Thiếu Phu Bất Lương

Chương 90: Cô bé bán diêm (5)




Dĩ nhiên, lão phu nhân hiển nhiên không thèm để ý tới chuyện đó, “Bà vẫn là muốn nói câu kia, mặc kệ quan hệ ở chung hiện tại của các cháu như thế nào, các cháu dù sao cũng là vợ chồng, sinh mệnh của hai cháu là ở cùng một chỗ, cho nên bất luận là vì Vị gia cũng được, vì Thiếu Quân cũng được, vì chính cháu cũng được, hy vọng cháu có thể khuyên nhủ Thiếu Quâ, những chuyện trước kia không cần nghĩ tới, tương lai sau này mới là quan trọng nhất. Cháu cũng yên tâm, tương lai bà tất sẽ không bạc đãi cháu.”

Kỳ thật mục đích của lão phu nhân rất đơn giản, nàng muốn cho Hách Liên Dung hiểu rõ thêm về Vị Thiếu Quân, dựa vào chuyện cũ mười năm trước, quan hệ của hai người có thể sẽ càng ngày càng khăng khít cũng không chừng. Vì tôn tử yêu thương này, lão phu nhân thật sự sự chỉ có thể dùng hết tâm tư mà thôi.

Hách Liên Dung hiểu được dụng ý của lão phu nhân, trơ mắt nhìn một thiếu niên anh khí ngút trời biến thành bộ dáng lang thang như hiện này, tin tưởng nàng so với bất kỳ ai khác đều phải đau lòng. Hiện giờ, Vị Thiếu Quân hơi có chút dấu hiện thay đổi, đừng nói là vì giận dỗi hay là vì bất kỳ lý do nào khác, lão phu nhân tự nhiên vẫn phải đặt cược hết mọi vốn liếng mình có.

Mà Hách Liên Dung, tuy rằng trước kia đã từng cùng Thiếu Dương nói qua không thích chuyện lãng tử quay đầu, nhưng qua một đoạn thời gian tiếp xúc, đối với người này có chút hiểu biết thì nàng ấy vậy mà để ý xem Thiếu Quân sẽ làm ra chuyện gì, thậm chí hắn còn mang theo đầy những túi lớn nhỏ trở lại phòng cũng quan tâm.

Khi đó lão phu nhân đã sớm rời đi, Hách Liên Dung cũng đem cái chăn của Vị Thiếu Quân ném trên mặt đất chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe những thanh âm “loảng xoảng”, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Ở Tuyên Pháp tự mà dám làm như vậy thử hỏi còn có ai khác? Hách Liên Dung liền có chút tức giận, đang lúc nghĩ, “Vị Thiếu Quân, xem ra hôm nay trừng trị ngươi trị chưa đủ, ngày mai càng không thể hòa nhã với ngươi.” Thì Vị Thiếu Quân khóc…. Không nhìn lầm, thật sự là mang theo vẻ mặt cầu xin đi vào trong phòng, trên đầu là một cục u màu đỏ tươi bắt mắt, hắn ngồi an vị trước bàn trước ánh nến mà mắt ứa lệ, dọa Hách Liên Dung nhảy dựng.

“Ngươi….” Tình huống hiện tại không quá thích hợp để hỏi ẩn tình năm đó, Hách liên Dung đi qua thấy thái dương hắn giống như bị cái gì đập trúng, lộ ra hai vết thương như hai cái bao nhỏ.

“Đừng nhúc nhích!” Vị Thiếu Quân hét lớn một tiếng, ngăn lại động tác muốn chọc chọc cái cục u kia của nàng. Sau đó siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh xuống mắt bàn, “Cái tên hòa thượng lùn chết tiệt kia, ta nhất định phải báo thù!” Nói xong lại ngẩng đầu vội hỏi: “Liên Dong, nàng nói cái hồng lân kia thật sự có sao? Không gạt ta chứ?”

Hách Liên Dung khó hiểu, kinh ngạc gật đầu. Vị Thiếu Quân liền phẫn hận khó nén, cũng không nói gì, đem bản thân quấn lại trong chăn đệm dưới đất, đánh một giấc say xưa.

Hách Liên Dung thật sự không hiểu, cái bao nhỏ trên đỉnh đầu hắn cùng hồng lân có quan hệ gì? Còn có hòa thượng lùn?

Sáng sớm hôm sau, vết thương trên đầu Vị Thiếu Quân còn sưng to hơn nữa. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp, nhe răng trợn mắt thấp giọng mắng một câu rồi sau đó đứng dậy khỏi đống chăn đệm dưới đất, rón ra rón rén đi ra cửa.

Trong chớp mắt hắn đi ra ngoài đóng cửa lại, Hách Liên Dung ở trên giường cũng mở mắt, xoay người, lén lút ra khỏi phòng.

Hách Liên Dung xa xa theo sau Vị Thiếu Quân ra khỏi Tây Viện, vào Đông Viện nơi các hòa thượng ở. Vị Thiếu Quân tìm kiếm một cây côn nắm ở trong tay, không khỏi khiến Hách Liên Dung nhíu mày. Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Đông viện chỉ có một tiểu hòa thượng đang quét tước đình viện, thấy Vị Thiếu Quân đi nhẹ nói khẽ giống như kẻ trộm, không khỏi nhìn thêm vài lần. Vị Thiếu Quân dựng thẳng ngón trỏ lên, ra hiệu chớ có lên tiếng, xem phương hướng một chút, hướng phía đông nam Đông viện mà đi tới.

Tiểu hòa thượng kia ở trong viện vò đầu, nhìn ngó chung quanh, đang nghĩ muốn hay không bẩm báo sư huynh phát hiện một người lạ xâm nhập, Hách Liên Dung liền xuất hiện ở phía sau hắn. “Tiểu sư thầy, vị đại sư nào đang ở tại hướng kia?”

Tiểu hòa thượng hoảng sợ, quay đầu vẫn là kinh hồn tán đảng, vỗ vỗ ngực rồi mới khom người, “Phương hướng kia chỉ có sân của sư thúc tổ, nữ thí chỉ, ngươi cùng vị nam thí chủ vừa rồi là cùng nhau tới sao?”

Hách Liên Dung thấy hắn có vẻ nghi ngờ, vội vàng giải thích bọn họ là khác hành hương ở lại trong chùa, không phải kẻ trộm.

Tiểu hòa thượng lúc này mới buông lòng cảnh giác. “Hai vị đều muốn tìm sư thúc tổ sao? Cũng muốn nhờ sư thúc tổ chế tạo pháo hoa sao?”

“Chế tạo pháo hoa?” Hách Liên Dung không khỏi nhớ tới màn pháo hoa đầy trời tối hôm qua, “Đêm qua….”

Tiểu hòa thượng gật gật đầu, “Đó là một vị thí chủ nhân ngày sinh nhật của mẫu thân mà đặc biệt nhờ làm, hôm qua đúng là ngày sinh nhật, tuy nhiên vị thí chủ kia vẫn không tới lấy pháo hoa. Sư thúc tổ liên đem pháo hóa bắn thôi.”

Hách Liên Dung đổ mồ hôi. Này tính là chuyện gì? Chùa chiền các ngươi không nói tới việc có nghề phụ làm pháo hoa, lại còn đem đồ vật của người ta đặt mà đi đốt phá. Cho dù người ta tới muộn vài ngày, các ngươi cũng phải bảo quản mới được a, tuyệt không nói tới đạo đức buôn bán!

Tiểu hòa thượng không hề nhận ra suy nghĩ của Hách Liên Dung, hít một hơi, “Hai tháng trước, lúc vị thí chủ kia tới nói mẫu thân hắn bị bệnh nặng, hy vọng có thể đợi tới ngày sinh của mình để nhìn thấy pháo hoa, hiện tại xem ra….” Tiểu hòa thượng lắc đầu, tiếp tục quét rác.

Nghe xong lời nói của tiểu hòa thượng, Hách Liên Dung giật mình một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới việc tiếp tục tìm kiếm hành tung của Vị Thiếu Quân. Đi qua hướng đông nam chỉ có một con đường, vòng vo mấy vòng thì nhìn thấy một cái sân đơn độc. Sân kia tách biệt hoàn toàn với nơi khác, bốn phía đều trụi lủi không hề có vật gì, hẳn là vì vị đại sư kia nghiên cứu pháo hoa mà thành, phải rời xa những kiến trúc khác cùng cây cối.

Đi đến trước viện không có bất cứ vật gì che lấp, Hách Liên Dung cũng không buồn lén lút làm gì nữa, thoải mái bước tới phía cánh cửa viện kia. Chỉ còn cách cửa có mười thước, đã thấy Vị Thiếu Quân mang theo con ngươi đỏ hồng chạy ra từ trong cửa, trong tay vốn dĩ mang theo côn đã không thấy đâu, vừa chạy vừa mắng, “Người chờ đó, ta nhất định sẽ tới nữa!”

Lời này nghe thật quen tai, trong điện ảnh những nhân vật phản diện trước khi bại trận bỏ chạy đều nói như vậy.

Bên trong cánh cửa có bóng người chợt lóe, một cái mặt đen xì hiện ra, vị hòa thượng lùn chống cái côn La Hán cùng lúc đi ra, còn quát lớn: “Ngươi còn đến ta lại đánh! Cho ngươi hết nói hưu nói vượn!”

Thấy Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân dừng lại, giống như muốn cứu vớt hình tượng, xoay người cùng hòa thượng kia đối đáp, “Là kiến thức của ngươi nông cạn, ngươi mới nói hưu nói vượn! Liên Dong, nàng nói cho hắn biết, hồng lần là cái gì!”

Hách Liên Dung lúc này mới thấy rõ cái bao trên đầu Vị Thiếu Quân từ một cái biến thành hai cái, bên phải bên trái chia nhau mà đậu, khóe mắt giống như tối hôm qua ẩn ẩn một chút thủy quang (hơi nước), ngày hôm qua còn tưởng hắn gặp chuyện gì thương tâm, hiện tại xem ra là bị người ta đánh cho phát khóc.

“Hồng lân?” Hách Liên Dung hướng Vị Thiếu Quân xác nhận lại vấn đề.

Vị Thiếu Quân gật gật đầu, tức giận chưa nguôi mà nói: “Đúng! Nàng nói cho hắn biết, hồng lân! Diêm! Cô bé! Đều là sự thật!”

Vị Thiếu Quân bị chọc tức tới hồ đồ, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Tối hôm qua hắn nhìn thấy pháo hoa trên không trung liền nghĩ tới Hách Liên Dung từng nói tới “diêm”. Nếu hắn có thể làm ra vật độc nhất như vậy, tuyệt đối là việc thắt chặt giao hảo giữa hắn và Hách Liên Dung tốt nhất. Cho nên, hắn lập tức đi tới Đông viện hỏi thăm pháo hoa này là từ đâu mà tới, nghe được nơi này có chuyên gia làm pháo hoa liền nhanh chân tới thỉnh giáo. Ai ngờ đến nói mới được có một nửa, hòa thượng kia liền nổi cơn điên, nói cái gì mà hồng lần là do hắn bịa ra, khẳng định là Vị Thiếu Quân nói bậy để hù dọa hắn!

Vị Thiếu Quân bị oan a! Hắn muốn hù cũng không tới hù một tên hòa thượng lùn! Sau lại ngay trước mặt người ta gọi người ta là hòa thượng lùn, kết quả liền bị ăn gậy, hòa thượng còn nói: Cho ngươi cao, cho ngươi cao thêm chút nữa….

Nghe xong lời báo cáo ngắn gọn của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung lại không còn gì để nói, nhịn không được sự thúc giục của Vị Thiếu Quân, mím môi nói: “Hồng lân là một loại chất tự nhiên sinh ra, cụ thể làm như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm….”

Vốn hòa thượng kia thấy Vị Thiếu Quân tìm được đồng minh thì có chút khó chịu, xoay người muốn tiến vào trong viện, nghe thấy Hách Liên Dung nói như vậy liền quay trở lại, “Ha ha! Đồng minh của ngươi cũng không giúp ngươi!”

Vị Thiếu Quân nóng nảy, vốn hắn nghĩ muốn chính mình nghiên cứu trước, chờ thành công lại cùng Hách Liên Dung dâng lên vật quý, cho nên không muốn hỏi nàng cụ thể chi tiết, căn bản không nghĩ tới Hách Liên Dung đối với hồng lân cũng không hiểu biết rõ ràng.

Hòa thượng kia thấy hai người đứng mắt to trừng mắt nhỏ không khỏi cười ha ha, “Ta đã nói mà! Ta say mê nghiên cứu pháo hoa mười mấy năm, có chất tạo lửa nào mà chưa từng thấy qua? Như thế nào có thể có loại chất cháy giống như hắn nói đâu! Mệt ta tối hôm qua cân nhắc cả đêm, biết là giả mới an tâm!”

Hách Liên Dung đối với vị đại sư nổi danh này lại hết sức hết chỗ nói, thấy hắn thả lỏng tâm mà bước vào trong viện, mở miệng gọi hắn lại.

“Ta chỉ nói ta không biết cụ thể phải làm như thế nào, nhưng thứ này quả thực tồn tại, ta đã từng chính mắt nhìn thấy.”