn gặp Kim thị, cô chỉ ngồi ở đầu giường đọc sách.

Lầu Hoa Nguyệt đều dạy mấy cô gái đọc sách viết chữ, như Kim thị nói, A Kiều vào lầu Hoa Nguyệt mới cơ hội học được rất nhiều thứ giống tiểu thư khuê các. Bác trai biết cô thích đọc sách nên đưa mấy quyển văn thơ cho cô, bình thường cô rảnh rỗi thì ngồi đọc sách giết thời gian.

Chu Sưởng đi ra cổng đón vợ.

Thật ra sáng nay ông đã hối hận vì cái tát kia, đàn ông đàn ang sao có thể đánh phụ nữ được. Thấy mặt vợ vẫn sưng đỏ, Chu Sưởng càng thêm áy náy.

Đang ở ngay trước mặt Chu Thời Dụ và Chu Song Song nên ông phải giữ gìn sự uy nghiêm của người làm cha. Nhưng vừa đi cùng Kim thị vào trong phòng, ông lập tức xin lỗi Kim thị mấy lần, cuối cùng cũng dỗ được bà.

Sau khi hết giận, Kim thị hưng phấn hỏi: “Nhà họ Triệu thật sự đồng ý cho 10 lượng bạc sao?”

Ánh mắt Chu Sưởng xoay chuyển, ông gật đầu nói: “Ừm.”

Chu Sưởng còn muốn tiếp mấy câu nhưng thấy Kim thì cười cao hứng như thế, ông dừng một chút rồi thở dài nói: “Thời gian nạp thiếp còn chưa định, nhưng tôi thấy nhà họ định tổ chức trước năm mới đấy. Tính đi tính lại, Kiều Kiều chỉ có thể ở nhà chúng ta nhiều nhất 4 tháng nữa thôi. Trong 4 tháng này, bà cho con bé sắc mặt tốt đi, đừng giống như trước đây.”

Kim thị không phục nói: “Trước kia tôi không cho con bé sắc mặt tốt sao? Nếu con bé đổi xử với tôi giống như ông thì tôi sẽ lạnh nhạt với nó à? Còn không phải do nó hận năm đó tôi bán con bé đến chỗ kia sao, nó đã hận tôi thì tôi cười như hoa cũng vô dụng thôi…”

Chu Sưởng xua tay: “Được rồi, được rồi, tóm lại mấy tháng này chúng ta đừng ồn ào nữa, nên sắp xếp như nào thì bà sắp xếp đi, nhà họ Triệu muốn tổ chức tiệc rượu, chúng ta gả cháu gái cũng không thể để vắng vẻ quá được.”

Kim thị hiểu rõ, bà bị đám hàng xóm xung quanh mắng là người mợ có lòng dạ độc ác, chuyện lần này có thể kéo lại mặt mũi cho mình, đương nhiên và sẽ làm thật tốt rồi.



Bà mối nhận được câu trả lời của nhà họ Chu thì đến nhà Triệu lần nữa. Lần này phải ký công văn và định ngày nạp thiếp.

Nạp thiếp đơn giản hơn cưới vợ, nếu cưới vợ thì phải thương lượng rất nhiều chuyện.

Cái gọi là công văn chính là công văn nạp thiếp, việc này cần trưởng bối hai nhà đến nha môn huyện làm, sau khi viết công văn xong thì ấn dấu tay lên. Bên trên công văn nạp thiếp ngoại trừ ghi rõ tên và quê quán của hai bên thì họ còn ghi số tiền sính lễ đã ước định trước đó. Trước lễ nạp thiếp một ngày, nhà trai sẽ đem công ăn nạp thiếp và sính lễ sang cho nhà gái, hôm sau lại qua đón dâu lần nữa.

Nếu một bên muốn hủy bỏ hôn ước thì công văn nạp thiếp chính là chứng từ để bồi thường hoặc lấy lại sính lễ.

Triệu Yến Bình giao tất cả mấy chuyện này cho bà Triệu.

Bà Triệu rất nóng vội, bà ước gì có thể nạp A Kiều ngay lập tức rồi để con bé dùng tốc độ nhanh nhất kéo tâm tư của cháu trai từ trên người mấy thanh niên trẻ tuổi kia về.

Bà mối cầm lịch sang chỗ bà Triệu, bà vừa mới đọc ngày tốt đầu tiên là “Mùng 8 tháng 9” thì bà Triệu đã nói luôn: “Ngày này tốt, chọn ngày này đi, còn 20 ngày nữa vừa đủ thời gian chuẩn bị tiệc cưới.”

Sớm hay muộn cũng không liên quan đến bà mối, bà lại cầm ngày tốt sang bên nhà họ Chu hỏi ý kiến.

Kim thị cũng mong ngóng thu 10 lượng bạc tiền sính lễ nên đồng ý cực kỳ sảng khoái. Bởi vì Triệu Yến Bình làm việc ở nha môn nên hai ngày này Chu Sưởng dành thời gian đến nha môn một chuyến là được.

Trong nha môn, tri huyện là quan to nhất, phía dưới chia thành phòng công vụ, phòng hộ, phòng lại bộ, phòng hình, phòng lễ và phòng binh.

(Phòng lễ: Chuyên tổ chức nghi lễ, thi cử…

Phòng hộ: Chuyên lo chuyện hộ tịch, ruộng đất, thuế,…

Phòng hình: Chuyên bắt giữ, tra khảo tội phạm.)

Triệu Yến Bình làm việc ở phòng hình, lúc cần phá án hắn sẽ dẫn theo nhóm bộ khoái bôn ba bên ngoài, lúc không có án thì ngồi ở phòng hình chờ tri huyện tuyên án mới.

Chu Sưởng đi vào nha môn huyện, sai dịch nghe nói ông muốn tìm Triệu Yến Bình thì vào bên trong truyền lời trước.

Thân hình của Triệu Yến Bình rất khỏe, tâm tư cũng nhạy bén, hắn thường truy đuổi những tên tội phạm tinh thông giỏi võ. Triệu Yến Bình bắt đầu làm bộ khoái ở nha môn huyện từ năm 17 tuổi, làm 7 năm, tri huyện thay 5,6 người nhưng không có một tri huyện nào không thích hắn cả. Bộ khoái chỉ là một chức quan nhỏ không quan trọng, có thể làm bao lâu thì phải xem tri huyện có thích ngươi hay không. Nếu vì một bộ khoái vụng về, không phá được án, liên lụy tới thành tích của tri huyện thì chẳng mấy chốc sẽ bị đổi ngay thôi. Một người có thể duy trì 7 năm như Triệu Yến Bình thật sự rất ít.

Cho nên người dân trong huyện đều gọi Triệu Yến Bình là quan gia.

Dân chúng kính trọng hắn, các sai dịch, bộ khoái trong nha môn huyện cũng phục hắn.

Nghe nói Chu Sưởng tới, Triệu Yến Bình tự mình ra đón ông vào.

Mấy bộ khoái nhàn rỗi đều hiếu kỳ không biết tú tài tìm Triệu Yến Bình làm gì, họ không có gì làm nên đi theo đến phòng lễ. Lúc nghe thấy Triệu Yến Bình nói với người ở phòng lễ rằng hắn muốn làm công văn nạp thiếp, nhà gái chính là cháu gái từng vào lầu Hoa Nguyệt lúc trước của Chu tú tài, mấy bộ khoái đều há to mồm như con sò. Cái miệng giống hệt nhau, không nói lên lời.

Nhóm bộ khoái huýt sáo chạy về phòng hình lớn tiếng thông báo chuyện này.

Vụ án ở lầu Hoa Nguyệt mới trôi qua một năm, nhóm bộ khoái không thay đổi gì nhiều nên phần lớn họ đều đến lầu Hoa Nguyệt bắt người. Có mấy bộ khoái thích lợi dụng người khác đã ức hiếp kỹ nữ trong đấy, còn một số người có tính cách đoan chính thì chưa từng làm chuyện đó. Nhưng bình thường không có cơ hội gặp gái đẹp nên họ vẫn có ấn tượng sâu sắc với nhóm kỹ nữ trong lầu Hoa Nguyệt.

“Tôi nhớ ra rồi, lúc đi bắt tú bà, bên người quan gia Triệu có một kỹ… cô gái cực kỳ xinh đẹp đi theo sát phía sau. Lúc đám người đó bị nhốt ở trong ngục, quan gia Triệu còn cố ý dặn dò cai ngục chăm sóc cô gái đó, vậy có phải là cô gái đấy không?”

“Đậu mé, tuyệt đối đừng, tôi từng đuổi theo cô gái đó, nhưng bị quan gia Triệu bắt gặp nên không làm được chuyện gì. Nếu như người quan gia muốn nạp là cô ấy, về sau lại nhớ tới chuyện xưa, quan gia Triệu không lột xa tôi mới lạ!”

“Yên tâm đi, quan gia Triệu của chúng ta coi trọng nhất là nói lý. Lúc đó không ai quen biết ai, chỉ cần về sau cậu đừng đuổi theo chị dâu nhỏ của chúng ta nữa là được, quan gia Triệu sẽ mặc kệ cậu.”

“Chậc chậc, quan gia Triệu vừa ký công văn nạp thiếp, cậu liền gọi là chị dâu nhỏ luôn. Đúng là đồ vỗ mông ngựa, quan gia ở phòng lễ cũng nghe thấy đó.”

Sau khi cười đùa một trận, bộ khoái mặt đen sờ mũi hỏi: “Chỉ có tôi hiếu kỹ chị dâu nhỏ của chúng ta như thế nào thôi sao? Quan gia Triệu nhiều năm như vậy vẫn không chịu lấy vợ, nhưng cuối cùng lại bị chị dâu nhỏ mê hoặc, rốt cuộc chị dâu nhỏ xinh đẹp như thế nào vậy?”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay ra nhìn bộ khoái Lưu vừa thấp vừa cường tráng từng đuổi theo A Kiều.

Bộ khoái Lưu còn chưa động được tay áo của A Kiều, hắn mới nhìn lướt qua vài liền bị quan Triệu đuổi đi, hắn không nhớ rõ gương mặt của cô nhưng ấn tượng duy nhất chính là trắng. Cô mặc váy lộ một mảng lớn phần trước ngực, cái váy đỏ tươi làm nổi bật làn da trắng như tuyết, không cần nhìn mặt cũng thấy máu nóng trong người sôi trào, bản thân chỉ muốn đè cô ra hung hăng chơi một trận.

Ký ức đó làm bộ khoái Lưu thấy ngứa ngáy, nhưng hắn không ngốc đâu, người ta chuẩn bị làm thiếp của quan gia Triệu, nếu lúc này hắn bàn luận chị dâu nhỏ tương lai thì quay đầu sẽ có người báo cáo với quan gia Triệu ngay. Lúc đó quan gia Triệu không đạp chết hắn mới lạ.

Dân chúng đều khen quan gia Triệu là người tốt, nhưng chỉ có những bộ khoái như bọn hắn mới biết quan gia Triệu hung ác như thế nào. Lúc trước có một tên nghi phạm bị áp giải thừa dịp bộ khoái không chú ý đã đánh trọng thương bộ khoái kia rồi chạy trốn, lúc đó quan gia Triệu lập tức đuổi theo đá một phát làm kẻ đó ngã lăn ra đất, nửa ngày sau cũng không đứng lên được.

Bộ khoái Lưu rùng mình, hắn giả vờ nói mình đã quên lâu rồi, dù bộ khoái khác hỏi như thế nào hắn cũng không chịu tiết lộ nửa chữ.

Đúng lúc này, Triệu Yến Bình làm công văn nạp thiếp xong quay lại.

Nhóm bộ khoái nhiệt tình xông tới hỏi thăm ngày nạp thiếp của quan gia Triệu. Họ còn muốn đến nhà họ Triệu uống rượu mừng.

Triệu Yến Bình đã có sắp xếp trước, hắn nói: “Thời gian định vào ngày mùng 8 tháng 9, nhưng trong nhà hơi nhỏ, không bày được mấy bàn lớn nên không mời mọi người qua được. Tối mùng 7 tôi làm chủ mời mọi người ra quán ăn.”

Hắn vừa nói xong, nhóm bộ khoái đều hú lên như sói.

Tri huyện Tạ đang xem sổ sách nộp thuế năm ngoái ở các nơi năm ngoái thì nghe thấy tiếng reo hò bên phòng hình. Hắn sai người hầu Thuận Ca Nhi đi ra xem có chuyện gì.

Thuận Ca Nhi nhận lệnh rời đi, một lúc sau hắn nhanh chóng cười trở về nói: “Bẩm đại nhân, mùng 8 tháng sau quan gia Triệu muốn nạp thiếp, ngài ấy muốn mời mọi người uống rượu mừng.”

Triệu Yến Bình muốn nạp thiếp?

Tạ Sính ngạc nhiên nói: “Hắn còn chưa lấy vợ mà, sao lại nạp thiếp trước rồi?”

Sao Thuận Ca Nhi biết được chứ: “Nếu không để tôi gọi quan gia Triệu tới, đại nhân trực tiếp hỏi ngài ấy?”

Tạ Sính không rãnh rỗi như vậy, hắn tiếp tục làm việc.

Đến lúc mặt trời lặn, Triệu Yến Bình sửa lại bản án rồi đến tìm hắn.

Tạ Sính cười nhìn người đã giúp đỡ mình: “Nghe nói anh Triệu muốn nạp thiếp, chúc mừng, chúc mừng.”

Triệu Yến Bình cười nhàn nhạt, hắn cũng tới vì chuyện này: “Trong nhà tổ chức tiệc rượu vào ngày mùng 8 tháng 9, không biết hôm đó đại nhân có thời gian rảnh không?”

Tạ Dĩnh thấy ánh mắt của hắn không giống như vui vẻ lắm: “Con gái nhà ai lại được cậu coi trọng như vậy?”

Tri huyện ở kinh thành không tính là chức quan gì, nhưng ở nơi này thì giống như cha mẹ của dân vậy. Dựa vào mối quan hệ của hai người, nếu Triệu Yến Bình thu một đứa thông phòng mà mời hắn thì hắn cũng đi. Nhưng dưới ánh mắt của dân chúng, đường đường là tri huyện mà lại chịu đi ăn tiệc của một người thiếp, như vậy mặt mũi của người thiếp kia quá sáng rồi.

Triệu Yến Bình cụp mắt nói: “Không phải coi trọng gì, cô ấy có thân thế giống em gái tôi, đều bị người thân bán đi nên tôi thương tiếc cho cô ấy.”

Tạ Sính hiểu rõ, hắn nhận lời nói: “Mùng 8 tháng 9 đúng không? Tôi sắp xếp xong sẽ đến thăm.”

Triệu Yến Bình cảm ơn hắn.



Nửa tháng trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã đến mùng 7 tháng 9.

Vì chuẩn bị gả A Kiều nên nhà họ Chu cũng làm 8 bàn tiệc rượu mời thân thích hai nhà họ Chu và họ Kim tới làm khách. Buổi trưa là giờ lành, nhà họ Triệu bắt đầu cầm sính lễ và công văn nạp thiếp sang nhà họ Chu. Không nhắc đến công văn nạp thiếp, ngoại trừ 10 lượng bạc tiền sính lễ đặt trên khay lụa đỏ ra thì còn có một rương tơ lụa, một cái bàn trang điểm cực kỳ tinh xảo, bên trên còn có mặt kính làm gương trang điểm sáng chói, suýt nữa làm lóa mắt mọi người.

“Chỗ này toàn đồ tốt nha, cái gương soi rõ chưa kìa, nhà họ Triệu nạp thiếp thôi mà nỡ bỏ cả tiền ra mua cái này sao?”

“Nghe nói đấy là quà của tri huyện đại nhân góp vui cho quan gia Triệu, lai lịch của tri huyện chúng ta cũng không nhỏ, ngài ấy là con trai của Vĩnh Bình hầu trong kinh thành đấy. Mặc dù là con thứ nhưng di nương của ngài ấy được sủng ái, Hầu gia yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cực kỳ coi trọng ngài ấy.”

“Coi trọng thì sao phải đến chỗ chúng ta làm tri huyện chứ, sao không ở lại kinh thành?”

“Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi chỉ biết tri huyện Tạ có rất nhiều tiền!”

Khách khứa bàn luận ầm ĩ, Kim thị và Chu Song thấy cái cái rương đựng đầy tơ lụa đẹp đẽ và cái bàn trang điểm kia thì đôi mắt đỏ hết lên rồi. Chỉ riêng cái rương tơ lụa này thôi đã trị giá mười mấy lượng bạc rồi đó.

Nhưng hai đỏ mắt thế nào cũng chỉ có thể nhìn bà mối bảo người bê đồ về căn phòng phía đông.

Kim thị không nhịn được, bà ngăn bà mối lại rồi hỏi: “Sao lại không bê đến nhà chính?”

Bà mối cười không nói, Thúy Nương mặc váy đỏ xuất hiện lớn tiếng nói: “Lão thái lãi của chúng ta nói, vợ tú tái thương cháu gái nhất nên chắc chắn sẽ đưa chỗ sính lễ này cho nàng dâu của chúng ta làm đồ cưới, cho nên chúng ta bê trực tiếp vào phòng của nàng dâu là được, có thể tiết kiệm thời gian bê đi bê lại khó khăn.”

Kim thị kìm nén đến mức muốn nghẹn chết rồi!

Bà sắp xếp bao nhiêu việc, làm bao nhiêu tiệc rượu chính vì sính lễ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ thì sao?

Bà muốn náo loạn lên nhưng Chu Sưởng kịp thời đè xuống.

Chu Song Song thấy mẹ tính sai thì không vui, cô trừng mắt nhìn Thúy Nương nói: “Nhà họ Triệu đưa sính lễ đến, con nhóc này đi theo làm gì?”

Thúy Nương ưỡn ngực nói giòn tan: “Lão thái thái của chúng ta thích nàng dâu nên bà tặng tôi cho nàng dâu làm nha hoàn, tôi cũng là một trong những sính lễ!”

Đương nhiên lão thái thái còn bàn giao, bà bảo cô phải bảo vệ tốt sính lễ thay chị A Kiều, một lượng bạc cũng không thể để Kim thị cướp đi!