Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 178: Đi làm chuyện tốt




Dịch Cẩn trưng ra vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt hờ hững nhìn Vương Kì Hạo đen mặt mở cửa.

- Có chuyện gì?

Vương Kì Hạo khó chịu lên tiếng.

- Đột nhiên Dịch mỗ nhớ ra có một chuyện quan trọng chưa nói với Đại thiếu soái.

- Bây giờ cũng muộn rồi, Dịch tiên sinh không muốn nghỉ cũng phải nhớ đến có người muốn nghỉ chứ. Ngày mai rồi nói.

Sau đó liền muốn đem cửa đóng sầm lại, nhưng người ngoài cửa vẫn là thái độ không muốn buông tha. Dịch Cẩn thản nhiên giữ cửa, thái độ như có việc quan trọng thật.

- Chuyện rất quan trọng. Chỉ sợ để đến ngày mai Dịch mỗ sẽ quên mất, trí nhớ dạo này không được tốt lắm.

Môi Vương Kì Hạo mím chặt thành một đường thẳng, đang định mặc kệ đem đóng cửa phòng lại thì Âu Hân lại thò mặt ra. Cô đã mặc lại quần áo cẩn thận, đứng sau lưng Vương Kì Hạo thò đầu ra. Thấy Dịch Cẩn nói là có chuyện quan trọng lại rất gấp, cô cũng biết anh có mối quan hệ mật thiết với bên quân đội, hẳn là chuyện quan trọng thật, liền kéo cánh tay Vương Kì Hạo nói.

- Anh cứ đi đi. Mau mau trở lại là được.

Sau đó đẩy Vương Kì Hạo ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại còn không quên tặng cho hai người đàn ông ở ngoài một nụ cười. Cửa vừa đóng lại, Vương Kì Hạo liền gắt gao nhìn Dịch Cẩn bằng đôi mắt nảy lửa. Sau đó hướng đến thư phòng. Dịch Cẩn lại đi ngược lại với anh, không nhanh không chậm lên tiếng.

- Xuống sân!

Nói bằng giọng điệu này, Vương Kì Hạo đầu óc thông minh đương nhiên sẽ hiểu điều gì diễn ra tiếp theo. Vẫn không quay đầu nhưng không phải đến thư phòng mà vào phòng ngủ lúc trước anh ngủ, thay một bộ quần áo thể thao.

Tử Uyển có cây có hoa, xung quanh yên tĩnh tạo nên không khí thoải mái, còn thoang thoảng trong gió hương hoa. Ánh trắng đã treo trên đỉnh đầu, soi rõ bóng hai con người đang đứng đối diện nhau ngoài sân vườn. Một người ánh mắt đen láy điềm tĩnh lại lãnh đạm, một người thì ấn đường trán nhăn chặt lại, trong người là một cỗ khó chịu khi bị phá đám "chuyện tốt", đôi mắt hổ phách ánh lên toàn là tia lửa.

Hai người liền giống như hai con hổ đói giành mồi lao vào nhau. Người đánh trên, người đỡ dưới, chiêu thức tuy không phải là những đòn hiểm, nhưng ra chiêu cũng liền khiến đối phương đổ mồ hôi để đỡ.

Cứ như vậy giao tranh hai giờ đồng hồ, quả nhiên là những chàng trai được huấn luyện trong biển lửa, không phân thắng bại, lại không tỏ ra ý chí mệt mỏi, đuối sức, hoàn toàn là vẻ mặt càng đánh càng hăng. Trong lúc hai người đánh nhau, cảnh vệ tuần tra đi qua chỉ dám tránh xa không dám lại gần. Chẳng may dính phải một chưởng của một trong hai người, mạng không mất nhưng cũng thành kẻ tàn tật, mãi về sau cũng sẽ không nhìn thấy tương lai tươi sáng đâu nữa.

Viên quản gia đứng từ xa trông thấy vậy chỉ dám lắc đầu, tỏ ra bất đắc dĩ, rồi lại quay lại vào trong, canh không cho ai thức giấc vì tiếng động bên ngoài mà đi ra, tránh lại nghi ngờ.

Cuộc đánh chỉ dừng lại khi mà điện thoại Dịch Cẩn liên tục đổ chuông. Vương Kì Hạo cũng không muốn cứ như vậy đánh mãi nữa lên buông ra, lùi lại hai bước. Dịch Cẩn liền chớp mắt đã đá mạnh chân vào cạnh sườn Vương Kì Hạo, xong mới lùi ra. Vương Kì Hạo chửi một tiếng, không có ý định muốn rời trận nữa. Nhưng lúc này Dịch Cẩn đã bỏ điện thoại ra nhìn xem là ai gọi, vừa nhìn thấy tên liền quay ra lạnh lùng nói với Vương Kì Hạo.

- Tiểu Hân chắc vẫn còn đang thức đợi cậu.

Quả nhiên Vương Kì Hạo dừng lại, tức giận xoay người đi vào trong. Dịch Cẩn hơi nhếch môi cười.

Vương Kì Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vào, Âu Hân đã sớm ngủ say như chết trên giường rồi. Vương Kì Hạo nhẹ nhàng bước chân đi vào nhà tắm, lúc sau trở ra lại nhẹ nhàng nằm lên giường ôm cô vào lòng ngủ. Tuy bản thân không thích Dịch Cẩn, nhưng đúng sai gì anh ta cũng là "anh vợ", Vương Kì Hạo đánh lâu như vậy cũng không phải đầu óc bị đánh đến mất trí, thừa biết hôm nay bà xã mệt như vậy đã sớm ngủ, lại thấy Dịch Cẩn có vẻ như rất quan tâm tới cuộc gọi nên đành lùi một bước chịu thua.

Dù sao thời gian vẫn còn dài. Vợ cũng đã là vợ anh, anh ta có không thích cũng không thể làm được gì.

Dịch Cẩn nghe điện thoại, người bên kia kính kính cẩn cẩn chào một tiếng, rồi mới nói.

- Cậu chủ Tề vừa cùng cô hoa khôi của một vũ trường vào khách sạn. Tiên sinh, phải làm gì tiếp theo.

- Đợi tôi đến.

Chỉ vài câu ngắn gọn đã tắt điện thoại. Cảnh vệ Tử Uyển nhìn thấy xe Dịch Cẩn đi ra, lặng lẽ mở cổng, không có ý muốn ngăn cản làm khó. Chỉ mười phút sau xe đã tới khách sạn, Dịch Cẩn liếc mắt nhìn tên khách sạn, bước chân hiên ngang mạnh mẽ đi vào.

Người bên trong phòng 1502 có thể không biết, cửa phòng mình sớm đã có một đống người mặc tây trang đen đứng. Dịch Cẩn đi đến, nhóm người liền cúi đầu, đồng thanh chào.

- Tiên sinh!!

- Vào lâu chưa?

Một người đàn ông bước lên một bước, đầu cúi xuống trả lời.

- Tính đến lúc này người đã vào được 30 phút.

- Mở cửa.

Người đàn ông liền không dám chậm trễ, dùng đồ nghề phá khóa cửa.

- Ở ngoài.

Dịch Cẩn bước vào, nhóm người nghe lệnh đứng im bên ngoài. Hai phút sau liền thấy một cô gái chân dài da trắng, mặt tái xanh tái mét, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chạy ra. Vì hốt hoảng chạy ra, có khi còn chẳng thèm để ý trước cửa phòng mình có rất nhiều đàn ông.

Người đàn ông vừa rồi ánh mắt không đổi, mặt không hề biến sắc, tự giác đem cửa phòng đóng lại. Trước khi cửa hoàn toàn được đóng lại, anh ta vẫn có thể nghe được tiếng đồ vật rơi choang xuống đất, là tiếng của ly thủy ****.

**** Cẩn nhìn ly rượu vang rơi dưới chân, chất lỏng màu đỏ đang loang ra xung quanh, ánh mắt sắc bén nhưng khó dò ý nhìn đến Tề Phi đang tức giận ngồi trên ghế sô pha.

Chuyện là anh bạn nào đó sau ba mươi phút được một em gái bốc lửa chăm sóc "con trai nhỏ" bên dưới, "con trai nhỏ" lại không ngoan ngoãn, ... không có đứng lên, cứ nằm ỉu xìu như đã chết. Tề Phi vừa thẹn vừa giận, vừa nhìn thấy người gây ra chuyện này, cơn giận như tìm được chỗ phát, cứ như vậy nổ.

Dịch Cẩn không để ý, vẫn tiến lại gần. Tề Phi vớ lấy cái thắt lên bên cạnh vung lên. Dịch Cẩn nghiêng người né, mắt nhanh tay chuẩn túm được đầu kia của thắt lưng giật mạnh. Tề Phi đang đứng lên liền như vậy bị ngã xuống. Dịch Cẩn thân thủ nhanh, các cơ lại rắn chắc, túm được eo Tề Phi, nhoáng cái đã đè người dưới thân trên thảm dưới sàn.

Tề Phi tức giận mắng.

- Bỉ ổi.

- Có thấy tôi bỉ ổi với ai chưa?

Dịch Cẩn cúi xuống cắn mạnh lên vai Tề dưới lớp áo sơ mi chưa cởi hẳn, thanh âm có chút cợt nhả hỏi lại.

Tề Phi cắn răng muốn phun chữ chửi tiếp, nhưng là chưa kịp chửi, mới hé miệng ra, người bên trên liền nhanh nhẹn đưa môi lại gần.

Tề Phi tức trợn mắt giãy giụa, cuối cùng vẫn bị khuất phục cho đi không nổi.