Thiếu Soái Trở Về

Chương 890




Chương 890:

 

Lư Phương Phương thấy Đồng Kha tức giận thì vội vàng đánh trống lãng nói: “Ha ha, Hoàng Thiếu, người bình thường như chúng tôi làm sao có thể mua được thuốc lá thượng hạng như Lợi Quần Phú Xuân San Cư chứ?”

 

“Hoàng Thiếu, anh có tiền có quyền, sau này phải quan tâm bạn học cũ tụi tôi một chút đấy, cho chúng tôi thêm vài điều thuốc, vài rượu ngon để chúng tôi thưởng thức với đấy.”

 

Hoàng Thiếu Thiên đắc ý cười nói: “Ha ha, đương nhiên đương nhiên.”

 

Anh ta nói xong lại nhìn Trần Ninh, cười nói: “Trần Ninh, không phải tôi nói gì anh đâu.”

 

“Nhưng mà anh là đàn ông, hút thuốc cũng hút loại thuốc rác rưởi như vậy thì làm mắt hết mặt mũi Đồng Kha rồi.”

 

“Tôi khuyên anh, nếu không có thực lực thì đừng nên làm chậm trễ người ta.”

 

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên, vừa hút thuốc được cấp riêng của mình, vừa nhàn nhạt hỏi: “Thế thì ai có thực lực?”

 

Có kch hay rồi đây!

 

Xem ra thằng oắt này bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy tự ti, biết rõ mình không xứng với Đồng Kha.

 

Hoàng Thiếu An lập tức chỉ vào mũi của mình nói: “Tôi này!”

 

“Nếu nói về tiền tài thì nhà họ Hoàng của tôi có khối tài sản hơn trăm tỷ”.

 

“Còn xét về quyền thế thì Từ Đình Tùng, Cục trưởng Cục Cảnh sát Thủ đô cũng phải xưng anh em với tôi.”

 

“Có thể nói tiền tài của tôi nhiều không đếm xuể. Đồng Kha với tôi mới xứng đôi trai tài gái sắc.”

 

Nói xong, anh ta thâm tình nhìn về phía Đồng Kha, rồi thổ lộ tình cảm của mình trước mặt mọi người: “Đồng Kha, thật ra, anh đã yêu em sâu đậm từ khi còn học đại học.”

 

“Những năm này anh không thể nào quên được em.”

 

“Vào khoảnh khắc gặp lại em ban nãy, cuối cùng anh cũng hiểu, em chính là người mà anh muốn bảo vệ nhát.”

 

“Đồng Kha, em chia tay anh ta đi. Đến với anh này. Anh hứa em muốn siêu xe có siêu xe, muốn túi hàng hiệu có túi hàng hiệu. Em sẽ được sống tốt hơn gấp 10 lần so với khi sống với tên nghèn hèn này.”

 

Mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.

 

Hoàng thiếu vẫn chưa chết tâm từ bỏ Đồng Kha, thậm chí còn tỏ tình với Đồng Kha trước mặt bạn trai của Đồng Kha.

 

Liệu Đồng Kha có bỏ rơi người bạn trai nghèo của mình rồi ngã vào lòng Hoàng thiêu không?

 

Lư Phương Phương những người khác đều mang tâm trạng hóng drama, thích thú nhìn sang Đông Kha.

 

Đồng Kha vừa đnh mở miệng lên tiếng.

 

Thì đúng lúc này, phía cửa phòng vang lên một tiếng “rằm”, có người một cước đạp tung cánh cửa phòng riêng của bọn họ.

 

Mọi người đều b doạ sợ hết hồn.

 

Hoàng Thiếu An đang tỏ tình lại b quấy rầy, trên mặt tràn đầy tức giận, hét lớn về phía cửa: “Thằng chó nào đạp cửa của tao đấy?”

 

Vừa dứt lời, chỉ thấy một người nước ngoài da đen cao to, có vóc người cường trán như tinh tinh, dẫn theo một đám thủ hạ bước vào.

 

Người nước ngoài da đen có vóc dáng như tỉnh tỉnh này, cùng với đám thủ hạ da đen, da trắng, người Hoa Hạ đủ cả, người nào người náy mặt mày đều vô cùng hung ác.

 

Hoàng Thiếu An nhìn thấy người có vẻ ngoài như tỉnh tinh kia thì vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mắt, thay vào đó là vẻ hoảng sợ, thất thanh kêu lên: “Black King Kong, anh Blackl”

 

Hóa ra người ngoại quốc có dáng vẻ như tinh tỉnh này không phải ai khác mà chính là đại ca của Hội huynh đệ, có biệt danh là Black King Kong.

 

Sau khi Black King Kong biết được có người đã làm b thương đàn em din của mình thì anh ta tìm kiếm tung tích của Trần Ninh khắp nơi, cuối cùng đuổi đến đây.

 

Anh ta dẫn đám đàn em đi vào, nhìn một vòng xung quanh, cười gần nhìn Hoàng Thiếu An: “Thằng kia, mày vừa nói gì cow?”

 

Mặc dù gia đình của Hoàng Thiếu An có rất nhiều tiền tài, nhưng anh ta biết rõ sự tàn nhẫn của nhóm người Black King Kong.

 

Ban nãy anh ta nhìn thấy Black King Kong thì khuôn mặt liền trắng nhợt đi vì sợ hãi.

 

Bây giờ lại đối mặt Black King Kong cười gần hỏi mình như vậy, anh ta càng sợ hãi hơn, toàn thân run lẫy bảy, lắp bắp nói: “Anh… anh Black, em không biết là anh đến. Em nói sai rồi, em đáng chết, xin anh Black tha cho em một lần này thôi.”

 

Black King Kong lạnh lùng nói: “Quỳ xuống, tự tát mình trăm cái đi.”

 

“Dạ dạ dạ, để em quỳ, em tự tát ngay đây.”

 

Hoàng Thiếu An không có chút khí phách nào lập tức quỳ xuống, giơ tay lên, liên tục tát chính mình, âm thanh bóp bốp bốp không ngừng vang lên…

 

Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn nhau, ai nấy đều dâng lên một cảm giác bất an trong lòng, sợ hãi nhìn nhóm người Black King Kong.