Thiếu Soái Trở Về

Chương 1347




Chương 1347:

 

“Cái này, mới giải được hận trong lòng tôi!”

 

Mọi người nghe vậy, liên tục biến sắc, ánh mắt nhìn Trần Ninh, cũng tràn ngập thương hại.

 

Mọi người cho rằng, Lý phó thị tôn khẳng định sẽ kêu người bắt mấy người Trần Ninh.

 

Thế nhưng, một màn khiến cho cha con Phó Hồng Nho, Phó Văn Bân, cùng với mọi người ở hiện trường bất ngờ xảy ra.

 

Chỉ thấy Lý Khánh Xuân nghe Phó Hồng Nho nói xong, không những không có kêu người bắt Trần Ninh.

 

Ngược lại!

 

Lý Khánh Xuân dường như bị giẫm lên đuôi mèo, trong nháy mắt xù lông.

 

Lý Khánh Xuân phẫn nộ giơ tay lên chính là một cái tát, hung hăng tát lên mặt Phó Hồng Nho.

 

Chát!

 

Trên mặt Phó Hồng Nho rắn chắc bị Lý Khánh Xuân tát một cái, trên mặt nóng bỏng đau đón.

 

Đồng thời, ông ta cũng bị Lý phó thị tôn cho một cái tát này, triệt để làm cho ngây ra.

 

Đồng dạng mơ hồ, còn có Phó Văn Bân, cùng với rất nhiều khán giả tại hiện trường.

 

Mọi người đều trừng tròn mặt, không dám tin nhìn Lý Khánh Xuân.

 

Lý phó thị tôn, vì sao đánh ông chủ Phó?

 

Vẻ mặt tất cả mọi người mờ mịt!

 

Vẻ mặt Phó Hồng Nho khiếp sợ, trong mắt xuất hiện nghẹn khuất, còn có mê man biến hoá không rõ.

 

Ông ta ôm mặt bị đánh, ngốc nghếch nhìn Lý Khánh Xuân, run rấy nói: “Lý phó thị tôn, vừa rồi không phải ngài nói muốn đòi lại công đạo cho tôi sao, vì sao ngài đánh tôi?”

 

Lý Khánh Xuân giận dữ nói: “Tôi đánh chính là điêu dân ông!”

 

“Tôi vừa nói rất rõ ràng, bảo ông không kích động, có chuyện từ từ nói, tôi sẽ làm việc một cách công bằng.”

 

“Nhưng điêu dân ông, lại trực tiếp bảo tôi bắt người, bảo tôi sử dụng tra tấn với người ta, còn bảo tôi chỉnh người ta không còn hình người lại ném vào trong tù.”

 

“Ông coi tôi là cái gì, hôn quan sao?”

 

Phó Hồng Nho nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Lý phó thị tôn, tôi không phải có ý này, kỳ thật tôi là…”

 

Lý Khánh Xuân lạnh lùng nói: “Tôi thấy ông chính là có ý này!”

 

“Nhưng ông nhìn lầm tôi rồi, tôi cũng không phải loại hôn quan này, sẽ không cùng ông thông đồng làm xằng làm bậy.”

 

“Còn nữa, tốt nhất ông nên mở to mắt chó của ông xem, vị Trân tiên sinh này là ai?”

 

Phó Hồng Nho bị lời nói và hành động không giải thích được của Lý Khánh Xuân làm cho cả người đều lộn xộn.

 

Ông ta không rõ sao đột nhiên Lý phó thị tôn liền trở mặt với ông ta.

 

Mãi cho đến khi ông ta nghe thấy câu cuối cùng của Lý Khánh Xuân, mới ý thức được điều gì?

 

Trong lòng ông ta lộp bộp một chút, kinh nghỉ bắt định nhìn Trần Ninh, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

 

Chẳng lẽ, tiểu tử này có lai lịch lớn?

 

Ánh mắt Phó Hồng Nho phức tạp nhìn Trần Ninh, cắn môi, gian nan nói: “Lý phó thị tôn, tiểu nhân thật không biết cậu ta là ail”

 

Lý Khánh Xuân hừ lạnh nói: “Thứ có mắt không tròng.”

 

“Nếu ông không biết, tôi sẽ long trọng giới thiệu cho ông.”

 

“Ông nghe rõ đây, vị này là chiến thần nổi tiếng của Hoa Hạ chúng ta, Thiếu soái Trần Ninh, từng đảm nhiệm tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh.”