Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 37: 37: Quân Hôn





Nói xong anh cũng bỏ giày leo lên giường kéo cô ôm vào lòng.

Dương Trác bị hành động táo bạo này của anh nói không nên lời, bọn trẻ bây giờ sống thoáng vậy sao.

Thấy ông nhìn mình, Phạm Tuấn cũng đành phải lên tiếng giải thích.
"Mỗi lần cô ấy như vậy đều cần bổ sung dương khí, cháu cũng không hiểu nhưng cô ấy nói dương khí trên người cháu sẽ giúp cô ấy phục hồi nhanh hơn."
Nếu lời này nói ra từ miệng người khác, Dương Trác chắc chắn sẽ cho rằng đó là kẻ lừa bịp.

Nhưng đặt ở vị trí là cô và cháu trai mình, ông lại tin tưởng một cách tuyệt đối.
"Được có gì cần thì cho người gọi chú."
"Vâng ạ."
Bên dưới vẫn còn đang có khách, nên ông phải xuống tiếp đón cho phải lễ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cô bắt đầu phát sốt.
Trong cơ mê mang cô nhìn thấy một ngôi nhà ngập tràn hoa cỏ, người phụ nữ ngồi dưới tán cây ngọc lan đang dệt vải, bên trong là tiếng cười đùa của con trẻ.

Sau đó cô lại nhìn thấy vẫn là người phụ nữ ấy, bà đưa cho cô một xấp vải màu vàng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

Mỗi đường kim mũi chỉ đều vạn phần tinh tế, bên trên thêu những đoá ngọc lan trắng muốt.
"Tuyết Lan đây là mẹ tự dệt cho con, nó được làm bằng tơ sen thượng hạng, đợi lúc con kết hôn mẹ sẽ dùng nó may áo cưới cho con, thích không?"
"Thích ạ, mẹ là nhất."
Cô vui vẻ ôm người phụ nữ kia làm nũng, cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó từng đằng xa bốc lên ngọn lửa.

Nó như một con hổ nuốt chửng mọi thứ, cô đau đớn gào thét trong vô vọng, cô muốn chạy vào bên trong nhưng có ai đó đã cản cô lại, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tuyết Lan giật mình tỉnh giấc, toàn thân đầy mồ hôi, trên mặt còn mang theo nước mắt.


Không cô không phải nằm mơ, đó là một phần ký ức của Tư Lan.

Sở dĩ cô ấy kích động như vậy, vì bộ đầm mà Lâm Thái Trinh mặc trên người, được may từ xấp vải mà mẹ cô ấy tự mình dệt tặng cô ấy.
Cả nhà Tư Lan đều bị chết thảm trong vụ hoả hoạn, vậy vì sao Lâm Thái Trinh lại có được xấp vải đó.

Còn nữa vì sao Ba Toàn cũng có mặt trong vụ cháy đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm Tư Lan, lại phát hiện cô đang trong phòng ở nhà anh, hẳn là anh đã đưa cô về đây.
Cô bước chân xuống giường đang định đi xuống nhà, thì Phạm Tuấn đang mang nước ấm lên.

Thấy cô đã tỉnh anh vội để thau nước sang một bên đỡ lấy cô.
"Đừng đi lung tung em nghỉ chút đi người vẫn còn sốt."
Cô để mặc cho anh đỡ mình nằm lại xuống giường, hiện tại cô không lo được nhiều như thế.

Cô không biết Tư Lan đã đi đâu trong tình trạng đó, hay vẫn còn ở lại nhà của Dương Trác.

Suy đi nghĩ lại cô vẫn hỏi anh vài điều.
"Tuấn vợ của tổng tư lệnh là dì ruột của anh sao?"
Phạm Tuấn không biết cô vì sao hỏi chuyện này, nhưng sau khi bắt tay bà ấy cô liền ngất đi, anh nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì hoặc cô đã thấy gì đó.
Nếu Tuyết Lan mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, hẳn cô sẽ tự đánh mình mất thôi.

Một lời nói dối kéo theo cả một hệ lụy lâu dài.
"Ừm bà ấy là chị em với mẹ anh."
Tuyết Lan nghe vậy thì có chút phân vân, liệu cô có nên nói cho anh biết là cô nghi ngờ Lâm Thái Trinh không.

Nhưng nếu chỉ vì một xấp vải cùng một giấc mơ mà nghi ngờ bà ấy, thì có thiếu logic quá hay không.


Tạm thời không nên nói vậy, cô cần xâu chuỗi lại mọi chuyện đã.
"Sao vậy có phải em nhìn thấy gì không, sao lại ngất khi bắt tay dì ấy?"
"Không có gì em không thấy gì hết, trước đó là do bị trúng gió thôi."
Cô chỉ có thể tìm đại lý do lấp liếm cho qua, thứ nhất cô không thể nói với anh chuyện cô nhìn thấy tương lai hay quá khứ của người khác là nói dối được.

Thứ hai cô còn chưa biết Lâm Thái Trinh có thật sự có vấn đề hay không.
Phạm Tuấn thấy cô không định nói anh cũng không ép, vì nếu thật sự có chuyện xảy ra anh tin là cô sẽ nói với mình.
Bên này ngay khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Thái Trinh cũng thay ra bộ váy đang mặc trên người.

Bà ta vuốt ve từng đường kim mũi chỉ của mỗi hoa văn trên đó.

Đến phần ống tay áo bà ta lật lên, một chữ Lan vừa to vừa đẹp được thiêu nổi lên trong.

Hôm nay sở dĩ bà ta mặc nó là muốn xem thử phản ứng của Tư Lan, chỉ là phản ứng đó ngoài dự kiến của bà ta.
Tư Lan ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào cái váy, cô thật sự muốn tiến lên giật nó về.

Cô không biết một xấp vải vốn phải bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn, vì sao lại xuất hiện ở đây còn biến thành đầm của phu nhân tổng thống.

Là ai đã tặng nó cho bà ta, hay bà ta đã lấy được nó từ chỗ nào.
Ngày đó trước khi rời đi cô đã nhờ Ba Toàn tìm kiếm sau trận cháy, bởi vì cô là người đã chết trong trận hỏa hoạn không thể lộ mặt được.

Nhưng Ba Toàn chỉ mang về cho cô một miếng vải nhỏ bị cháy xém, cho nên cô nghĩ nó thật sự đã bị đốt thành tro rồi.
Ba Toàn, Tư Lan đột nhiên cảm thấy bản thân như sắp chạm vào điều gì đó.


Tư Lan quyết định đi theo Lâm Thái Trinh, xem bà ta ruốt cuộc là có liên quan gì đến vụ án năm xưa của gia đình cô hay không.
Bên kia Tuyết Lan đợi Phạm Tuấn đến quân khu, cô bắt đầu ngồi suy luận.

Tư Lan gặp Mạnh Hùng khi còn đi du học, trở về cũng không có liên lạc với anh cho nên Mạnh Hùng là người đầu tiên bị loại.

Tiếp theo Ba Toàn xuất hiện khi vụ hỏa hoạn nhà Tư Lan xảy ra, sau đó hướng cô gia nhập Tân Nam Á với mục đích báo thù cho người nhà.

Câu hỏi đặt ra sao Ba Toàn lại có mặt ở đó đúng lúc như vậy.
Kế đến xấp vải mà mẹ Tư Lan dệt cho cô ấy, vốn phải bị cháy trong vụ hoả hoạn.

Sao lại xuất hiện trên người Lâm Thái Trinh, vì sao hôm qua bà ta là mặc nó, đây là sự sắp đặt có chủ ý hay chỉ tình cờ.

Nhìn phản ứng của Tư Lan đêm qua, hẳn là khi nhìn thấy bộ đầm kia đã nhớ đến cảnh tượng thảm án của gia đình mình, mới bị kích động khiến cơ thể cô cũng chịu không nổi mà ngất đi.

Cô nhớ lần trước Tư Lan không cho cô đốt một mảnh vải cũng có màu tương tự như vậy, nhưng nó bị cháy xém.

Vậy câu hỏi tiếp theo Lâm Thái Trinh có quan hệ gì với vụ cháy nhà của Tư Lan, hoặc giả là có quan hệ gì với Ba Toàn.

Liệu bà ta có phải là 347 mà Dương Lục Khiết nhắc đến hay không.

Đây không phải là chuyện nhỏ, đợi Tư Lan xuất hiẹn lần nữa cô phải hỏi cặn kẽ những chuyện xảy ra năm đó, cũng sẽ nhờ cô ấy đi theo Lâm Thái Trinh xem sao.
**Vài ngày sau đó Dương Trác gọi cô đến nhà ông để bàn về việc đám cưới, dù gì thì cô cũng đã chuyển về nhà anh ở rồi, việc tổ chức đám cưới với cô mà nói chẳng qua là hình thức mà thôi.

Tình hình đất nước đang bất ổn, cho nên cô cũng chủ động nói với Dương Trác cô không cần một đám cưới xa hoa lộng lẫy, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Để chuẩn bị cho lễ cưới Phạm Tuấn đích thân tháp tùng cô đi sắm đồ cưới.

Những ngày cuối năm, tết đến xuân về, một Nam Thành nhộn nhịp rộn ràng không khí chào mừng năm mới.


Tuyết Lan không chỉ đi sắm đồ cưới còn sắm cả đồ tết, cô vô cùng vui vẻ hào hứng.

Phạm Tuấn bị cô hành hạ suốt một ngày dài, đến khi về đến nhà cả người đã vô lực, anh chưa từng nghĩ theo chân mấy cô gái đi mua sắm, còn cực hình hơn cả đi đánh trận.
Mười ngày sau đám cưới được diễn ra, dù cô đã nói với Dương Trác không cần quá phô trương, nhưng nhìn thấy dàn xe quân dụng đến đón dâu, cả cô và Thu Cúc cũng suýt bị doạ cho ngất.
Phạm Tuấn nói anh không thể cho cô một hôn lễ xa hoa như trong mơ của mọi cô gái, nhưng anh sẽ cho cô một hôn lễ trang nghiêm và trịnh trọng nhất.

Nghe được lời này của anh, cô chút nữa đã khóc vì cảm động.
Cả Nam Thành được dịp chứng kiến một màn quân hôn chưa từng có trong tiền lệ diễn ra, giữa đệ nhất mỹ nữ Nam Thành cùng thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử quân đội của bọn họ.
Trai gái xứng đôi, trong sự chúc phúc của toàn thể người dân ở hai bên đường, hơn 30 chiếc xe quân dụng nối dài từ đường Hoàng Thành cho tới đường Thập Tự, cùng nhau đưa cô dâu đến thánh đường Nam Thành.
Đây là nhà thờ nhỏ nằm trên một quả đồi, bên trái là núi, bên phải là biển.

Tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá, cùng tiếng chim chóc trong rừng kêu râm rang.

Tuyết Lan chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hôn lễ của mình lại được diễn ra ở một nơi lãng mạn như vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh cười khẽ thì thầm vào tai anh.
"Ông xã cảm ơn anh, em rất thích nơi này."
Hai tiếng ông xã của cô làm anh bất giác đỏ mặt, anh còn sợ nơi này quá nhỏ và vắng vẻ cô sẽ không thích.

Bây giờ cô nói cô thích nơi này, anh cảm thấy rất vui vẻ.

Phạm Tuấn mặc trên người bộ quân trang anh tuấn, nắm tay cô dâu của mình bước vào lễ đường.
Mạnh Hùng từ phía xa đứng nhìn cô đọc lời thề nơi thánh đường, nhìn cô mặc áo cưới cười như ánh mặt trời giữa nhân gian.

Lòng anh tựa như có ngàn vết cứa, giữa bọn họ giờ đây giống như cách một con sông, một con sông dài mênh mông vô tận.
Giờ phút này anh chỉ muốn chạy vào trong đo kéo cô đi, mặc kệ là cô vì sao mà phản bội bọn họ.

Anh sẽ đưa cô rời khỏi Nam Thành, đến bên kia bờ đại dương cũng được chỉ cần cô nguyện ý.

Nguyện ý, bây giờ cô sẽ nguyện ý theo anh sao, anh xoay người rời đi để lại bóng lưng cô đơn lạnh lẽo.