Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 229: Quân lan uyển




Giọng điệu của cô thật sự không dễ nghe, Hàn Tử Tư bao lâu đã chịu loại này đãi ngộ? Trong lòng hơi giận, nhưng nhìn thấy Mặc Dung Uyên và đứa trẻ bên cạnh hắn, phỏng đoán đứa trẻ nhỏ đó là cháu ngoại của mặt lão gia. Trên mặt lập tức nở ra một nụ cười nói: "Đứa nhỏ này, con đang nói cái gì thế? Ba cùng dì đi đến đây thăm con cũng không được sao?"

Lại nhìn Mặc Dung Uyên nói: "Chê cười rồi, Mặc thiếu tướng!"

Mặc Dung Uyên nhìn ông ta cười, rũ mi xuống, cười nhạt không nói.

Sau khi hắn đã biết những chuyện mà bọn người Hàn Tử Tư đối xử với Hàn Mộ Vi, hắn có thể đối với bọn họ có ánh mắt tốt mới là lạ.

Phản ứng của Mặc Dung Uyên khiến cho nụ cười trên mặt của Hàn Tử Tư cứng lại một chút. vốn dĩ ông ta cho rằng, cho dù Mặc Dung Uyên không thích bọn họ, cũng khẳng định sẽ lễ phép mà chào hỏi cùng với bọn họ. Không nghĩ tới hắn lại có phản ứng như thế...... Chắc chắn là đứa con gái bất hiếu Hàn Mộ Vi này lại nói cái gì đó với hắn!

Trong lòng giận dữ, Hàn Tử Tư nói: "Vi Vi, mau đi mở cửa đi! Ba và dì với em gái con đợi đã gần một giờ rồi......"

Hàn Mộ Vi nhìn bọn họ, không có động tác.

Cô cũng không muốn để cho bọn họ tiếng vào trong căn hộ của mình. Đặc biệt là ở sự việc lần trước về sau.

Mà lúc này, cửa căn hộ bên chanh đột nhiên mở ra, Mặc lão gia thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người: "Làm sao vậy về đến rồi lại không vào nhà?"

Thì ra Mặc lão gia đã ở trong căn hộ được bọn người Mặc Dung Uyên một lúc lâu. Trên thực tế, buổi sáng Mặc lão gia liền đến đây để gặp mặt Mặc Dung Uyên. Đến lúc gần chiều tối, liền bảo Mặc Dung Uyên đi đón Hàn Mộ Vi, nói muốn cậu mặt Hàn Mộ Vi, mời cô ăn một bữa cơm.

Không nghĩ tới bọn họ vừa mới đến, liền thấy ba người Hàn Tử Tư.

Mặc lão gia không biết đến chuyện của Hàn gia, bởi vậy nhìn nhìn thấy cảnh tượng cứng đờ trước mắt, có chút khó hiểu.

"Mặc lão gia! Ngài cũng ở đây a......" Hàn Tử Tư vội vàng bưng lên vẻ mặt tươi cười.

Mặc lão gia biết ông ta là ba của Hàn Mộ Vi, cũng nhìn ông ta mỉm cười gật gật đầu: "Các người cũng tới. Vừa khéo, cùng đi ăn cơm, ta còn đang muốn cảm ơn các người đã nuôi dạy ra một đứa con gái ngoan như thế......"

Mặc lão gia đã lên tiếng, những người khác liền không nói thêm gì nữa.

Mọi người đều im lặng không lên tiếng mà đi đến Quân Lan Uyển nổi tiếng ở Giang Thành. Mặc lão gia đã sớm đặt trước ghế lô( ghế được thiết kế đặc biệt ở trong trường kịch, một gian chỉ có mấy chỗ ngồi). Đặt trọn một suất ghế lô ở một tầng khiến bọn người Hàn Tử Tư khi đi vào có chút thổn thức. Với tư cách là rắn rít địa phương ở Giang Thàng, đương nhiên Quân Lan Uyển đối với ổng ta không hề xa lại. Cũng biết rõ Quân Lan Uyển không phải chie cần có tiền thì sẽ đặt được. Đặc biệt là như ghế lô, dường như chỉ có những cấp cao của chính phủ mới có thế đặt được. Xung quanh được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả những người phục vụ cũng đã được trải qua huấn luyện đặc biệt.

Bây giờ thoạt nhìn có vẻ không hề khác biệt quá lớn với những nhà hàng khác. Nhưng thật ra xung quanh chí ít cũng có hai mươi người được huyến luyện bảo vệ.

Nghe nói ông chủ phía sau của Quân Lan Uyển là thế gia chi tử ở kinh thành. Chỉ ở mấy thành ốh quan trọng ở trong nước mới mở quán, mỗi ngày đều không còn chỗ ngồi. Thậm chí hệ trước có thể là hơn ba tháng sau mới được.

Với một thương nhân thuần thuý giống như Hàn Tử Tư, dùng tại bàn được đặt trước lại Quân Lan Uyển như thế, vinh quang cũng lên cao.

Mà những người hợp tác với ông ta, nếu như có thể nhìn thấy ông ta ngồi ở ghế lô được đặt trước của Quân Lan Uyển cũng sẽ vì như thế mà kính trọng ông ta thêm vài phần.

Cứ việc như thế, giống như Hàn Tử Tư nhà giàu số một ở Giang Thành vật, tuy rằng quen biết những viên chức cũng hoàn toàn không ít, lại cũng chỉ từng đến được Quân Lan Uyển 3 lần. Hơn nữa, mỗi một lần đều ngoan ngoãn đặt lịch hẹn trước. Hơn nữa ghế lô là là phòng bao nhỏ ở dưới lầu, chưa từng đi đến trên lầu......

Mà giờ phút này, ông ta lại ngồi trong chỗ ghế lô tốt nhất, lớn nhất ở Quân Lan Uyển. Điều này làm cho Hàn Tử Tư cảm thấy thụ sủng nhược kinh( 受宠若惊 được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), biểu cảm nhìn Hàn Mộ Vi cũng trở nên dịu dàng lên.