Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 133: Thịt người hương vị




Với tổng kia nói không chừng sẽ thương tâm quá độ, lại bận về việc xử lý sự cố......

Khẳng định không có thời gian cùng tinh lực xử lý công việc trong Với thị được, Với thị căn bản cũng sẽ không có biện pháp ohast triển được tới mưc cường thịnh như hiện tại, nói không chừng căn bản sẽ còn không bằng được một góc nào của Hàn thị nữa!!

Nghĩ đến đây, Hàn Tử Tư trong ánh mắt mang theo giận tức giận âm hiểm cùng với vài phần hận ý trong đó......

"Hàn Mộ Vi...... mày cùng cái người mẹ lả lơi ong bướm của mẹ mày thật là giống nhau!! Đều là tới đây để tra tấn tao mà!!"

Hàn Mộ Vi đầu váng mắt hoa, bắt lấy thang lầu tay căn bản không dậy nổi bất luận cái gì tác dụng, trực tiếp đã bị một tay Hàn Tử Tư bắt lấy được, trực tiếp kéo dài Hàn Mộ Vi đi đến phòng của cô!

Lấy ra thắt lưng từ trên người cầm xuống, Hàn Tử Tư không chút do dự nhìn qua Hàn Mộ Vi một cái rồi liền giơ tay lên!

"Bang" một tiếng, trên mặt Hàn Mộ Vi liền nhiều một đạo hồng ấn!

Hàn Mộ Vi vốn dĩ liền có chút suy yếu, sau khi từ dưới sông lên đã không còn chút sức lực gì nữa, lại đi rồi mau một giờ mới trở về, liền bữa tối cũng chưa ăn, đã bị đáng rồi lôi kéo lên như vậy, căn bản không hề sức phản kháng.

Chính là, thời khắc cầm thùng rác đổ hết tất cả lên đầu Hàn Mộ Vũ, Hàn Mộ Vi liền hạ quyết tâm, từ nay về sau, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ im lặng ngoan ngoãn mà để chịu đòn như vậy!!

Cắn răng, Hàn Mộ Vi giống như là một chú chó săn nhỏ đang nổi điên lên, hung hăng mà nhào hướng Hàn Tử Tư, bắt lấy tay của ông ta, gắt gao mà cắn!!

Hàn Tử Tư kêu to ra tiếng, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhùn một kẻ điên vậy, ánh mắt mang theo điên cuồng tức giận cùng hận ý, dây lưng liều mạng mà hướng tới trên người Hàn Mộ Vi đánh tới tấp!

Dây lưng của ông ta là loại tốt được đặt sản xuất riêng, đánh lên người tới đau muốn chết, thực mau để lại Hàn Mộ Vi trên người liền từng đạo vết thương, nếu không phải có có trên người có mặc đồng phục,nhờ có nó che chắn cho Hàn Mộ Vi một ít, nếu không da thịt trên người sớm đã bị rách ra hết rồi!

Hàn Mộ Vi như cũ gắt gao mà cắn lấy bàn tay Hàn Tử Tư không buông hề buông ra, Hàn Tử Tư đau đến mắng ra tiếng, kêu người tới.

Lưu Băng Tinh cùng mấy người hầu trong nhà thực mau xuất hiện, thấy như vậy một màn, Lưu Băng Tinh thét chói tai ra tiếng.

Mấy người hầu trong nhà cũng không dám tin tưởng nhìn gì trước mắt mình đang nhìn thấy, nhưng trong đó vẫn có một người lấy hết can đảm ra bước qua bên phía Hàn Tử Tư, muốn bắt lấy Hàn Mộ Vi, lại giống hệt như keo dính cắn chặt lấy tay của Hàn Tử Tư, như thế nào cũng không chịu buông Hàn Tử Tư ra!

Hàn Tử Tư tức giận mà chửi bậy, một người hầu cố dùng hết sức, thế nhưng đem Hàn Mộ Vi sau này kéo mấy mét, Hàn Mộ Vi hàm răng vốn không có lời, liền trực tiếp cắn lên trên cánh tay của Hàn Tử Tư cắn lấy ông ta thêm một lần nữa, cắn đứt miếng thịt ở trên cánh tay của ông ta ra.

Máu ở miệng vết thương trên tay Hàn Tử Tư chảy ra,Lưu Băng Tinh sợ hãi thét một tiếng chói tai, rồi trực tiếp té xỉu.

Hàn Mộ Vũ nghe được tiếng kêu của mọi người, cũng từ trong phòng của mình đi ra bên ngoài, thấy như vậy một màn, trừng lớn đôi mắt, quả thực mau không thở nổi......

"Kẻ điên...... Hàn Mộ Vi, mày là người điên!!"

Hàn Tử Tư kêu to, "Tao muốn đem mày đi nhốt vào trong bệnh viện tâm thần!! Mày cùng cái người mẹ của mày giống hệt nhau, đều toàn là những kẻ điên!!"

Người hầu vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Hàn Mộ Vi, mang theo Hàn Tử Tư rời đi nơi này, trước khi đi còn cố ý khoá trái cửa phòng Hàn Mộ Vi lại, giống như lo lắng Hàn Mộ Vi lại biến thân, sẽ đi xuống dưới nhà mà cắn bọn họ......

Kẻ điên sao? Nếu làm một kẻ điên mà có thể phản kháng lại bọn người kia, thì cô chính là kẻ điên!!

Chỉ là, bọn họ tốt nhất nhớ kỹ, bọn họ cho rằng Hàn Mộ Vi cô là kẻ điên, cũng là bị bọn họ bức điên!!

Thứ ở trong mang theo mùi máu tanh ghê tởm, nhìn những vết máu trên mặt đất, Hàn Mộ Vi phun ra thứ mùi tanh ghê tởm ở trong miệng, dạ dày bộ một trận cuồn cuộn, Hàn Mộ Vi vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn mửa......

Chính là muốn đến mùi vị ghê tởm trong miệng mà nôn ra hết tất cả, Hàn Mộ Vi phun đến trời đất tối tăm, sau đó nhìn chính mình ở trong gương trên khoé miệng còn dính vết máy, điên cuồng mà nở nụ cười, cười cười, nước mắt liền chảy ra......

- ------