Thiếu Phu Bất Lương

Chương 57: Vị nhị tiểu thư




Hách Liên Dung một mạch đi thẳng về nhà. Đi đường có thể khiến cho nàng thả lỏng tinh thần, cũng để cho nàng có thời gian ngẫm lại xem thời gian vào Vị gia lâu như vậy rốt cuộc có hay không chuyện gì khiến nàng vui vẻ. Vị Thiếu Quân trước sau như một thằng khốn u hồn, nàng đã không còn nhiều tinh lực để có thể tiếp tục tiêu hao vì hắn; bác chồng của nàng kia thật vất vả không cùng nàng đối chọi gay gắt, rồi lại bắt đầu kéo bè kéo cánh, xử lý không tốt một chút không thể nghi ngờ là sai lầm của nàng; Vị Thủy Liên, nhị cô tả (chị chồng) ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua này vừa gặp liền đối với nàng sinh ra bất mãn, rốt cuộc Vị gia có hay không một người thật tâm đối xử tốt với nàng? Là thật tâm hy vọng nàng hạnh phúc? Hồ thị? Vị Đông Tuyết? Vị Thiếu Dương? Vị Thiếu Dương…. Hách Liên Dung vẫn cảm thấy ở Vị gia người có thể trao đổi, đó chắc chắn là Vị Thiếu Dương, nhưng chuyện tứ hôn xác thực khiến cho Hách Liên Dung không còn dám nghĩ như vậy, người đề xướng chuyện trộm long tráo phượng là Nghiêm thị, nhưng Vị Thiếu Dương cũng không có phản đối. Một người đáng ra phải trở thành thê tử của hắn, hiện tại lại luôn mồm gọi “nhị tẩu”, hắn trong lòng thật sự không chút nào cảm thấy không được tự nhiên sao? Thật sự bình tĩnh giống như những gì hắn thể hiện ra bên ngoài sao? Hách Liên Dung không tin, bởi vì nàng tự nhận là một người hay so đo, cũng tự nhận chính mình không làm được như vậy. Nhưng nàng lại càng không muốn tin tưởng, Vị Thiếu Dương đối với nàng giống như vậy, làm những chuyện như vậy, chính là bởi hắn cùng với người ta dở thủ đoạn, lo lắng, lo lắng, cùng lắm chỉ là thủ đoạn biến những thứ đơn giản thành những thứ phức tạp, giả dối để lừa người thôi. Bởi vì không muốn tin tưởng, cho nên không nghĩ tới chuyện tìm tòi nghiên cứu, Vị Thiếu Quân ít nhất nói đúng một câu, nàng luôn thích tạo cho mình những biểu hiện giả dối, tại thời điểm không có đường sống, cũng không thể lùi bước, nghĩ lại vẫn có người đối tốt với bản thân, sẽ cảm thấy chính mình thật hạnh phúc. “Thiếu phu nhân….” Từ phía sau truyền tới thanh âm khiến cho Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, mới phát hiện chính mình đã bước nhầm vào con đường nhỏ. “Thiếu phu nhân,” Bích Liễu trầm tư thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, “Nô tì nghĩ muốn nói cho thiếu phu nhân một chuyện.” Hách Liên Dung cười ảm đạm. “Nói đi.” Bích Liễu tiến lên đỡ lấy Hách Liên Dung, quay lại đường đi đúng. “Nô tì thuở nhỏ nhà rất nghèo, vì để ca ca có thể cưới vợ, cha nô tì bán nô tì vào Vị phủ. Khi đó tuổi còn nhỏ, không thể hầu hạ chủ tử, chỉ có thể chờ làm nha hoàn hạng ba làm khởi đầu. Nhóm lửa, cọ nhà xí, giặt quần áo. Tuy rằng mệt muốn chết đi, nhưng may mắn so với cuộc sống trước kia tốt hơn, cũng không cảm thấy khổ sở. Sau lại vì lão gia mắc bệnh nặng, người làm trong viện không đủ, liền chọn vài người tới Song Mộc hiên chuyên chăm sóc lão gia. Vậy mới không cần phải chờ làm nha hoàn hạng ba.” Bích Liễu nói xong, bước chân chậm lại một chút, giống như đang trong hồi ức. “Nô tì còn nhớ rõ ngày đó Thanh cô tới tuyển người, chúng nô tì đều đem bản thân trang điểm thật gọn gàng, sạch sẽ. Nô tì nói ông nội nô tì cũng từng mắc phải căn bệnh giống lão gia, cũng là do nô tì hầu hạ. Vì thế, Thanh cô liền để cho nô tì đi tới nơi ở của lão gia làm nha hoàn bậc hai. Lúc ấy, nô tì thật sự cảm thấy rất vui vẻ.” Hách Liên Dung mặc dù không hiểu Bích Liễu vì sao đột nhiên nhắc tới chút chuyện xưa này, nhưng cũng không cắt ngang nàng, để nàng tiếp tục nói tiếp. “Thanh cô nói nô tì đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, cho nên sai nô tì đi sắc thuốc. Thiếu phu nhân, người biết không? Kỳ thật ông nội nô tì chưa từng mắc phải căn bệnh giống như lão gia. Nô tì nói như vậy tất cả đều chỉ vì muốn được chọn. Chính vì như vậy, nô tì càng không dám qua loa. Mỗi ngày hướng thầy thuốc xin chỉ bảo, sợ xảy ra sai lầm dù là nhỏ nhất. Sau đó, bệnh của lão gia ngày càng trầm trọng. Một thang thuốc không xoay chuyển được chút gì. Liền đổi hai thang, ba thang tiếp tục uống. Lại qua một thời gian nữa, thân thể lão gia đột nhiên chuyển biến tốt đẹp. Thầy thuốc liền dặn không cần dùng thuốc liều lượng mạnh. Nô tì tự nhiên ghi tạc trong lòng. Khi sắc thuốc cũng chỉ sắc một thang. Có một lần, lúc bưng thuốc, đại nha hoàn phụ trách bưng thuốc kia vô tình làm đổ bát thuốc. Đại phu nhân ở trong phòng nghe thấy âm thanh liền ra ngoài xem xét. Đại nha hoàn kia sợ bị trách phạt liền nói là phát hiện nô tì sắc hai thang thuốc. Thuốc này mà cho lão gia uống thì chính là muốn lấy mạng lão gia, vì thế mới đem đổ bỏ.” Nghe đến đó, Hách Liên Dung nhíu nhíu mày, “Nương tin?” “Vốn là không tin.” Bích Liễu cười cười. “Nô tì trước kia, làm việc đều phân rõ phải trái, khiến cho đại phu nhân vừa lòng mới đi điều tra về thuốc kia, chính là điều tra lượng thốc, cùng sô gói thuốc còn lại, so sánh số lượng. Khi đó, nô tì còn nhỏ, tự nhiên có vài phần khôn vặt, còn có chút tự đắc vì hành động của bản thân. Sau lại bị đại nha hoàn kia nói thấy nô tì lấy vị thuốc quý quan trọng trong thang thuốc đi, đại phu nhân liền cho người đánh nô tì hai mươi gậy. Lần đó thực sự đã đánh đi nửa tính mạng của nô tì. Nô tì lại không biết chính mình sai ở chỗ nào, hô to oan uổng, căn bản không ai để ý nô tì. Nô tì hận cực kỳ. Hận cha nồ tì vì cớ gì nhẫn tâm bán nô tì đi. Hận đại phu nhân vì cái gì không nghe lời kêu oan của nô tì. Càng hận nha hoàn kia vì bảo vệ bản thân, không tiếc đem chuyện ngày đó đổ lỗi lên người nô tì. Nô tì khi đó chỉ còn lại một hơi thở, lại vẫn kêu to oan uổng, hô nếu không điều tra chân tướng, nô tì sẽ không đi chữa trị, chết ở chỗ này!” Hách Liên Dung hắng giọng, “Lời này nói ra có chút xúc động, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, ai sẽ quan tâm? Tuy nhiên, cuối cùng ngươi hôm nay vẫn hảo hảo đứng ở nơi này, rửa sạch oan uổng.” Bích Liễu lắc đầu, “Giống như lời nói của thiếu phu nhân, ai sẽ quan tâm tới mạng của nô tì? Nô tì khi đó cũng thật sự tự hiểu được sẽ không thể rửa sạch oan uổng, sẽ chết đi, tuy nhiên sau đó lại…. Có người nói với nô tì, ngươi hiện tại nên nghĩ tới, không phải làm thế nào để chứng minh bản thân trong sạch, mà là nghĩ vì cái gì người ta lại nhằm vào ngươi, một tiểu nha hoàn mới vào phủ, cái gì cũng không có, liền vọng tưởng tìm cho mình sự trong sạch, thật sự là nực cười.” Nói tới đây, Bích Liễu hít vào một hơi thật sâu, “Lời này rất đúng, đại phu nhân không phải không tin nô tì, nếu nàng tin tưởng nô tì làm chuyện này, đã sớm đem nô tì đánh chết từ lâu, sao còn có thể lưu lại cho nô tì một mạng? Là nô tì rất ngốc, thế nào cũng phải đi tranh giành, nếu từ lúc đại phu nhân đi ra hỏi liền nói là nô tì đánh vỡ chén thuốc, cùng lắm chỉ chịu phạt một chút thôi, nói không chừng đại nha hoàn kia còn có thể nhớ rõ nô tì, về sau chiếu cố nhiều hơn. Đối với người ta thờ ơ lạnh nhạt, lại quên mất đại nha hoàn kia theo đại phu nhân nhiều năm, đã quên nha hoàn trong viện đều cùng nàng ở chung nhiều năm, một khi có chuyện, dĩ nhiên sẽ giúp nàng. Sau đó, nô tì dưỡng thương xong, lại trở về sài phòng làm nha hoàn loại ba, nhưng nô tì khi đó nói với bản thân, nhất định phải làm đại nha hoàn, làm đại nha hoàn mới có thể đi báo thù.” Đợi hồi lâu, Bích Liễu cũng không nói tiếp, Hách Liên Dung không khỏi hỏi: “Sau đó đâu? Ngươi làm đại nha hoàn, có báo thù sao?” Bích Liễu cười nói: “Không có sau đó, chuyện xưa dừng ở đây.” Hách Liên Dung bước qua Bích Liễu, bước chân chậm lại một chút, cuối cùng dừng lại, “Ngươi nghĩ muốn nói với ta cái gì?” “Nô tì chính là cảm thán bản thân rất ngốc, thầm nghĩ theo bổn phận mà làm việc, thời điểm chịu oan bị khinh bỉ thầm nghĩ kêu oan, kể tội, cũng không nghĩ tới dù cho có kể tội thành công có thể làm được cái gì? Lần sau lại có chuyện tương tự, cũng vẫn là rơi trên đầu của nô tì! Nô tì nên biết vì cái gì các nàng lại nhất trí nhắm vào nô tì? Nên biết vì cái gì các nàng lại dám quang minh chính đại làm như vậy? Hiện tại nô tì làm đại nha hoàn, lại có loại chuyện này, các nàng còn dám sao?” Bích Liễu nhìn trừng trừng Hách Liên Dung, trong mắt tràn đầy thiết phán (????), Hách Liên Dung suy nghĩ một lúc lâu, cũng không cho nàng câu trả lời, xoay người tiếp tục bước đi. Bích Liễu có chút nóng nảy, “Thiếu nãi nãi sau khi tiến vào Vị phủ xảy ra biết bao nhiêu chuyện nô tì đều biết, kỳ thật, thiếu nãi nãi tại sao không làm giống như Bích Liễu lúc trước? Bị người ta ngáng chân rồi mới phản kháng, cũng không chủ động ra tay, thiếu nãi nãi, ngài có thể phản kháng bao nhiêu lần? Một lần? Hai lần? Mười lần? Thiếu nãi nãi vì sao không nghĩ ra một phương pháp nhất lao vĩnh dật (phóng lao đi bằng 1 lần phóng: ý chỉ việc làm duy nhất nhưng giải quyết được mọi nguy cơ) để cho chính mình thoát khỏi phân tranh?” Hách Liên Dung hơi hơi nhấp nhé khóe miệng, cũng không nói thành lời, ý của Bích Liễu nàng hiểu được, nhưng…. “Vẫn là thiếu nãi nãi ngờ dại cho rằng không để ý tới bất cứ việc gì, có thể chạy thoát khỏi sự nhiễu loạn trong gia đình?” Trong giọng nói của Bích Liễu mang theo một chút nghiêm khắc, lại hoàn toàn nói trúng tâm tư của Hách Liên Dung. Hách Liên Dung có chút tức giận, “Ngươi nói cái gì!” Bích Liễu nhưng lại không chút để ý quỳ rạp ở trên mặt đất, “Thiếu nãi nãi nói vốn nha hoàn của người bỏ qua cơ hội được xuất giá cũng muốn theo thiếu nãi nãi tới Vân Hạ, chính là sự thật?” Hách Liên Dung giật mình, gật gật đầu, Bích Liễu nhẹ nhàng hít sâu, “Nha hoàn đối với chủ tử trung thành cũng không phải bởi vì đi theo chủ tử sẽ có ưu đãi, chúng nô tì sẽ nhớ kĩ từng lời mà chủ tử từng nói, xem những việc chủ tử đã làm, đáng giá để chúng nô tì trung thành, chúng nô tì mới có thể trung thành. Nếu lựa chọn trung thành với chủ tử, sẽ đối với chủ tử biết mà không nói, nói mà không để trong lòng, cho dù thiếu nãi nãi bởi vậy mà tức giận, Bích Liễu cũng quyết không thay đổi suy nghĩ của chính mình. Thiếu nãi nãi đang ở Vị gia, như thế nào có thể đối với những chuyện của Vị gia không chút quan tâm? Dù cho ngài nghĩ muốn không để ý tới, người khác có thể để mặc ngài không để ý tới sao? Không từ mà biệt, chỉ nói chuyện nhị tiểu thư trở về, còn không có gặp mặt đã có ấn tượng không tốt với ngài, ngài cảm thấy đây là sai lầm của nhị thiếu gia, nhưng nhị tiểu lại không nghĩ như vậy, nàng sẽ cảm thấy ngài làm mất mặt của Vị gia, thiếu nãi nãi, ngài như thế nào có thể không để ý tới?’ “Ngươi…. Đứng lên đi.” Hách Liên Dung hơi hơi hạ thắt lưng xuống, đem Bích Liễu nâng dậy, vẻ mặt lại không toát ra chút biểu hiện đồng ý hay không, chính là nói: “Bất luận tại sao, như thế nào, đều cám ơn ngươi đã nói với ta lời này.” Bích Liễu lập tức cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, khóe mắt đã có chút đỏ, nàng không cần phải nói thêm gì nữa, lui về phía sau từng bước, đứng phía sau Hách Liên Dung, theo Hách Liên Dung trở về Vị gia. Vị gia đã nhận được tin tức nhị tiểu thư trở về, trong phủ vội đến rối tung, đổi lại cổ vật, lau dọn sạch sẽ. Ngô thị nơi nơi tuần tra, thường thường chỉ ra một chút việc xấu. Ở hoa viên gặp Hách Liên Dung, nàng cười cười, phất tay để nha hoàn phía sau tạm tránh đi một lúc, cùng Hách Liên Dung đi tới Hà Trì cách đó không xa. Hà Trì mặc dù tên là Hà Trì, lại đã không trồng sen từ rất lâu về trước, nghe nói là đại phu nhân khi đi tới Hà Trì lộ ra vẻ mặt không vui, liền từ sớm để cho người ta lấy hết bùn lên, chuyển thành hồ nhân tạo, nuôi một chút cá cảnh, nhìn vào cũng là cảnh đẹp ý vui. Hách Liên Dung trong lòng không yên đi tới bên hồ, trong đầu đều là những lời nói vừa rồi của Bích Liễu. Ý của Bích Liễu vô cùng rõ ràng, khuyên nàng đi tranh giành, tốt nhất đảm đương chức đương gia, đến lúc đó tự nhiên sẽ không có ai tới gây phiền toái. Tuy nhiên, hiện tại phiền toái đã không có, chỉ sợ lại sẽ xuất hiện chuyện phiền toái mới, toàn bộ Vị phủ, trừ bỏ Ngô thị làm đương gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, Vị Thu Cúc, Vị Đông Tuyết, Nghiêm Yên, thậm chí ngay cả người không nên có phiền toái nhất, lão phu nhân đều có phiền toái, lại nói tiếp, Vị gia vô ưu vô lự nhất nên là cô nãi nãi đi? Quả nhiên không để ý tới mọi chuyện mới là đúng đi? “Đệ muội? Đệ muội?” Nhận thấy Hách Liên Dung thất thần, Ngô thị quơ quơ cánh tay của nàng, Hách Liên Dung lại không phòng bị, dưới chân trượt một chút, thiếu chút nữa rơi vào trong hồ nước. Ngô thị vội kéo nàng lại, nhìn bãi đá phủ đầy rêu xanh nói: “Hạ nhân này kia càng ngày càng nhàn hạ! Nói với bọn họ phải tẩy sạch rêu xanh, căn bản là không có làm!” Hách Liên Dung nhìn xung quanh ao, quả nhiên, trên bãi đá phủ một chút rêu xanh, ngày hôm qua ban đêm trời lại đổ mưa, bước lên sẽ bị trượt chân. Vừa rồi có tính là Ngô thị đã cứu nàng một mạng không? Nhìn Ngô thị còn đang lớn tiếng chỉ trích hạ nhân, Hách Liên Dung liền 囧, lại nhìn thấy phía trước cách đó không xa có thân ảnh vội vàng rời đi, vội nói: “Kia không phải tam nương sao.” Lấy lời này đánh gãy lời của Ngô thị. Ngô thị nhìn nhìn, nhíu mày nói: “Thấy tẩu liền bước nhanh như vậy, sợ tẩu truy tìm cái gì từ nàng đâu!” Hách Liên Dung không khỏi nhớ tới Hồ thị nói vay tiền cho Dương thị, tò mò nói: “Tam di nương không dám đến đây? Là chuyện hai trăm lượng của đệ đệ nương ấy?” Ngô thị giống như không muốn nói tới chuyện này, lôi kéo Hách Liên Dung đi đến lương đình bên cạnh hồ, “Kỳ thực tẩu vừa mới đi tới Thính Vũ hiên, đệ muội không ở đó.” Hách Liên Dung cũng không biết là chính mình nên cảm tạ Ngô thị vừa rồi kéo mình, vẫn là xem thái độ tốt bụng của Ngô thị nên không lấy ra vẻ mặt lạnh lùng, tóm lại là hỏi một câu, “Tìm muội có việc?” “Đệ muội còn chưa có nghe nói đi? Nhị muội…. là nhị tỷ của muội, đã trở lại, ước chừng buổi chiều sẽ về thăm nhà.” Hách Liên Dung gật đầu, “Vừa mới ở trên đường gặp qua.” Ngô thị kinh ngạc một chút, nhìn Hách Liên Dung một lúc lâu, “Chưa khiến đệ muội khó xử chứ?” Hách Liên Dung không hiểu chính xác ý tứ của nàng, sẽ không nói chuyện, Ngô thị cười nói: “Đệ muội đừng hiểu lầm, đại tẩu cũng không phải muốn phá hư quan hệ của hai người, chính là… nghĩ muốn nhắc nhở muội một câu, vị nhị tiểu thư này nhà chúng ta, cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu tương lại có chuyện gì, đệ muội nếu muốn dùng biện pháp đối phó đại tẩu với nàng, cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng đạt được.” Nói xong những lời này, Ngô thị cười phất tay, “Đại tẩu nhanh mồm nhanh miệng, đệ muội cũng đừng để ý. Chút chuyện này của chúng ta, đã sớm trôi qua, mọi người cũng nên tiến về phía trước, tại Vị gia này, ai đi ai ở, ai có thể trở thành người một nhà, trong lòng đại tẩu vẫn rất rõ ràng.” Hách Liên Dung chậm rãi gật đầu, trong lòng hiểu Ngô thị sở dĩ mượn sức mình đơn giản là vì chuyện từ đường, cũng không muốn phá hỏng. Ngô thị không có nghe đến lời muốn nghe, tự nhiên sẽ muốn nói lại, đang muốn mở miệng, quản gi Vị phủ Vị Quảng, cũng là trượng phu của Thanh cô tới tìm Ngô thị, nói là việc an bài phòng ở cho nhị tiểu thư xảy ra chút vấn đề, Ngô thị liền vội vàng qua xem xét, không lòng dạ nào cùng Hách Liên Dung nói chuyện giao lưu tình cảm. Hách Liên Dung cảm thấy thật là có ý tứ, cùng lúc đối với mình quở trách Vị Thủy Liên không tốt, lại đối với việc làm thế nào an bài cho nàng để ý như vậy, nếu đến lúc đó chính mình không rõ liền mang theo địch ý đối với Vị Thủy Liên, như vậy Ngô thị lại nhân cơ hội đi làm người tốt, hết thảy sẽ cảm thấy phi thường tự nhiên. Lại nói tới Thính Vũ Hiên, Bích Liễu đã trở về từ trước, cũng chỉ huy bọn nha hoàn bài trí đồ vật này nọ, Hách Liên Dung cũng không ngăn cản, cho nha hoàn đi gọi Bích Đào tới, nàng nhớ rõ Bích Đào nói là có chuyện cần báo lại. Ai ngờ nha hoàn kia nói Bích Đào từ sáng cùng Hách Liên Dung ra ngoài vẫn chưa thấy trở về, Bích Liễu có chút lo lắng, “Thiếu phu nhân, nếu không chúng ta qua chố lão phu nhân xem sao?” Hách Liên Dung lắc đầu, “Tùy nàng đi, nếu nàng nghĩ muốn cùng lão phu nhân nói cái gì, hiện tới mới đi ngăn cũng chẳng kịp.” Bích Liễu nhìn Hách Liên Dung, trên mặt toàn là ưu sầu, Hách Liên Dung hiểu được ý tứ của nàng, lại như thế nào cũng không muốn phụ họa theo sau. Bích Liễu cũng không tiếp tục thuyết phục nàng, lại chỉ huy nha hoàn. Tới buổi chiều, có một nha hoàn lạ mặt tới truyền lời, nói Vị Thủy Liên hồi phủ, tuy nhiên không vội vàng muốn cùng mọi người gặp mặt, chờ nghĩ ngơi một chút, lấy tâm trạng tốt nhất gặp lại mọi người. Cái cớ này cũng thật ý nghĩa. Tuy nhiên, Hách Liên Dung nghe xong cũng chỉ cười, ưu sầu trên mặt Bích Liễu nhiều thêm một chút. Hách Liên Dung nghĩ nàng còn muốn nói tới chuyện trước đó, cũng không để ý. Trước giờ dùng cơm chiều, Hách Liên Dung do dự nửa ngày cuối cùng cũng vẫn là cùng Bích Liễu nói Ngô thị tìm nàng nói những lời đầy mâu thuẫn kia, nói xong bản thân cũng tự thấy mâu thuẫn, nàng là muốn để Bích Liễu cho nàng chút ý kiến sao? Lời nói của Bích Liễu quả nhiên có ảnh hưởng tới nàng đi? Không ngờ Bích Liễu nghe xong kinh ngạc nửa ngày, “Đại thiếu phu nhân lần nói nói cũng không có sai, nhị tiểu thư đích thực so với đại thiếu phu nhân còn lợi hại hơn.” “Nga? Là như thế nào?” Ngô thị giỏi nhất việc ra ám chiêu, vô thanh vô tức hãm hại người khác, so với nàng lợi hại hơn là khái niệm như thế nào? Bích Liễu ngĩ nghĩ, “Ví dụ như…. Nếu lúc trước thiếu nãi nãi tại đại sảnh làm mấy chuyện kia khi nhị tiểu thư ở đây, nàng rất có thể sẽ ném trở lại, hơn nữa sẽ làm cho những người bên cạnh cùng ném với nàng.” Hách Liên Dung chớp mắt liên tục, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh toàn bộ người trong Vị gia cùng nhau ném đồ vào nàng là loại chuyện náo nhiệt cỡ nào, nàng có phải hay không nên luyện cái gì thiên thủ Quan Âm (thuật Quan Âm nghìn tay) chuyên tiếp loại tuyệt chiêu ám khí này? Cùng Bích Liễu vừa nói chuyện vừa đi ra đại sảnh, Hách Liên Dung là từ nhị viện đi tới đây, liền từ sau cánh cửa tiến vào, vừa mới bước vào đại sảnh, liền thấy động tác võ thuật đẹp mắt của Vị Thiếu Quân từ cửa chính bước vào. Thấy hắn, Hách Liên Dung mặc kệ chuyện có nên nhẫn nại hay không, cũng mặc kệ luôn chuyện có nên tâm tình tranh thủ tình cảm hay không, lúc ấy liền giận tái mặt. Vị Thiếu Quân thấy nàng như vậy hình như cũng có chút khó chịu, quệt miệng ngồi vào vị trí, một chân đá lung tung, ngồi cũng như không ngồi. “Thiếu Quân, ngồi như vậy còn ra thể thống gì.” Một thanh âm từ bên người Nghiêm thị truyền tới, Hách Liên Dung lúc này mới nhìn sang, thấy bên cạnh Nghiêm thị có một nữ tử xinh đẹp khoảng hai mươi bốn tuổi đang ngồi, đang cúi đầu uống trà. Nàng mặc thường phục màu hồng thêu muôn ngàn đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm đang khoe sắc, tô đậm vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Xem khuôn mặt của nàng với Nghiêm thị giống đến năm phần, chắc hẳn là Vị gia nhị tiểu thư Vị Thủy Liên, tuy nhiên, nàng rõ ràng thấy Hách Liên Dung đã vào phòng, lại chỉ trách cứ có một mình Vị Thiếu Quân, mà đối với Hách Liên Dung hờ hững, này không thể nghi ngờ so với việc mở miệng làm khó dễ còn khiến cho người ta khó xử hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Hách Liên Dung cũng đã có những trải nghiệm phong phú tại Vị gia, biết nàng chính là đang chờ chính mình mở miệng, lại nhìn vẻ mặt của mọi người trong phòng, liền hiểu được trận chiến nảy lửa này đã được nhóm lên, chỉ chờ nàng tới làm diễn viên chính thôi. “Vị này chính là nhị tỷ đi?” Hách Liên Dung đi tới bên cạnh Vị Thủy Liên, nhẹ nhàng phúc thân, “Đệ muội xin chào nhị tỷ.” “Ba!” Một tiếng, dọa Hách Liên Dung nhảy dựng, nàng cũng không ngẩng đầu, đã nhìn thấy chén trà bị Vị Thủy Liên ném vỡ trên mặt đất, nước trà bắn lên làn váy của nàng, Hách Liên Dung cau mày lui về phía sau hai bước, Vị Thủy Liên cư nhiên mở miệng, “Nguyên lại ngươi chính là thê tử của Vị Thiếu Quân, thật không nghĩ tới đường đường huyền chủ lại là một người đàn bà đanh đá khiến người ta chán ghét, cho nên lắp bắp kinh hãi, trượt tay, thật khiến cho đệ muội chê cười.” Nếu với tính tình thường ngày của Hách Liên Dung, tiện nghi ngoài miệng là việc không thể để cho người ta có được, tuy nhiên, nàng lại nhớ đến lời nói của Bích Liễu, cảm thấy Vị Thủy Liên bây giờ chính là ước gì nàng cãi lại chống đối, cổ động người nhà cùng nhau dùng bát ném nàng, nếu nàng chống đối, liền bị lừa. Hách Liên Dung cười cười, xoay người đi tới ngồi xuống bên cạnh Vị Thiếu Quân. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Vị Đông Tuyết nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt nhận thấy có ánh mắt đang chăm chú đặt trên người nàng, xoay qua… , Vị Thiếu Quân hơi nâng mi nhìn nàng chằm chằm, vết thương trên mặt khiến cho hắn có chút quái dị. Về phần người công bố vì Hách Liên Dung suy nghĩ, Ngô thị, trong mắt không khỏi lướt qua một chút thất vọng. Vị Thủy Liên từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, lại tìm được nhà chồng tốt, trở lại Vị phủ cho tới bây giờ đều đè đầu cưỡi cổ nàng, Ngô thị vẫn luôn trông cậy vào Vị Thu Cúc, loại người giống như cái thùng thuốc nổ này nổ nổ rầm rầm Vị Thủy Liên, bất đắc dĩ người ta là tỷ muội ruột thịt, tự nhiên không chịu đứng về phía nàng, Ngô thị liền đem hy vọng gửi gắm trên người Hách Liên Dung, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã khiến cho nàng thất vọng rồi. Lão phu nhân mở miệng nói: “Người đã đủ phải đi nhà ăn thôi.” Vị Thủy Liên thu hồi ánh mắt đang nhìn Hách Liên Dung: “Nãi nãi, tam muội cùng bác còn chưa có đến đâu.” Nàng nói còn chưa có hết câu, cô nãi nãi Vị Đình Ngọc liền xuất hiện bên trong đại sảnh, sắc mặt của nàng mang theo nét tái nhợt, thấy mọi người cũng không nói gì, đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống. Vị Thủy Liên tiếp nhận chén trà mà nha hoàn một lần nữa dâng lên, thổi thổi, ánh mắt không nâng lên nói: “Bác, ta đã ba năm không trở về, như thế nào cũng không nghĩ tới, lần này trở về sẽ ở trong nhà nhìn thấy người.” Vị Đình Ngọc không hé răng, lão phu nhân nói: “Nói việc này làm cái gì, đi một chút đi.” Nói xong nàng đứng dậy, dẫn đầu đi vào nhà ăn. Mọi người liền đứng dậy đi theo, đến khi tới nhà ăn, nha hoàn mỗi phòng đều đi tới trước kéo ghế, duy chỉ trước mặt Bích Liễu là trống không, đi ở phía trước Vị Thiếu Dương phát hiện liền kêu hạ nhân đi lấy ghế, Vị Thủy Liên ngồi bên cạnh Nghiêm thị nói: “Thiếu Dương, loại việc vặt vãnh này từ khi nào cũng đến phiên đệ quản?” Vị Thiếu Dương cau mày, vẫn để cho hạ nhân lấy cái ghế khác cho Hách Liên Dung, lúc này mới ngồi. Hách Liên Dung hướng Vị Thiếu Dương gật đầy, ngồi xuống, lại nhìn thấy trên bàn thiếu một cây đũa, đột nhiên có chút nghi hoặc. Từ trong lời nói của Bích Liễu không khó nghe ra Vị Thủy Liên là loại người cứng rắn, như thế nào loại việc này lại rất có phong cách của Ngô thị? Liếc mắt nhìn nàng một cái, Vị Thủy Liên cũng nhìn nàng, tuy nhiên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Tam muội không tới sao?” Nghiêm thị nói: “Thu Cúc trong người không thoải mái, nói tối nay tới gặp con sau.” Mọi người tự nhiên hiểu được Vị Thu Cúc vì cái gì không đến, Vị Thủy Liên đối với vị muội muội này hiển nhiên cũng là khẩu hạ lưu tình, liền không hề truy vấn, hít sâu, “Vốn là, ta ở xa nhà nhất, những chuyện trong nhà cũng không tiện vung tay múa chân, tuy nhiên a, hôm nay cùng tuần phủ phu nhân vừa mới vào thành, liền mở mang kiến thức, đệ muội, muội hiểu được tỷ nói cái gì chứ?” Hách Liên Dung nhưng lại nói, “Phải.” khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi. Vị Thủy Liên tựa tiếu phi tiếu, “Tỷ không biết muội là nghĩ như thế nào, tuy nhiên lúc ấy cứ theo như tỷ nghe được muội cùng nhị đệ nói chuyện, nhưng cũng không nghĩ muốn thừa nhận muội là em dâu của tỷ. Vị gia ở Vân Trữ gia nghiệp to lớn, nhị tỷ phu muội lại là ngũ phẩm đương triều, ở trong mắt người ngoài, nhà chúng ta không phải là gia đình bình thường, muội có thể nào làm những chuyện như vậy?” Câu hỏi của Vị Thủy Liên ôn ôn hòa hòa, cũng không giống như Ngô thị bén nhọn, cao vút, nhưng trong lời nói lại khiến cho người ta xem nhẹ cũng rất khó. Hách Liên Dung nghĩ muốn nói một chữ “Dạ”, lại phát hiện bản thân nói không được, cố nén khiến cho bản thân ngàn vạn lần đừng có nói ra. Nếu một chọi một nàng tự nhiên không sợ, nhưng vị này chính là có tiếng thích đánh hội đồng, hơn nữa đây là bàn ăn, nhiều bát cơm, nàng không khỏi bị ném. Hách Liên Dung im lặng lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, lo lắng đến lúc đó không có kính mắt, đôi đũa trong tay mọi người đồng loạt dừng lại giữa không trung, Ngô thị cùng Nghiêm thị liếc nhìn nhau, đều đang nghi hoặc Hách Liên Dung phải chăng đã ăn nhầm cái gì. Lão phu nhân lại càng tỏ ra sốt ruột. Nếu nàng nhớ không lần, ban đầu, Hách Liên Dung dường như cũng giống như bây giờ, người ta nói cái gì chính là cái đó, kết quả cuối cùng trình diễn một màn đại náo toàn phủ, hiện tại nàng cùng lúc vừa lo lắng có thể hay không kịch cũ diễn lại, vừa lo lắng có thể hay không diễn một màn song phượng hỏa tịnh. (hai con phượng hoàng cùng cháy: hai lực lượng cường đại đối đầu, tạo ra cục diện hủy diệt hoàn toàn, tựa như loài phượng hoàng chết trong biển lửa) Tâm tình không tốt nhất phải nói tới Vị Thiếu Quân, mày hắn nhíu thành một hình bế tắc, nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dung, giống như nàng uống nhầm thuốc. Trong mắt Vị Thủy Liên hiện lên chút nghi hoặc, Nghiêm thị nhìn Hách Liên Dung thản nhiên nói: “Nghe nói Bích Đào hôm qua ở Thính Vũ hiên quỳ cả ngày, là vì sao?” Nàng vừa hỏi như vậy, Hách Liên Dung tiện thể tất nhiên sẽ trả lời, nghĩ nghĩ, Hách Liên Dung mở miệng nói: “Con cũng không hiểu được lí do vì sao, ngày hôm qua con đi một lúc, nàng liền quỳ ở chỗ đó, hỏi nàng cái gì nàng cũng không nói. Con đang muốn hỏi một chút đại gia hỏa, có phải hay không cùng Bích Đào ở bên ngoài làm chuyện không nên gì? Mới bị phạt quỳ?” Vị Thủy Liên cười cười, “Rốt cuộc là ở bên ngoài làm chuyện không phải, vẫn là ở Thính Vũ hiên làm chuyện không phải?” Này thật đúng là ý định làm khó dù làm thế nào cũng trốn không thoát, Hách Liên Dung vẫn còn đang cân nhắc muốn hay không lại mở miệng, Vị Thủy Liên lại nói: “Bích Đào là thông phòng nha hoàn của Thiếu Quân, cho dù trong lòng đệ muội ghen tị, nhằm vào Bích Đào là được rồi, làm gì phải ngay cả mặt của Thiếu Quân cũng làm thành như vậy? Hôm nay làm trò trước tuần phủ phu nhân để nàng biết đây là đệ đệ của tỷ, cò không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào về Vị gia chúng ta đâu.” Nói đến đây cũng không biết là vì mặt mũi Vị gia hay là vì mặt mũi của nàng, Hách Liên Dung cười cười, cúi đầu ăn cơm. Vị Thiếu Quân bên cạnh rõ ràng rất phiền não, cầm chén đầy cơm dùng sức thật lớn, Vị Thủy Liên thản nhiên nói: “Thiếu Quân, đệ là nam nhân, nên quản giáo thê tử thật tốt, sao có thể để cho nữ nhân đi tới phía trước nói đạo lí thay? Còn để nàng bên đường khóc lóc om sòm, nói có bao nhiêu khó coi liền bấy nhiêu khó coi!” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Vị Thủy Liên cũng không có trở nên nặng nề, Vị Thiếu Quân nặng nề đặt bát cơm xuống, hai tay nổi đầy gân xanh để xuống bên đùi nghe Vị Thủy Liên nói, mọi người trên bàn đều dừng lại động tác, Hách Liên Dung vẫn nghi hoặc không hiểu. Vị Thủy Liên còn muốn mở miệng, Vị Thiếu Dương nói: “Nhị tỷ, lần này trở về ở lại bao lâu?” Vị Thủy Liên khẽ cắn môi, tựa hồ có chút không hài lòng, “Tỷ vừa trở về, Thiếu Dương liền muốn đuổi tỷ đi rồi?” Vị Thiếu Dương cười nói, “Đệ là nghĩ muốn lưu nhị tỷ lại lâu một chút, lại lo lắng nhị tỷ không có nhiều thời gian như vậy.” Vị Thủy Liên cười cười, lại khiến cho dù là ai cũng không nhìn ra một chút chân thật nào, “Vẫn là Thiếu Dương còn nhỏ. Lúc trước không để cho Thiếu Dương tiếp thánh chỉ tứ hôn kia, thật là có tầm nhìn.” Trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại, sắc mặt Vị Thiếu Dương nháy mặt trở nên tái nhợt, Vị Thủy Liên ôn nhu cười nhìn Hách Liên Dung, bàn tay Hách Liên Dung cầm đôi đũa dừng lại một chút, vẫn gắp một chút thức ăn trở về, nhưng trên mặt đã không thấy ý cười, môi cũng hơi mím lại. “May mắn như vậy, bằng không truyền ra Vị gia thiếu nãi nãi chủ quản gia đình là người đàn bà đanh đá, thật đúng là lăng nhục.” (thiếu nãi nãi chủ quản gia đình: k tìm ra đc từ nào hay hơn, ý nói là vợ của thiếu gia đứng đầu trong gia đình) Vị Thủy Liên tự nhận đánh vào tử huyệt của Hách Liên Dung, cười đem lời nói ra hết, vừa lòng nhìn sắc mặt Hách Liên Dung càng thêm tái nhợt, đang muốn thừa thắng xông lên, thình lình một bát cơm ném ở trên bàn, làm vỡ mấy cái bát khác, mọi người đều không kịp né tránh, cái bàn liền bị người ta xô ngã, Vị Thiếu Quân vẻ mặt tái xanh đứng ở nơi đó, “Nói đủ chưa?”