Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 126: Bí mật ở nhà phụ




Tề Phi đi vào phòng Dịch Cẩn ngồi xuống ghế đối diện anh.

- Anh nói xem làm cách nào để tôi có thể lôi kéo Jenly về phía mình. Theo tình hình trước mắt thì có vẻ như Vương Kì Hạo đã hẫng tay trên của tôi mất rồi. Không phải Vương Kì Hạo là đang trái ôm phải ấp hai chị em họ đó chứ?

" Hai chị em" mà Tề Phi nói đương nhiên "hai chị em sinh đôi" Đồng Âu Hân. Từ hôm từ khách sạn đó về đến nay Tề Phi đã dứt khoát dẹp hết các bóng hồng của mình sang một bên để nghĩ về cái vấn đề này. Càng nghĩ càng không biết nên làm thế nào. Khương Ngọc Dao ngồi bên cạnh chỉ im lặng không nói lời nào. Ánh mắt cô nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ như đang nhớ về ai đó. Suốt mấy ngày qua Khương Ngọc Dao luôn có cảm giác nhớ thương mãnh liệt đến Viên Lạc Phàm, tim tự nhiên đập nhanh lên, đầu óc mơ hồ không có điểm nhìn cố định. Cô đã có ý nghĩ đến nhìn Viên Lạc Phàm từ xa nhưng cứ bước chân ra khỏi phòng thì đôi chân lại không nghe theo não mà quay bước trở lại phòng. Khương Ngọc Dao vì vấn đề này lên đầu óc rất lơ là đến nhiệm vụ của mình.

Dịch Cẩn cũng ngồi im trên ghế xoay bút, gương mặt lãnh đạm lạnh lùng không biểu hiện bất kì suy nghĩ hay cảm xúc nào ra ngoài. Tề Phi thì ruột gan cứ nóng lên mà đi đi lại lại trong phòng.

Một bên nóng vội, một bên lại nhàn nhã không có ai có thể nhàn nhã hơn. Âu Hân nằm dài trên sô pha phòng khách vừa xem ti vi vừa cười. Hòm nay không nhìn thấy mặt Chu Mẫn lên không hiểu sao tinh thần cô cực tốt, tâm tình rất vui vẻ. So với những hôm trước gương mặt rạng rỡ hơn mấy phần.

Nhưng nhãn nhã quá hai ngày Âu Hân lại không có việc gì làm ngoài việc nằm suy nghĩ linh tinh. Cô nhớ lại lời nói của Viên quản gia lúc cô hỏi Chu Mẫn đâu.

- A Mẫn nói rằng mẹ ở nhà bị bệnh nên xin phép nghỉ một tuần.

Âu Hân nghĩ lại thì thấy có gì đó rất không đúng. Cô lại suy nghĩ có phải Vương Kì Hạo thấy thương cô ta làm giúp việc vất vả lên mua cho cô ta một căn biệt thự rồi đưa cô ta đến đó ở rồi. Nghĩ tới đây cô lại không khỏi đen mặt.

Rất đúng lúc cô lại nhận được điện thoại của Đồng Thái Dĩ. Âu Hân liền khóc lóc nức nở bị thương mà nói.

- Vương Kì Hạo ngủ cùng một người giúp việc ngày chính phòng ngủ của con còn là làm việc đó ngay trên giường mà con ngủ. Cha phải tin con, cái này là con tận mắt nhìn thấy. Người giúp việc đó tên là Chu Mẫn, năm nay mới 18 tuổi. Bây giờ Vương Kì Hạo còn mua biệt thự riêng cho cô ta ở nữa. Cha, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.

- Có chuyện đó thật sao?

Đồng Thái Dĩ đầu bên kia nghiêm nghị hỏi. Đáp lại ông là tiếng khó thút thít, giọng nói nghẹn ngào vì khóc nhiều của con gái.

- Là con tận mắt nhìn thấy cô ta mặc đồ ngủ trong suốt nằm đè lên người Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo một tuần nay số lần nói với con chỉ đếm trên đầu ngón tay, số lần nhìn mặt con không quá ba lần.

Đồng Thái Dĩ nheo mắt nghi ngờ lời con gái nói. Đây là con gái ông, người hiểu con gái nhất cũng chính là ông. Ông biết mỗi lời con gái nói đều có ba phần thật bẩy phần giả. Mỗi câu chuyện liên quan đến việc gì cô không hài lòng thì cô sẽ mang chuyện đó đổi trắng thay đen thành bản thân là người chịu thiệt nhất. Đây chính là bản tính trẻ con ăn sâu vào trong máu của con gái ông rồi, dù gặp biến cố tính tình vẫn không thay đổi. Người xưa có câu "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" chính là đang biểu tượng cho con người của cô.

Nhưng chuyện này tuy ông không tin nhưng vẫn phải suy nghĩ kĩ. Chuyện quan trọng như vậy Tiểu Hân của ông chắc chắn không thể nghĩ ra mà bịa đặt được. Ít nhất chính là không có lửa làm sao có khói. Con gái ông còn nói rõ tên tuổi cô gái đó nữa, nhưng ông lại không hiểu sao bản thân có một lòng tin vững hơn tường thành đối với vấn đề tình cảm của Vương Kì Hạo.

Như nhớ tới việc gì ông liền thăm dò hỏi Âu Hân.

- Vương Kì Hạo đã nói gì với con chưa?

Âu Hân bên kia nghe lời này lại hiểu sai ý ông. Cô tưởng ông hỏi Vương Kì Hạo là đã nói gì với cô về việc này chưa nên rất thản nhiên mà trả lời " chưa ".

Đồng Thái Dĩ nghe vậy thì nhất thời im lặng. Vương Kì Hạo vẫn chưa nói rõ mọi chuyện cho con gái ông biết. Con bé vẫn cứ nghĩ cưới Vương Kì Hạo chỉ là trả ơn cho Hạ gia nên mới luôn tìm cách để được quay trở về. Ông chỉ là rất thắc mắc, Vương Kì Hạo vì lí do gì mà đến giờ phút này vẫn chưa chịu nói. Lúc trước ông cũng vì việc này nên mới an tâm để cô lấy anh.

Thật ra thì đúng là Âu Hân vẫn chưa biết, dù cô có hiểu sai và trả lời không đúng câu hỏi sâu xa của ông thì câu trả lời của cô vẫn rất đúng.

Đồng Thái Dĩ quyết định sẽ nói chuyện này với Vương Kì Hạo trước. Vậy nên trước mắt ông vẫn dỗ dành Âu Hân, nói cô cứ ở đó thêm một thời gain nữa, xong việc ông sẽ cho người tới đón.

Âu Hân nghe xong thở dài chán nản. Người phụ nữ khi lấy chồng, một khi cãi nhau với chồng đều có thể kéo va li về nhà mẹ đẻ. Cô không có mẹ, cha lại không cho về, chán không muốn nghĩ.

Âu Hân ra ngoài vườn định ra hít thở không khí trong lành cho tinh thần thoải mái thì đột nhiên ánh mắt cô di chuyển đến dãy nhà phụ phía sau. Dãy nhà phụ cũng khá to một chút và không được trang trọng như nhà chính vì nơi đó là để các cảnh vệ thay ca nghỉ ngơi và chỗ ngủ của người giúp việc, do Viên quản gia làm chủ, nó cũng coi như là "nhà riêng" của Viên quản gia. Âu Hân liền sinh ra một loại tò mò, cô đột nhiên muốn đến chỗ ngủ của Chu Mẫn.

Nghĩ là làm, lại đang rất buồn tay chân không có việc gì làm nên cô chân trước chân sau bước tới dãy nhà phụ.

Nhưng khi bước chân vào cửa đột nhiên một bóng đen vụt đến đứng chắn trước mặt cô. Âu Hân giật mình suýt ngã lại phía sau. Cô ổn định cơ thể rồi nheo mắt lại nhìn Viên Tiểu Trạch đứng trước mặt.

Viên Tiểu Trạch như không nhìn thấy ánh mắt cô, cúi nhẹ người chào hỏi rồi ngẩng mặt lên hỏi.

- Bên ngoài trời lạnh Thiếu phu nhân không ở trong nhà lại xuống đây làm gì? Nhà phụ không có hệ thống sưởi, vẫn là mời Thiếu phu nhân quay về.

Âu Hân nheo mắt lại, ý vị thăm dò cùng nghi ngờ viết rõ trên mặt cô. Viên Tiểu Trạch sao lại có vẻ nóng vội cùng hoảng hốt như vậy? Chẳng lẽ dãy nhà phụ này có gì hay sao? Cô đột nhiên nghĩ đến Chu Mẫn mấy ngày nay xin nghỉ. Âu Hân nhanh chóng nghĩ đại một lí dó rất tự nhiên.

- Ở trong nhà nhiều mà không vận động thì rất không tốt. Tiện thể ra ngoài hít thở không khí, lại nghĩ đến tôi mới xuống nhà phụ có hai lần nên lúc này muốn vào trong tham quan kĩ một chút.

- Hôm nay trời rất lạnh, Thiếu phu nhân nên trở về trước. Đợi mấy ngày trời ấm hơn một chút thì hãng xuống. Nhà phụ không có hệ thống sưởi hay thảm lông, nếu ngài bị bệnh Đại thiếu soái sẽ trách phạt chúng tôi.

Âu Hân nghe vậy nhíu mày. Viên Tiểu Trạch nói cứ như đúng rồi. Vương Kì Hạo sau khi có một bóng hồng còn có thời gian quan tâm người khác sao? Nhưng Viên Tiểu Trạch càng không cho cô vào thì cô càng muốn vào. Viên Tiểu Trạch càng nói cô càng cảm thấy nghi ngờ, nghi ngờ rồi thì càng quyết tâm muốn vào.

Âu Hân liền đẩy Viên Tiểu Trạch sang một bên, nói quả quyết.

- Không muốn hôm khác, tôi muốn ngay bây giờ.

Viên Tiểu Trạch liền ngay lập tức dùng cơ thể to khỏe hơn Âu Hân đứng tránh trước mặt. Âu Hân thấp giọng lạnh lùng nói:

- Đừng ép tôi phải ra tay.

Viên Tiểu Trạch cũng rất quả quyết một hai cảm Âu Hân lại. Ngay lúc Âu Hân sắp thẳng chân thẳng đánh nhau với cậu thì Viên quản gia đi đến.

- Thiếu phu nhân, Phu nhân tới thăm ngài.

Lí do rất chính đáng buộc Âu Hân phải rời đi. Ngay khi cô rời đi Viên Tiểu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu phải đánh nhau với Thiếu phu nhân thất thì chắc chắn cậu sẽ thua. Lí do thua của cậu rất đơn giản, chính là cậu không dám ra tay mà đánh.

Viên Tiểu Trạch gọi bà người cảnh vệ cao to tới cạnh trước cửa nhà phụ, nói rất rõ ràng, không có lệnh Đại thiếu soái thì không ai được vào kể cả là Thiếu phu nhân.

Âu Hân vừa vào nhà thì Vương phu nhân đã vui vẻ đi tới ôm cô. Âu Hân đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha.

Vương Thiên Nguyên đến đây làm gì?