Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 220: Tôi thua bởi cô ấy, không phải là anh! 【1】




Tốc độ nhanh, chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt.

Tịch Giản Cận cau mày, chiếc xe đã phóng vụt đến trước mặt của anh, tốc độ không chút nào giảm, ngược lại giống như là gia tăng chân ga, tốc độ như vậy nếu là đụng vào trên người của anh, không chết, cũng bị thương nặng!

Tịch Giản Cận tốc độ phản ứng cực kỳ mau, anh ở trước giây trí mạng, vươn tay, đè đầu xe xuống, khẽ mượn lực đẩy, khiến cho thân thể bởi vì lực phản tác dụng, nhạy bén nhảy lên, sau đó, liền lộn mèomột cái, vững vàng mà đứng ở phía bên phải xe cánh hai thước.

Tốc độ xe vẫn nhanh như cũ, hướng phía trước mắt liền muốn đụng vào cửa quân khu, ai ngờ một thanh âm thắng xe chói tai, sau đó, liền thấy xe quay đầu một cái, như cũ là hướng Tịch Giản Cận đâm tới.

Tịch Giản Cận lần này tốc độ rất nhanh, cước bộ nhẹ nhàng, chỉ thấy một đường vòng cung, cũng đã dễ dàng tránh né.

Chỉ là cước bộ của anh, còn không có hoàn toàn ổn định, xe đã lại một lần nữa chuyển hướng, hướng Tịch Giản Cận nhanh chóng lái tới.

Lần này xe cách Tịch Giản Cận tới gần, cộng thêm tốc độ rất nhanh, thực giống như là tránh không thoát.

Ánh mắt Tịch Giản Cận chìm chìm, giơ chân lên, khẽ lui về sau hai bước, sau đó, liền hướng phía trước nhảy tới, bá một chút, anh chân liền đạp lên mui xe Lamborghini, bộp bộp bộp, theo mui xe, hướng phía sau chạy đi.

lần này Tịch Giản Cận rơi xuống đất, xe lại không có lao đến, nhưng là thắng gấp, lốp xe cùng mặt đất ma sát tạo ra âm thanh chói tai, sau đó liền thấy xe vững vàng mà dừng ở nơi đó.

Sau đó, chính là một trận thanh truyền đóng sập cửa vang dội truyền đến.

Tịch Giản Cận trong lòng thất kinh, theo bản năng muốn quay đầu, ai ngờ sau lưng, đã có tiếng gió bén nhọn hướng anh trực tiếp đánh tới.

Anh nghiêng người, thấy người tới đã nhảy lên, giơ chân, hướng anh đạp qua.

Tốc độ cực nhanh, không ai sánh được.

Anh bản năng giơ chân lên đỡ.

Chỉ nghe được răng rắc hai tiếng.

Người đ ạp anh cùng chính anh, hai người đồng thời hướng phía sau, liên tục lui hai bước.

Mơ hồ đau đớn, ở chỗ sâu trong xương cốt của cả hai người lan tràn.

Tịch Giản Cận đã ba năm rồi, ra khỏi bộ đội, không có đụng phải đối thủ mạnh như thế rồi.