Thiều Quang Đến Chậm

Chương 166: - Chương 170




Chương 166: Xen vào việc người khác
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nước trà rơi xuống đất, một làn khói trắng bốc lên.
Kiều Chiêu nhìn Âu Dương Vi Vũ, chỉ nói: "Thạch tín?"
Âu Dương Vi Vũ hốt hoảng biến sắc: "Ngươi –"
Kiều Chiêu cúi xuống nhặt chén trà lên, ném vào cái hồ nhân tạo gần đó.
Tiếng chén trà rơi tõm xuống mặt nước đánh thức chú chim lội nước đang lim dim ngủ, vội vã giang cánh bay lên, để lại vài cọng lông vũ từ từ rơi xuống mặt hồ, tạo thành từng vòng trên mặt nước.
"Âu Dương cô nương, chén trà này là dành cho Lan cô nương phải không?"
"Ngươi thấy hết rồi à?" Dù Kiều Chiêu đã hủy hết chứng cớ hạ độc, Âu Dương Vi Vũ vẫn không nảy sinh lòng cảm kính mà lạnh như băng nói: "Lê Tam cô nương, vì sao ngươi lại phải xen vào việc người khác?"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Âu Dương Vi Vũ tiến thêm một bước, chất vấn: "Chẳng lẽ ngươi thấy Lan Tích Nồng là tôn nữ của Lan Sơn, là nữ nhi của Lan Tùng Tuyền nên muốn làm cho ả vui lòng?"
Thấy Kiều Chiêu không nói gì, Âu Dương Vi Vũ kích động, cắn môi: "Ngươi có biết là tổ phụ và phụ thân của ả đã gây ra bao nhiêu tội ác không? Lan Sơn giết hại trung thần lương tướng, ăn hối lộ đút lót, làm chuyện phi pháp không ngơi tay, Lan Tùng Tuyền lại xảo trái nham hiểm. Cha ta từng nói, những kế hèn mưu bẩm hãm hại trung thần lương tướng của Lan Sơn đều do một tay Lan Tùng Tuyền nghĩ ra! Hôm nay ta là muốn hạ độc giết chết Lan Tích Nồng mắc mớ gì mà ngươi cứ chạy theo cản đường như vậy?"
"Chắc có lẽ là vì ta học theo cha ta xen vào việc của người khác." Kiều Chiêu không để tâm chút nào đến sự kích động của Âu Dương Vi Vũ, thản nhiên nói.
Âu Dương Vi Vũ cứng họng, khí thế hùng hổ dọa người bỗng nhiên xẹp xuống phần nào.
Phụ thân của Lê Tam cô nương gây gổ với Cẩm Y Vệ để giúp cha nàng giữ lại chút thể diện cuối cùng, trong mắt người khác chẳng phải cũng là xen vào việc của người khác đấy thôi?
Nàng không phải là người không biết phải trái, hôm nay quyết tâm hạ độc giết chết Lan Tích Nồng, đã sớm một lòng liều chết, Lê Tam cô nương lấy đi chén trà có độc thật ra đã cứu mạng nàng rồi, giờ lại còn nói những lời này với nàng, thật sự nàng không thể cãi lại lời nào.
Âu Dương Vi Vũ giơ tay dụi mắt, cố nén lại nước mắt.
Nàng không thể khóc được, vào sáng sớm cái ngày Cẩm Y Vệ bắt cha nàng đi mất, nàng đã khóc đủ rồi.
"Lê Tam cô nương, ta biết muội có lòng tốt, nhưng chuyện hôm nay ta hy vọng muội đừng xen vào. Ta đã quyết tâm rồi, hôm nay nhất định sẽ không để Lan Tích Nồng sống sót quay về. Nếu muội cứ tiếp tục ngăn cản, chính là nối giáo cho giặc!"
Kiều Chiêu vẫn bình tĩnh, cười với Âu Dương Vi Vũ: "Âu Dương cô nương, thật ra có chỗ ta không hiểu lắm, muốn thỉnh giáo một chút."
"Muội nói đi." Kiều Chiêu có một ví trí rất tinh tế trong lòng Âu Dương Vi Vũ.
Bởi vì Lê Quang Văn giúp đỡ cha nàng, nàng còn vừa được chứng kiến tài năng xuất sắc mà Kiều Chiêu vừa thể hiện, lại thêm hành động lấy đi chén trà có độc, trong tiềm thức Âu Dương Vi Vũ đã có một sự tín nhiệm nhất định đối với Kiều Chiêu. Đây chính là điều nàng không ý thức được.
"Âu Dương cô nương vừa nhắc đến các chuyện ác gây nên bởi Thủ phụ Lan Sơn và nhi tử Lan Tùng Tuyền, nhưng những chuyện này thì liên quan gì đến Lan Tích Nồng?"
"Sao lại không liên quan được? Nếu Lan Tích Nồng không phải tôn nữ của Thủ phụ thì làm sao mà được sống cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt người người săn đón ai nấy kiêng nể như thế? Ả đã được hưởng hết hào quang do cha ông đem lại, chẳng lẽ không phải chịu cái giá mà cha ông phải trả ư? Hóa ra Tam cô nương lại tốt bụng đến như vậy!"
*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây lấy mây, nhiều vệ tinh săn đón (nhưng mà không phải theo đuổi nha...)
"Cũng chẳng phải là tốt bụng đến mức nào, ta chỉ thấy trọng điểm của Âu Dương cô nương sai rồi. Cho dù hôm nay cô nương hạ độc giết chết Lan Tích Nồng thì có tác dụng gì với chuyện của lệnh tôn chứ?"
Âu Dương Vi Vũ bị hỏi vậy thì ngẩn người, cắn môi: "Ít nhất cũng để cho cha con Lan Núi phải chịu nỗi đau mất đi người thân!"
Kiều Chiêu bật cười.
"Có gì buồn cười à?"
Kiều cô nương lười biếng dựa vào cây hải đường, lạnh nhạt nói: "Ta nghe nói Thủ phụ Lan Sơn và phu nhân tình sâu nghĩa đậm, không có cơ thiếp, chỉ có duy nhất một người con trai là Lan Tùng Tuyền. Nhưng Lan Tùng Tuyền lại khác phụ thân một trời một vực, cơ thiếp vô số, con cái đông đúc. Dù đúng là Lan Tích Nồng là đích nữ duy nhất, nhưng mà đối với Lan Tùng Tuyền e là không quan trọng bằng những gì như Âu Dương cô nương nghĩ. Ít nhất không thể so với địa vị của lệnh tôn trong lòng cô nương được. Âu Dương cô nương là người thông minh, nghĩ một chút, có vẻ mua bán như vậy không lời được mấy nhỉ?"
Âu Dương Vi Vũ hoàn toàn giật mình.
"Huống hồ, chuyện của lệnh tôn vẫn chưa có kết luận chính thức. nếu Âu Dương cô nương ra tay với Lan Tích Nồng, ai biết cha con Lan Thủ phụ có mượn cớ đấy mà xuống tay tàn độc với lệnh tôn hay không?"
Âu Dương Vi Vũ chấn động cả người.
Kiều Chiêu nhìn đình nghỉ chân, mắt tối lại: "Âu Dương cô nương nói ta xen vào việc của người khác. Lời này không sai, quả thật ta không đành lòng nhìn thấy một cô nương đang tuổi xuân xanh lại phải bỏ mạng, người ấy không chỉ là Lan Tích Nồng mà còn có là cả Âu Dương cô nương!"
Nàng từng chết đi, rồi được sống lại, thì mới biết sinh mạng quý giá nhường nào.
Con người không phải là không thể chết đi, nhưng ít ra cũng phải có giá trị gì đấy. Cho dù Âu Dương Vi Vũ có hạ độc giết chết Lan Tích Nồng thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Phụ tử Lan Sơn cùng làm là thương xót một chút, sau đấy cần hãm hại trung thần lương tướng thì lại hãm hại trung thần lương tướng, muốn ra mưu hèn kế bẩn thì tiếp tục nghĩ kế bẩn mưu hèn. Chỉ vì vậy mà lại phải trả một cái giá lớn như thế, không chỉ tính mạng của hai tiểu cô nương, lại còn thêm phiền phức cho một đám cô nương khác.
"Vậy, nếu bọn họ hại chết cha ta thì sao? Ta thà chết cũng không thể nào tha thứ cho những kẻ đã hại cha ta mà vẫn ung dung tự tại được!" Âu Dương Vi Vũ lẩm bẩm.
Nàng vốn ôm quyết tâm liều chết hạ độc giết chết Lan Tích Nồng, nghe Kiều Chiêu nói vậy thì mờ mịt trong lòng.
Nàng lấy mạng đổi mạng, theo như lời Lê Tam cô nương thì không có chút ý nghĩa nào thật ư?
Kiều Chiêu nhìn sâu Âu Dương Vi Vũ, thở dài: "Nếu đến chết cũng không sợ, vậy thì phải sống cho thật tốt, nghĩ cho kỹ rốt cuộc phải làm thế nào cho đáng, chứ không phải nóng máu bốc đồng để mạng lại tại cái hoa viên cỏ cây tươi đẹp này."
Âu Dương Vi Vũ trầm mặc.
"Chuyện mỗi người phải làm, người ngoài khuyên được nhất thời chứ không khuyên được cả đời. Âu Dương cô nương nghĩ kỹ thêm chút, ta về trước đây."
Kiều Chiêu để lại mấy câu này thì định đi về lại đình nghỉ chân, đi được mấy bước thì nhìn lại: "Phải rồi, cái vị Giang cô nương lát nữa sẽ ra đề kiểm tra cho ta, Âu Dương cô nương có quen biết không?"
Âu Dương Vi Vũ sững người, định thần lại thì thiếu nữ vừa xen vào việc của người khác kia đã đi xa từ lâu.
Kiều Chiêu vừa mới bước lại vào đình nghỉ chân, Đỗ Phi Tuyết đã cau mày nói: "Lê Tam cô nương, ngươi vừa đi đâu vậy? Vừa nãy không thấy ngươi, ta còn sai người đi tìm đấy."
"Ta vừa đến tịnh phòng, sau đó thì đi loanh quanh thôi."
"Ơ kìa, thế mà lại không nói câu nào à?" Đỗ Phi Tuyết ai oán.
Kiều Chiêu nghiêm túc hỏi: "Đi tịnh phòng mà cũng phải báo à?"
"Ngươi –" Đỗ Phi Tuyết cứng họng lúng túng.
Lan Tích Nồng lên tiếng xen ngang: "Được rồi, Lê Tam cô nương, nếu cô nương đã quay lại rồi thì nói luôn vế sau đi."
"Hử?"
Đỗ Phi Tuyết hắng giọng rồi nói: "Là thế này, cả hai đội đều không nghĩ ra vế dưới, coi như ngang bằng nhau, đang chờ ngươi nói nốt vế sau đấy."
Thấy chúng cô nương giương mắt nhìn mình, Kiều Chiêu mở miệng nói: "Câu đối này, đúng là ta cũng có nghĩ ra một vế dưới, nhưng cũng không tính là hay lắm –"
"Dài dòng, bảo nói thì nói luôn đi cho xong." Lan Tích Nồng lạnh lùng nói.
Kiều cô nương nhếch nhếch khóe miệng, nghĩ thầm: cái cô nương này đúng là dễ gây hấn với người khác, cứ thế này thì nàng lại để mặc Âu Dương cô nương làm gì thì làm mất.
"Vế trên là: Vọng thiên không, không vọng thiên, thiên thiên hữu không vọng không thiên." Kiều Chiêu từ từ nhìn chúng cô nương một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ Phi Tuyết, nói rõ từng chữ: "Ta đối lại vế dưới là: Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan."
* Vọng thiên không, không vọng thiên, thiên thiên hữu không vọng không thiên
Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan
Dịch nghĩa:
Vế trên: Nhìn bầu trời trống trải, rảnh rỗi ngồi nhìn trời, khi nào rảnh rỗi thì nhìn bầu trời rỗng không (một cách vô nghĩa) (Từ không ở đây vừa có chỉ không gian trống trải của bầu trời, vừa có nghĩa là ngồi không rảnh rỗi hoặc làm việc vô ích)
Vế dưới: Nhờ người giúp thì khó, gặp khó mới nhờ người, ai gặp chuyện khó càng khó nhờ người (ở đây có thể hiểu là khó để mở lời nhờ người giúp và cả việc khó để người đồng ý giúp mình)
Thực ra tương truyền vế dưới mới là vế có trước, hàm ý cũng chỉ là một khi đã có việc phải nhờ người khác, tức là bạn đã có bộc lộ điểm yếu của mình rồi vì không làm được mới phải nhờ người khác giúp.
Sau này mới đối lại được vế trên, ý nghĩa lạc quan hơn vế dưới, có nghĩa là không thể chỉ luôn chăm chăm ngồi nhìn lên trời mà phải nhìn lại cuộc sống thực tại, nhìn xuống đất để tiếp tục lo nghĩ cho cuộc sống phía trước.
Tớ cũng đi tra áng áng thì được thế này bạn nào biết rõ hơn thì có thể bổ sung nha.
Chương 167: Ngấm ngầm mỉa mai
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Đối hay lắm!" Khấu Tử Mặc đứng bật dậy, thấy mọi người dáo dác quay lại nhìn, xấu hổ đỏ mặt ngồi xuống.
"Đúng là một vế đối hay!" Hứa Kinh Hồng chầm chậm vỗ vỗ tay.
Lan Tích Nồng đột nhiên bật cười, hỏi Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương cảm thấy vế dưới này thế nào?"
Đỗ Phi Tuyết không kịp phản ứng lại trước cái nhìn đầy ẩn ý của Kiều Chiêu, dù cũng không muốn dệt hoa lên gấm cho hào quang hôm nay của Kiều Chiêu, nhưng trước ánh mắt của mọi người cũng không thể đổi trắng thay đen được, cười khan: "Câu đối của Lê Tam cô nương quả là tinh diệu vô song."
"Phải, quan trọng là đối vừa đúng. Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan." Lan Tích Nồng chậm rãi đọc lại vế dưới của câu đối, nhìn mọi người một lượt rồi lại quay lại nhìn Đỗ Phi Tuyết, nửa cười nửa không nói: "Đỗ cô nương nói có phải hay không?"
Lan Tích Nồng coi thường những kẻ như Đỗ Phi Tuyết nhất trên đời. Nàng gây khó dễ cho tỷ muội Lê gia là một chuyện, nhưng Đỗ Phi Tuyết thân là chủ nhân chủ trì buổi gặp mặt lần này, lại còn là biểu muội của Lê Đại cô nương, thế mà lại khoanh tay đứng nhìn khi biểu tỷ lúng túng khó xử, chỉ rước lấy cái nhìn khinh bỉ của người khác.
Chúng cô nương ở đây đều là những người huệ chất lan tâm, thấy Lan Tích Nồng vừa nhắc vậy vội phản ứng lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn Đỗ Phi Tuyết thêm vài phần khinh thường.
Tất nhiên Đỗ Phi Tuyết cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng lên, nhìn vội sang Kiều Chiêu, muốn chất vấn nàng. Nhưng trường hợp này mà chất vấn như thế thì chắc chắn còn mất mặt hơn nữa, âm thầm nghiến nát hàm răng mới có thể làm cho cơn bực bội trào ra tận miệng xuôi bớt.
Các cô nương không tự chủ được nhìn Kiều Chiêu, thấy nàng vẫn bình tĩnh, ung dung, chấn động trong lòng.
Vị Lê Tam cô nương kia đúng là kinh tài tuyệt diễm. Vừa mới giải quyết gọn gàng đến ngỡ ngàng khó khăn Lan Tích Nồng cố tình gây ra, sau lại có thể mượn câu đối phơi bày sự xấu xí của Đỗ Phi Tuyết.
Nhưng chuyện làm người ta phải buột miệng khen hay chính là, Lê Tam cô nương không so đo chuyện Đỗ Phi Tuyết ngăn ở cửa không cho nàng vào, mà lại ngấm ngầm mỉa mai việc Đỗ Phi Tuyết khoanh tay ngoảnh mặt làm ngơ khi biểu tỷ thân thiết bị người khác hạ nhục. Như vậy khiến con người ta chỉ cảm thấy bội phục hơn.
Ánh mắt Hứa Kinh Hồng chợt lóe lên, lặng lẽ liếc sang Lê Kiểu đang trầm mặc đến dị thường, hiếm có lúc lại cảm thấy tò mò.
Đều là vòng tròn các cô nương nhà quan lại văn thần, tuy nàng không quen biết lắm tỷ muội Lê gia nhưng vẫn có chút ấn tượng. Nhưng ấn tượng kia cũng khá là thú vị: vừa nhắc đến Lê Đại cô nương, trong đầu tự nhiên sẽ nghĩ đến thiếu nữ thiện lương cuộc sống khó khăn vì mất mẹ từ nhỏ. Còn nhắc đến Lê Tam cô nương, lập tức nhớ đến ấn tượng về một người thô tục vô lễ, khinh thấp nịnh cao.
Hứa Kinh Hồng nhếch môi.
Dựa vào bản lĩnh và tài năng của Lê Tam cô nương mà lại truyền ra danh tiếng như vậy, chậc, chắc là thấy Lê Đại cô nương mất mẹ từ nhỏ nên nhường nhịn tỷ tỷ hả? Không thì nàng thực sự chẳng nghĩ ra lời giải thích hợp lý hơn.
Hứa Kinh Hồng liếc nhìn Kiều Chiêu giờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, rũ mắt mỉm cười.
Vị Lê Tam cô nương này đúng là một người thú vị.
Kiều Chiêu bị mọi người kiên quyết kéo xuống chơi cùng, hoạt động đối câu đối được tiếp tục, đình nghỉ chân lại náo nhiệt trở lại.
Âu Dương Vi Vũ chẳng biết đã trở về từ khi nào đứng trong một góc, lòng lẩm nhẩm lại liên tục vế dưới của Kiều Chiêu: Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan.
Vế đối này, chẳng phải là nói chính tình cảnh của nàng bây giờ à!
Nàng cũng từng là một thành viên ở Phức Sơn xã như những quý nữ ngồi đây, ngâm thơ đối chữ, đánh đàn thổi sáo, cuộc sống vui vẻ biết bao, phiền não lớn nhất chắc cũng chỉ là hôm nay ăn cay ngày mai nổi mụn.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuộc sống của nàng bỗng bị đảo lộn. Những thân bằng hảo hữu thường xuyên qua lại với gia đình nàng chẳng thấy bóng dáng đâu, người thân trong nhà tìm mọi cách cũng không chạm được đến ngưỡng cửa nha môn Cẩm Y Vệ, ngay cả việc hôm nay cha còn sống hay đã mất cũng chưa biết.
Thế nên cuối cùng nàng đã nghĩ, cùng lắm là giết Lan Tích Nồng, lấy mạng đổi mạng, để cho cha con tên gian thần Lan Sơn phải đau xót một phen.
Nhưng Lê Tam cô nương lại nói với nàng rằng, cho dù nàng có đánh đổi cả tính mạng của mình như vậy, đối với nhà người ta chẳng qua cũng chỉ là một trận ngứa nhẹ, có khi còn chẳng thấy đau.
Quả thật nàng không cam tâm!
Âu Dương Vi Vũ ngây ngốc nhìn Kiều Chiêu, nghĩ: nếu nàng thông minh như Lê Tam cô nương thì thật tốt, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Vi Vũ giật mình.
Phải rồi, trước khi bỏ đi Lê Tam cô nương có hỏi nàng, là nàng có quen biết Giang Thi Nhiễm hay không –
Âu Dương Vi Vũ không tự chủ nhìn Giang Thi Nhiễm.
Hôm nay Giang Thi Nhiễm mặc một bộ váy đỏ sậm làm từ gấm hoa văn chim tước, cũng không tham gia hoạt động đối câu đối mà ngồi gần đấy, chống cằm nhìn xa xa, bộ dạng chán chường không để tâm.
Giang Thi Nhiễm là con gái duy nhất của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Ai cũng nói thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ ai nghe cũng phải sợ mất mật yêu thương sủng ái con gái này vô cùng, sẵn sàng hái cả sao trên trời để chiều lòng con gái. Thế nên mới nói địa vị của Giang Thi Nhiễm có thể sánh ngang với công chúa.
Âu Dương Vi Vũ âm thầm nắm chặt tay.
Nàng muốn tìm cơ hội để có thể thỉnh cầu Giang Thi Nhiễm một lần!
Lê Tam cô nương nói đúng, thà hạ thấp mặt mũi để thỉnh cầu con gái của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, còn hơn là uổng công bỏ phí tính mạng mình, lại còn đẩy gia đình người thân vào tình thế nguy hiểm hơn, chưa biết chừng làm vậy còn có thể hỏi thăm tình hình của cha.
Âu Dương Vi Vũ đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên có ai đó đặt tay lên vai nàng.
"Vi Vũ, muội đang nghĩ gì vậy?" Hóa ra lại là Khấu Tử Mặc đã bỏ trò chơi từ lúc nào, đến cạnh nàng.
Âu Dương Vi Vũ lấy lại tinh thần, nhìn bạn tốt, khóe miệng nở ra nụ cười chân thật đầu tiên suốt mấy ngày nay, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ gì hết, chỉ cảm thấy Lê Tam cô nương chẳng những thông minh, mà muội ấy còn có thể đáp trả đúng mực trước những người dù có thân phận cao hơn muội ấy mà dám hạ nhục người nhà muội ấy, đúng là một người đáng kết giao. Tử Mặc tỷ, cha ta phạm tội, sau này gia đình ta khó mà sống tiếp ở kinh thành, chúng ta muốn gặp mặt e là cũng khó khăn. Sau này tỷ cố chơi cùng Lê Tam cô nương, kết giao cùng người như vậy không thiệt chút nào đâu."
Khấu Tử Mặc siết chặt tay của Âu Dương Vi Vũ: "Những thứ đấy là chuyện sau này, bây giờ ta chỉ lo muội –"
"Ta không sao, ta đã nghĩ thông rồi." Ánh mắt của Âu Dương Vi Vũ vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Giang Thi Nhiễm, chợt thấy Giang Thi Nhiễm đứng lên, nàng vội đi về phía chúng cô nương nơi đấy.
"Các ngươi có thể phân thắng thua luôn được không?" Giang Thi Nhiễm không nhịn được hỏi.
Nàng phiền nhất mấy cái trò ngâm thơ đối chữ, chỉ là mấy trò ăn no rửng mỡ.
"Làm sao?" Lan Tích Nồng nhíu mày hỏi.
Giang Thi Nhiễm nghịch nghịch ngọc bội bên hông, lanh lảnh nói: "Ta đã nghĩ ra đề để kiểm tra Lê Tam cô nương rồi. Thế mà các ngươi chơi mãi không xong, ta nhìn mà thấy nhàm chán vô cùng."
Nghe lời này, không ít người thấy không vui.
Rõ ràng là một việc rất thú vị, thế mà lại nói là nhàm chán, nghe đã biết là một người thô tục, nhưng chẳng qua nể nàng là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nên mọi người mới không dám đắc tội thôi.
"Xong rồi, mời Giang cô nương." Lan Tích Nồng phe phẩy quạt nhạt nhẽo nói.
Có viên trân châu rực rỡ là Kiều Chiêu thể hiện khi nãy rồi thì đoạn sau cũng chẳng mấy ý nghĩa nữa. So với việc tiếp tục đối câu đối, nàng càng muốn xem Giang Thi Nhiễm định dày vò người khác như thế nào.
Đỗ Phi Tuyết nhất thời quên sạch khó chịu khi nãy, khóe miệng giương lên: "Giang cô nương có cần ta phải chuẩn bị cái gì không?"
Nàng cố ý đổi hết tất cả các lá thăm trong ống rút thăm thành chữ "Giang" chính là chờ giờ phút này đây.
Chương 168: Sợ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Giang Thi Nhiễm có chỗ chống lưng lớn mạnh, tính tình lại xảo trá quái gở, trước đây cũng không phải chưa có thành viên mới nào bị nàng ép đến phát khóc.
Khi chuẩn bị ống rút thăm, Đỗ Phi Tuyết chỉ định bày trò trêu mọi người lúc phạt rượu mà thôi, ai ngờ lại đúng lúc Lê Tam là thành viên mới gia nhập Phức Sơn xã. Có thể thấy trời cao có mắt cũng không nhìn nổi Lê Tam phách lối ngang ngược, cho nàng cơ hội để chỉnh đốn Lê Tam một phen.
Chỉ là không biết Giang cô nương sẽ ra đề như thế nào.
Đỗ Phi Tuyết mong đợi vô cùng.
"Đỗ cô nương, quý phủ có võ trường chứ?" Giang Thi Nhiễm hỏi.
Đỗ Phi Tuyết ngẩn người, sau đó gật đầu: "Có."
Phủ Cố Xương Bá là do quân công mà được tước rồi truyền đến tận bây giờ. Tuy từ lâu đã không còn con cháu ra trận nữa nhưng võ trường vẫn được giữ lại. Thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt vời như vậy không thể không nhắc đến công của cái võ trường này.
"Có thì tốt." Giang Thi Nhiễm nhìn Kiều Chiêu, cười nói: "Khi nãy vừa được thấy Lê Tam cô nương bộc lộ tài năng đối câu đối, lại còn từng nghe Lê Tam cô nương viết chữ cũng tuyệt đỉnh. Ta không biết những thứ này nên cũng không thể chỉ bảo Lê Tam cô nương rồi. Cho nên là, hôm nay đề thi ta muốn kiểm tra Lê Tam cô nương chính là –"
Nàng dừng một chút, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Lòng can đảm."
Lòng can đảm?
Đề thi này cũng thật mới lạ. Giang cô nương định chỉ bảo Lê Tam cô nương về lòng can đảm như thế nào đây?
Đám cô nương trố mắt nhìn nhau, tò mò vô cùng.
"Mời Đỗ cô nương dẫn đường, đến võ trường rồi thì chúng ta nói tiếp."
Đỗ Phi Tuyết do dự một chút.
Hoa viên này đã được dọn dẹp sắp xếp chỉnh đốn lại một lượt để đón tiếp các cô nương, chỉ có một số ít nha hoàn bưng trà rót nước mà thôi. Hôm nay kể cả những nha hoàn bà tử chăm sóc vườn tược cũng không được bén mảng đến ngại vướng víu các cô nương, chứ đừng nói những kẻ bừa bộn khác. Mấy người ca ca cũng biết hôm nay có hoạt động của Phức Sơn xã, tự nhiên cũng sẽ tránh gây ra hiềm nghi, nhưng nàng lại chưa an bài sắp xếp gì bên phía võ trường.
"Sao rồi Đỗ cô nương?" Giang Thi Nhiễm thấy Đỗ Phi Tuyết im lìm thì nhíu mày không vui.
"À, mời mọi người đi theo ta." Đỗ Phi Tuyết lòng hơi lợn cọn, dẫn chúng cô nương đến võ trường.
Lúc này theo lý thuyết, đám người ca ca sẽ không đến võ trường.
Thật ra kể cả có gặp thì cũng chẳng sao. Hiện giờ quy củ đối với các cô nương cũng không nghiêm khắc như xưa, nếu vô tình gặp phải nam tử xa lạ thì tránh đi là được. Chỉ là nàng không muốn cho nhiều người như vậy thấy được Chu biểu ca...
Nhưng vừa nãy đã mất mặt như vậy, bây giờ còn từ chối nữa thì sau này thế nào cũng lúng túng khi qua lại cùng bọn họ.
Võ trường không quá xa hoa viên. Đỗ Phi Tuyết vừa đi đầu óc đều quanh quẩn về chuyện này, xa xa thấy võ trường không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.
Ổn rồi, nàng đã bảo là giờ

1 2 3 »