Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 136: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【7】




Tịch Giản Cận không giải thích được, nhìn Bạc Sủng Nhi vẫn la hét “nơi đó, nơi đó “.

Cái nơi đó trong miệng cô, rốt cuộc là nơi nào?

Mặt Bạc Sủng Nhi cũng theo đó đỏ lên, cô lắc đầu, suy nghĩ một chút, vừa mới bắt gặp Tịch Giản Cận hướng về phía cô nhíu mày, đáy mắt đều là thần thái kỳ quái, cô lập tức cắn răng, chỉ chỉ nửa người dưới của anh: “Chính là chỗ đó, anh có đau hay không?”

Tịch Giản Cận thấy ngón tay cô chỉ nửa người dưới của mình, tùy cơ nghĩ đến mới vừa rồi mình cởi quần áo, lộ ra mấy vết thương, nói người SM, là cô, cô đỏ mặt, tới hôn miệng vết thương của anh.

Lúc này cô lại hỏi anh nơi này có đau hay không, cô chẳng lẽ là...

Tịch Giản Cận lập tức liên tưởng tới một số hình ảnh hạn chế độ tuổi, anh cảm thấy toàn thân nóng lên, thậm chí đều có chút khô miệng, hai gò má cũng theo đó khẽ đỏ lên.

Bạc Sủng Nhi thấy Tịch Giản Cận một hồi lâu không lên tiếng, chỉ nghĩ rằng anh còn không có kịp phản ứng cô nói cái gì, duỗi ra ngón tay, hướng về phía chỗ của anh chọc chọc.

Cô dùng một tí khí lực, đâm anh có chút đau, để cho anh không nhịn được hút một hơi khí lạnh, sau đó hai mắt lạnh lẽo nhìn cô.

Mà cô chẳng qua là cảm giác nơi đó mình đụng vào tới, có chút mềm, lập tức cũng đỏ mặt, nhẹ nhàng ho khụ khụ, cảm giác được người đàn ông tức giận, cô cũng không sợ ngẩng đầu, cao ngạo và vô lại liếc mắt anh một cái, nói: “Giả vờ đứng đắn!”

Sau khi nói xong, không khí bên trong phòng, trở nên có chút ái muội, Bạc Sủng Nhi chẳng qua là cảm thấy đầu ngón tay giống như là lưu lại một tí cực nóng, cô lập tức vì che dấu bối rối của mình, nhanh chóng trừng mắt dời đề tài!

“Em chỉ chính là trong chỗ này, anh có đau hay không!”

Bạc Sủng Nhi nói có chút phẫn nộ, cô hung hăng trừng mắt liếc Tịch Giản Cận, sau đó hơi mang theo vài phần ủy khuất cúi đầu, ngữ điệu mềm nhũn nói: “Em nơi đó vô cùng đau đớn...”

Tịch Giản Cận nghe được nửa câu sau cô nói, mới ý thức tới tư tưởng của mình quá mức trệch hướng.

Anh không nhịn được có chút xấu hổ, nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt mang theo vài phần lúng túng, “Đau dự dội lắm phải không?”