Thiều Quang Đến Chậm

Chương 261: - Chương 265




Chương 261: Bộ mặt thật của Thẩm thị
Editor: Ha Ni Kên

Chàng đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.
Vì sao đều là con trai, mà thái độ của mẫu thân đối với chàng lại khác xa một trời một vực thái độ đối với Đại ca và Tam đệ như vậy?
Nếu như không phải con ruột, thì chàng là ai? Từ đâu đến?
Người lớn đều nói mẫu thân khó sinh chàng, lúc đấy phải mời tầm bảy tám bà đỡ nổi danh.
Chàng từng âm thầm phái người đi tìm lại những bà đỡ ngày ấy cho mẫu thân, trừ một vị đã qua đời, một vị đã rời khỏi kinh thành, mấy bà đỡ còn lại đều chỉ tay lên trời thề rằng, tận mắt nhìn thấy chàng sinh ra từ bụng mẫu thân, tuyệt nhiên không có cơ hội đánh tráo.
Những suy đoán này bị chàng giấu nhẹm đi đối với người đang đứng trước mặt chàng. Nhưng hôm nay như vậy, chàng vẫn không tài nào thuyết phục bản thân nổi.
Làm sao lại có thể có một mẫu thân đang tâm tàn ác như thế? Rốt cuộc chàng đã làm sai điều gì, khiến cho mẫu thân cảm thấy để chàng chết cũng không xả hết hận, nhất định phải khiến chàng chịu tội mà sống, sống không bằng chết, thì bắng cam lòng?
Tĩnh An Hầu bị hỏi không biết đáp thế nào, Thiệu Minh Uyên kiên định hỏi lại lần nữa: "Cha, xin cha hãy nói thật cho nhi tử biết, con thật sự là con ruột của mẫu thân à?"
Yên lăng ngự trị trong phòng hồi lâu.
Ve kêu rả rích không ngừng trên ngọn cây ngoài cửa sổ, khiến tiết trời ngày hè càng oi ả hơn, khiến cho người nghe cũng thấy nóng nực trong người. Thế nhưng hai cha con đang đứng trong căn phòng này, không ai cảm nhận được ngày hè nóng nực, mà chỉ cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ tận xương tủy.
Ngay lúc Thiệu Minh Uyên nghĩ có lẽ Tĩnh An Hầu sẽ không trả lời câu hỏi này, Tĩnh An Hầu nói gọn lỏn hai chữ: "Không phải."
Nói xong, ông thở dài một hơi, cảm giác chỉ mới có mấy khắc thôi mà đã già đi mấy tuổi.
Đúng là không phải à?
Giờ phút này, tựa như mọi vấn đề đều đã tìm được lời giải đáp. Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng trong lòng chàng nhẹ bẫng đi vài phần, không còn chèn ép khiến lục phủ ngũ tạng của chàng nhức nhối nữa.
"Vậy Minh Uyên là con của ai? Hay là, chẳng lẽ, người cha thân sinh ra Minh Uyên cũng là người khác –"
"Không phải!" Tĩnh An Hầu đột ngột cắt lời Thiệu Minh Uyên, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. "Tất nhiên con là con trai ta, sao lại là con người khác được! Con suy đoán lung tung như vậy không sợ người làm cha này đau lòng à? Ta không muốn nghe con nhắc đến chuyện này một lần nào nữa!"
"Nhi tử đã biết."
Người người đều nói ông là, hổ phụ vô khuyển tử, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam. Nếu ông không phải phụ thân của con trai ông, thì con trai là con của ai?
"Như vậy mẫu thân thân sinh ra Minh Uyên thì sao, bà là ai? Đang ở đâu rồi?"
"Là ngoại thất của cha khi còn trẻ. Con là do ngoại thất sinh ra. Sau đó mẹ đẻ con qua đời, cha đưa con về đây."
"Nhưng năm ấy mẫu thân thực sự có sinh ra một đứa trẻ khác."
"Phải, đích mẫu của con khi ấy cũng sinh con, tiếc là người huynh đệ kia của con sinh ra yếu ớt, không được mấy ngày đã chết yểu. Khi ấy con không còn mẹ đẻ, đích mẫu con cũng không còn con. Cha nghĩ thân phận con của ngoại thất không tốt đối với con, nên đưa con về coi như đứa bé kia nuôi thay. Vốn nghĩ như vậy thì vừa giải quyết được chuyện xuất thân của con, vừa giúp đích mẫu của con không đau lòng. Ai ngời đích mẫu của con vẫn rõ..."
Tĩnh An Hầu cảm thấy khóe mắt đỏ lên: "Khi nãy ta đã cảnh cáo mẫu thân của con rồi, không cho phép nhằm vào con lần nữa. Minh Uyên, oan ức tủi thân mấy năm nay con phải chịu, coi như là thương lấy nỗi đau mất con của mẫu thân đi, hy vong con không hận bà ấy."
"Thì ra là vậy." Thiệu Minh Uyên lẩm bẩm.
Chàng là con của ngoại thất, nên mới bị đích mẫu hận thấu xương.
Nhưng dù vậy, có một số việc, không phải chỉ dùng một chữ "hận" là có thể cảm thông.
"Cha, thời gian vừa rồi Minh Uyên có điều tra một chuyện, vừa mới thu được kết quả, đang định nói cho cha."
"Chuyện gì?"
"Xin cha chờ một chút." Thiệu Minh Uyên cao giọng gọi một tên thân vệ vào, hạ giọng nói mấy câu, thân vệ lĩnh mệnh đi ra.
Chừng nửa giờ sau.
Tĩnh An Hầu nhìn thấy người bị thân vệ đưa vào thì kinh hãi vô cùng: "Thẩm quản sự?"
Ánh mắt Thẩm quản sự lóe lên, cúi đầu xuống không dám nhìn Tĩnh An Hầu.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Thẩm quản sự cũng không nói gì.
Tĩnh An Hầu càng nghi hoặc, nhìn Thiệu Minh Uyên: "Minh Uyên, sao con lại đưa Thẩm quản sự đến đây?"
Thân thể Thiệu Minh Uyên vẫn còn hơi yếu ớt, dựa người vào tường lạnh nhạt nói: "Thẩm quản sự, ngươi nói những chuyện ngươi biết cho Hầu gia nghe đi."
Trước cái nhìn lạnh băng của Tướng quân trẻ tuổi, Thẩm quản sự vừa được dạy dỗ một trận ra trò quỳ sụp xuống đấy, tát cho mình hai cái thật mạnh rồi mới khóc lóc: "Hầu gia, lão nô có tội!"
Tĩnh An Hầu chưa từng gặp cảnh này bao giờ, kinh ngạc vô cùng.
Thẩm quản sự dập đầu sát đất: "Lão nô thật sự không có gan thông đồng với quân địch, là do phu nhân sắp đặt—"
"Thông đồng quân địch với phu nhân sắp đặt cái gì cơ? Ngươi nói rõ cho ta xem nào!" Tĩnh An Hầu bủn rủn trong lòng, nhấc chân đạp Thẩm quản sự ngã lăn ra đất.
Thẩm quản sự lồm cồm bò dậy, quỳ xuống kể hết: "Chắc Hầu gia vẫn nhớ, đầu năm nay Thiếu phu nhân được đưa đến phương Bắc để đoàn tụ với Nhị công tử. Phu nhân phái lão nô đi theo phụng nồi Thiếu phu nhân, âm thầm dặn dò lão nô, bảo lão nô nghĩ cách tiết lộ thân phận cũng như lộ trình của Thiếu phu nhân cho quân địch –"
"Nói láo!" Tĩnh An Hầu đột nhiên đập bàn, mặt mũi sa sầm.
Thẩm quản sự sợ run bần bật, không dám nói gì nữa.
Thiệu Minh Uyên điềm đạm nói: "Sao cha không nghe lão ta nói nốt đã."
"Được, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi là gia nô của phu nhân, cứ cho là muốn liên lạc với giặc Tề, nhưng người chưa bao giờ đến phía Bắc như ngươi lại có thể làm được việc đó?"
Thẩm quản sự cúi gằm: "Nhiều năm trước, phu nhân đã bảo lão nô phải tìm hiểu tình hình phương Bắc của Tướng quân, giúp lão nô sắp xếp cho người quen tiến vào quân doanh, lão đã thu xếp cho biểu đệ Tạ Vũ –"
Người đàn ông bên cạnh Thẩm quản sự cúi đầu theo.
Ánh mắt sắc như dao của Tĩnh An Hầu xẹt qua Tạ Vũ.
Thẩm quản sự tiếp tục nói: "Tầm ba năm trước, Tạ Vũ bị thương quay về. Nó ở phía Bắc lâu năm, cũng am hiểu..."
Đến khi Thẩm quản sự kể hết toàn bộ sự việc, vẻ mặt Thẩm quản sự khó coi vô cùng, ông nhìn đăm đăm vào Thiệu Minh Uyên.
"Minh Uyên, chuyện đại sự quan trọng này –"
Thiệu Minh Uyên ngắt lời Tĩnh An Hầu: "Vậy nên nhi tử đã thu thập rất nhiều chứng cớ."
Chàng nói: "Thiệu Tri, trình những chứng cớ ấy lên cho Hầu gia xem."
Thiệu Tri bưng một cái hộp bước vào, sau đó mở hộp, lấy ra từng thứ đưa cho Tĩnh An Hầu xem: "Đây là bản đồ phương Bắc do Tạ Vũ vẽ, đây là thư từ giữa Tạ Vũ và Thẩm quản sự, đây là khế đất điền trang ở Giang Nam mà Tạ Vũ nhận được sau khi hộ tống phu nhân Tướng quân rồi hồi kinh. Cái điền trang đó đã qua tay mấy người rồi, nhưng thực ra là của hồi môn của phu nhân..."
Thiệu Tri đặt từng tờ chứng cớ trước mặt Tĩnh An Hầu, Tĩnh An Hầu lật từng thứ lên xem, một chữ cũng không nói, cuối cùng mặt mũi tái mét.
Nhân chứng vật chứng rành rành trước mặt, khiến ông chẳng thể nghi ngờ lấy nửa điều.
Tĩnh An Hầu vội nhìn Thiệu Minh Uyên.
Sinh mạng yếu ớt nhỏ bé năm ấy, giờ đã thành một đấng nam nhi trưởng thành thế này, ung dung, tỉnh táo, ẩn nhẫn. Một khi nắm chắc toàn bộ tình hình, sẽ không hề do dự xuất kích, không cho đối phương đường sống để trở mình.
Đứa trẻ ưu tú như vậy, lại bị thê tử của ông hủy thành bộ dạng như bây giờ...
Một trận khí huyết cuộn trào trong lòng, Tĩnh An Hầu đè chặt ngực lại, không nói được lời nào.
Chương 262: Thư nhà
Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên vẫn bình tĩnh: "Thiệu Tri, giải bọn họ đi xuống đi."
Chờ đến khi Thiệu Tri dẫn người đi rồi, Thiệu Minh Uyên mới bình thản nói: "Tạ Vũ này có vẻ kỳ lạ, nhưng hiện tại cũng không có nhiều đầu mối hơn nên con vẫn chưa tra được gì thêm. Tạ Vụ và Thẩm quản sự chỉ nghĩ con đang điều tra chuyện của mẫu thân."
Tĩnh An Hầu mờ mịt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai hàng tóc mai đã đượm màu muối tiêu của phụ thân, thở dài: "Về việc xử lý chuyện này của mẫu thân, Minh Uyên đành giao cho cha làm chủ, nhưng có một chuyện con muốn nói rõ với người, từ nay về sau, mời mẫu thân dừng lấy danh nghĩa hiếu đạo để can thiệp vào cuộc sông của nhi tử nữa."
Nói đến đây, Thiệu Minh Uyên tự giễu cười cười, cố nén lại khí huyết đang dâng trào: "Thật ra thì, cuộc sống này đã sớm bị mẫu thân phá hủy rồi."
Từ giây phút chàng buông mũi tên nhằm vào thê tử, phần đời còn lại của chàng đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, chàng sẽ phải gánh vĩnh viễn một món nợ trong tim, không thể nào bình yên được.
"Minh Uyên, con dưỡng bệnh cho khỏe, cha sẽ xử lý chuyện của mẫu thân con." Tĩnh An Hầu tựa như già hẳn đi, ngay cả bước đi cũng tập tễnh.
Dường như ông chỉ vô thức đi về phủ Tĩnh An Hầu.
"Phu nhân đâu rồi?"
Thấy vẻ mặt Hầu gia có chỗ không ổn, nha hoàn khép nép nói: "Phu nhân đang đi tản bộ giải sầu trong vườn ạ."
"Mời phu nhân về đây, ta chờ bà ta ở trong phòng."
Mãi một lúc sau, Thẩm thị mới chậm chạp đi về, vừa thấy Tĩnh An Hầu đang ngồi bên cửa sổ thì cười khẩy: "Sao rồi, lão Nhị còn sống không?"
Tĩnh An Hầu đột ngột ngẩng đầu nhìn bà.
Ánh mắt ông quá lạnh lẽo, đến mức Thẩm thị phải run lẩy bẩy, không tự chủ phải lùi về sau một bước, sau đó cả thẹn nói: "Hầu gia làm cái gì vậy?"
"Các ngươi ra ngoài hết đi." Tĩnh An Hầu trầm giọng.
Bọn nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhìn Thẩm thị.
Những năm gần đây, bọn hạ nhân trong Hầu phủ đều biết thừa rằng, Hầu gia tính tình tử tế, chưa bao giờ can thiệp vào những quyết định của phu nhân, nhất là trong chuyện nội trạch, nghe phu nhân là chính xác, không sai.
"Cút!" Tĩnh An Hầu chợt quát.
Người chưa bao giờ nổi giận một khi bộc phát thì cũng đủ khiến người ngoài phải sợ mất mật, bọn nha hoàn cũng không dám chờ cái gật đầu của Thẩm thị nữa, hối hả lui ra ngoài.
"Hầu gia đau lòng à?" Thẩm thị bị mất sạch mặt mũi trước mặt đám người làm, giọng lạnh hơn: "Thế Hầu gia hưu ta, cho ta về nhà ngoại luôn đi, để cho mọi người biết, ngươi vì một thằng con bò ra từ bụng ngoại thất mà đuổi thê tử dành bao công sinh dưỡng ba thằng con trai của ngươi về nhà mẹ đẻ!"
Tĩnh An Hầu nhắm chặt hai mắt, sau đó đôi mắt lạnh băng như tuyết tan nhìn hướng thẳng vào Thẩm thị: "Ta không hưu ngươi đâu. Ta sẽ sai người thu dọn viện tử ở phía Tây Bắc thành Phật đường. Sau này ngươi ở trong đó niệm Phật đi, chuyện trong nhà giao cho thê tử Đại Lang là được."
Mặc dù quân giặc không mai phục và bắt cóc thê tử Nhị Lang là Kiều thị tại lộ trình đã sắp đặt trước, nhưng việc Thẩm thị phái người liên lạc với kẻ địch là một sự thật không chối cãi được. Nói nhỏ là người phụ nữ dốt nát, nói lớn là thông đồng với quân địch!
Tội danh như vậy, làm sao ông dám hưu Thẩm thị về nhà được!
"Dựa vào đâu cơ chứ?" lời của Tĩnh An Hầu khiến Thẩm thị rất bất ngờ, căm hận nói: "Hai mươi mấy năm vợ chồng kết tóc, cũng chỉ vì cái thằng chui ra từ bụng ngoại thất mà Hầu gia lại muốn giam lỏng ta à? Hầu gia ném lương tâm của mình cho chó gặm rồi à?"
Tĩnh An Hầu chán chẳng muốn nói nhiều nữa: "Lương tâm của ta, chỉ có thể đảm bảo được việc không vạch trần chuyện phu nhân cấu kết với quân giặc mà thôi."
Thẩm thị kinh hãi: "Ý của Hầu gia là gì? Cái gì mà cấu kết quân giặc? Thằng súc sinh đấy đã nói với ngươi cái gì?"
Tĩnh An Hầu lắc đầu, đưa hộp vật chứng cho Thẩm thị.
Thẩm thị nhìn qua, suy sụp hoàn toàn.
Khá khen cho thứ chó má ác độc, bà đưa cho nó một hộp thư, nó dám trả lại cái hộp này!
Sao ban đầu bà không bóp chết nó luôn cho rồi!
Thẩm thị hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phu nhân thu dọn chút đi." Phản ứng của Thẩm thị khiến cho tia hy vọng cuối cùng của Tĩnh An Hầu tan thành mây khói, tâm như tro tàn, ông đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm trời, làm gì có chuyện bây giờ ông thoải mái dễ chịu cho được? Nhưng nếu không đưa ra một câu trả lời thích hợp cho Minh Uyên sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, sau này ông làm gì còn mặt mũi nào mà nhìn nhi tử nữa?
Lúc này Thẩm thị mới thật sự luống cuống, nắm chặt lấy ống tay áo của Tĩnh An Hầu: "Hầu gia, ngài thật sự muốn ta từ giờ làm bạn với thanh đăng cổ phật?"
Tĩnh An Hầu thở dài: "Đã làm chuyện sai, thì phải trả giá đắt."
"Làm chuyện sai? Nếu năm ấy Hầu gia không mang một thằng con ngoại thất về thì làm sao ta phải đi đến bước đường này?"
"Nhìn khắp kinh thành đi, à không, dõi mắt nhìn khắp Đại Lương đi, có biết bao nhiêu đứa con do ngoại thất sinh ra, nhưng không có ai như phu nhân có thể làm ra những chuyện đến mức này. Phu nhân không cần nói nhiều nữa, nội trong hôm nay hãy giao hết mọi chuyện cho thê tử Đại Lang đi."
Trái tim Thẩm thị rơi xuống đáy.
Bao nhiêu năm nay người đàn ông này vẫn luôn khoan dung rộng lượng, khiến bà quên đi một sự thật rằng, cái nhà này vẫn phải coi trượng phu là trời, là đất.
Sợ hãi không ngừng lan ra khắp mọi ngõ ngách trong người Thẩm thị, bà hoảng hốt vội nói: "Hầu gia, thê tử Đại Lang đang mang thai, tự nhiên giao Hầu phủ lớn đến vậy cho con bé, làm sao nó có thể xử lý hết được?"
Tĩnh An Hầu thờ ơ: "Ta nhớ khi phu nhân đang hoài thai Đại Lang cũng đã được trao quyền quản gia rồi. Phu nhân đã nắm giữ vai trò ấy nhiều năm như vậy, giờ cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi."
"Không, không, ngươi không thể nào đối với ta như vậy –" Thẩm thị lắc đầu không ngừng, không thể nào chấp nhận sự thật này.
Tĩnh An Hầu nhìn đăm đăm người bạn đời bao năm nay bên gối, trong lòng đau nhói không ngưng: "Hay là, bà muốn cho mấy đứa Đại Lang, Tam Lang đều biết hết chân tưởng, đến tấm mạng che mặt cuối cùng của phu nhân cũng bị xé nốt thì mới cam lòng?"
Thẩm thị tuyệt vọng hoàn toàn.
Thiệu Cảnh Uyên nghe nói từ bây giờ mẫu thân muốn dọn về Phật đường ngày ngày lễ Phật, không nhịn được định đi tìm Tĩnh An Hầu hỏi chuyện.
Phu nhân thế tử là Vương thị tự nhiên lấy được quyền quản gia, như thể nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ngay cả chứng nôn khan cũng đột ngột thuyên giảm đi nhiều lần, thấy vậy thì lật đật ngăn lại: "Thế tử là phận làm con, cũng không cần xen vào chuyện của cha mẹ."
"Nhưng mẫu thân quyết tâm lễ Phật như vậy, nhất định là do tức giận vì phụ thân hết mực bao che cho Thiệu Minh Uyên. Chỉ cần phụ thân thể hiện thái độ khiển trách Thiệu Minh Uyên, nói nhẹ nhàng vài câu trước mặt mẫu thân, nhất định mẫu thân sẽ hồi tâm chuyển ý."
Mẫu thân còn chưa đến năm mươi tuổi, cũng không cần phải thủ tiết, sao lại có thể bầu bạn với thanh đăng cổ Phật được? Thế này cũng quá thê lương.
"Thiếp thấy lần này Hầu gia thực sự nổi giận. Nếu bây giờ Thế tử một mực đi khuyên thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, chưa biết chừng còn khiến Hầu gia càng áy náy đau lòng Nhị đệ hơn đấy." Vương thị nói.
Quyền quản gia đã rơi vào tay nàng thế này thì tất nhiên nàng phải biết giữ cho thật chắc.
Nàng cũng sinh hai người con trai rồi, trong bụng còn đang mang một đứa nữa. Ở nhà khác thì người ta đã bắt đầu quán xuyến việc nhà, để lão thái thái hưởng phúc rồi, thế mà mẹ chồng nàng cứ khăng khăng một mực năm chặt quyển quản gia mãi không buông.
Nàng cũng không muốn chờ muốn đợi thêm tám, mười năm nữa, chờ đến lúc lên chức bà.
Thiệu Cảnh Uyên là một người không có chính kiến, vừa nghe thê tử nói vậy thì ý định đi tìm Tĩnh An Hầu bị dập tắt hoàn toàn.
Trong phủ Quan Quân Hầu, Thiệu Minh Uyên nghe chuyện xảy ra ở phủ Tĩnh An Hầu, trong lòng chập choạng, tựa người vào thành giường, từ từ mở chiếc hộp gỗ đỏ ra.
Những bức thư trong hộp thiêu đốt đôi mắt chàng, bỏng rát. Chàng cầm từng phong thư dán kín lên xem, cho đến khi cầm được một tờ giấy có chất liệu khác hoàn toàn thư do chàng viết, tay chàng không nhịn được, khẽ run.
Giấy viết thư thanh nhã, kết hợp với chữ viết thanh nhã lịch sự.
Đây là thư Kiều Chiêu viết gửi cho chàng!
Chương 263: Không còn lý do để sống
Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên run run mở bức thư ra.
"Đình Tuyền,
Thiệu Minh Uyên đọc từng chữ một, đọc xong hai tay từ từ che mặt.
Hóa ra thê tử đã từng viết thư cho chàng, thậm chí còn viết sớm hơn cả phong thư đầu tiên chàng đặt bút gửi nàng.
Nàng bảo chàng không cần phải lo cho nàng, nàng hiểu hùng tâm tráng chí của chàng, cũng mong đợi ngày chàng khải hoàn quay về.
Nhưng cuối cùng, ngày mà nàng với chàng được gặp nhau, cái ngày cả hai mong mỏi chờ đợi, lại là ngày chàng giương cung bắn một mũi tên sắc ngọn đâm vào ngực nàng.
Thậm chí, chàng còn không nói với nàng được nửa lời.
Trái tim của Thiệu Minh Uyên đau như bị ai dày xé, khiến cho chàng không thể nào đứng thẳng được, không có cách nào ngoài việc từ từ cúi gằm xuống.
Bi thương và áy náy ấy khó có thể nói thành lời, nhưng lại làm rối loạn tâm trí chàng, khiến chàng điên cuồng.
Đích mẫu thật hiểu chàng biết bao, chỉ cần dùng một phong thư đã khiến chàng không còn lý do để sống, không còn tiếc gì để chết.
Vị tanh ngọt lại trào trong cuống họng, một ngụm máu nóng không kiềm lại được ộc ra ngoài, sau đó là ngụm thứ hai, ngụm thứ ba.
Thân vệ nghe được động tĩnh vội chạy vào, sợ đến choáng váng đầu óc, nhớ đến lời dặn của Thần Quang thì hấp tấp nhấc chân chạy đi mất.
Kiều Chiêu hay tin kinh hãi vô cùng: "Sao lại hộc máu tiếp rồi?"
Thần Quang khóc lóc thảm thương hơn cả đứa trẻ lên ba đòi mẹ: "Thấy bảo là sau khi Tướng quân đại nhân đọc thư phu nhân gửi thì nôn ra thật nhiều máu, người mau mau đi cứu Tướng quân của chúng ta đi."
Kiều Chiêu vội vàng chạy đến phủ Quan Quân Hầu, nhưng lại bị đóng cửa không tiếp.
"Thiệu Tướng quân bảo không muốn gặp ta à?"
Thân vệ nhanh chóng giải thích: "Không phải là không muốn gặp người, Tướng quân bảo là muốn được yên tĩnh một mình, không muốn gặp ai hết."
Hắn nói vậy nhưng vẻ mặt lại van nài khẩn thiết, cứ như là sợ Kiều Chiêu đi luôn vậy.
Kiều Chiêu nghe xong thì nhíu mày.
Vừa mới thi châm xong thì hộc máu, giờ lại còn muốn dùng dằng với nàng à?
Rốt cuộc là bức thư ấy viết cái gì thế không biết, giờ nàng cũng chẳng nhớ nổi nữa rồi, làm gì mà lại ra nông nỗi này –
Nghĩ đến đây, Kiều Chiêu cũng không biết trong lòng đang cảm thấy thế nào, nghiêm mặt nói: "Tránh ra."
"Tướng quân sẽ trách tội mất –" Thân vệ nói còn chưa hết câu đã vội lắc người tránh sang một bên.
Kiều Chiêu: "..." Thuộc hạ như vậy có ổn không đấy?
Nàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Thiệu Minh Uyên nhắm mắt nằm yên, nghe được động tĩnh thì hạ giọng: "Đi ra ngoài đi."
"Ta đây." Kiều Chiêu lên tiếng, không bị bầu không khí trầm lặng trong phòng ảnh hưởng chút nào, bước chân đi vào.
Thiệu Minh Uyên mở mắt, giọng nhàn nhạt: "Lê cô nương."
Kiều Chiêu ngồi xuống một bên: "Đưa tay ra đây."
Thiệu Minh Uyên không động đậy.
Kiều Chiêu nhìn chàng: "Ta nghe nói vì Thiệu Tướng quân đọc mấy bức thư nên triệu chứng cũ mới phát tác lại. Nếu Thiệu Tướng quân không hợp tác thì ta sẽ thu hết đống thư ấy đấy."
Ừm, tuyệt đối không phải vì nàng tò mò đâu, chỉ là nàng nghĩ cho sức khỏe của Thiệu Minh Uyên mà thôi.
Thiệu Minh Uyên ngoan ngoãn chìa tay ra.
Kiều Chiêu bắt mạch cho chàng, hỏi: "Thuốc trừ lạnh lần trước cho huynh có còn không?"
"Không còn."
"Uống hết rồi à?" Kiều Chiêu nheo mắt lại.
Phát hiện Kiều Chiêu có vẻ không vui, Thiệu Minh Uyên gật gật: "Ừ."
Kiều Chiêu liếc chàng một cái rồi vạch trần: "Thiệu Tướng quân đưa hết cho Tĩnh An Hầu rồi."
"Sao Lê cô nương lại biết?" Thiệu Minh Uyên vừa lúng túng vừa tò mò.
"Hôm nay ta có gặp Tĩnh An Hầu, phát hiện ngài ấy cũng mắc hàn độc, nhưng không nghiêm trọng như huynh."
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sáng bừng lên: "Lê cô nương có thể chữa khỏi cho gia phụ được không?"
"Có chứ." Kiều Chiêu đáp thoải mái.
"Vậy để tại hạ phái người nói cho gia phụ một tiếng."
Kiều cô nương thản nhiến tiếp lời: "Ừ, Thiệu Tướng quân cứ tự nhiên. Nhưng mà hãy nhắc nhở lệnh tôn một chút, phương pháp trị liệu cũng giống như cách ta chữa cho Thiệu Tướng quân ngày hôm nay, hy vọng ngài ấy có thể đáp ứng."
"Hả?" Tướng quân trẻ tuổi ngẩn ngơ, sắc mặt hơi tối đi: "Lê cô nương nói vậy, tức là –"
"À, tức là phải cởi áo chứ sao." Kiều Chiêu tỉnh bơ đáp lại.
Thiệu Minh Uyên ho khan kịch liệt.
Kiều Chiêu rót một cốc nước cho chàng.
Thiệu Minh Uyên uống mấy ngụm nước cho xuôi, hơi chật vật nói với Kiều Chiêu: "Không biết Lê cô nương có còn thuốc trừ lạnh không, tại hạ muốn mặt dày xin thêm một ít cho gia phụ

1 2 »