Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 48




Ba Lạc vừa đem Cố Thiên Lung tống vào trong nhà giam, liền nghe thấy thông tấn khí của chính mình phát ra ba tiếng cảnh báo, sắc mặt trầm xuống đi nhanh đến toilet ở lầu hai, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải sợ hãi.

“Đi.” Tóc đen trên trán Diệp Hoài Tây hơi ướt át, mắt phượng cũng giống như bị mồ hôi làm ướt, có chút mơ hồ.

Cố Tử Khung phân tâm nhìn thoáng qua: “Anh làm sao vậy?”

Diệp Hoài Tây tháo mũ cùng mắt kính, hoạt động tay chân: “Không có việc gì.”

Cố Tử Khung nhíu lông mày, vừa định dặn dò hắn ngồi vững, hệ thống phòng ngự của cơ giáp liền phát ra một tiếng cảnh báo bén nhọn gần như là tử vong: “Cảnh báo, hệ thống phòng ngự bị hao tổn bảy mươi lăm phần trăm, mời lập tức tiến hành chữa trị.”

“Đổi vũ khí.” Diệp Hoài Tây nhìn về phía Ba Lạc, ngực hắn không ngừng phập phồng sắc mặt vô cùng khó coi, lại nhìn phía sau Ba Lạc, trên vai khiêng vũ khí lớn hơn pháo ly tử một ít, “Bá Ni nghiên cứu ra vũ khí mới.”

“Lực sát thương thật lớn.” Cố Tử Khung đưa ra lời bình, chỉ một pháo mà có thể đánh rớt bảy mươi lăm phần trăm hệ thống phòng ngự của quỳ long, lại bắn thêm một pháo,  thiết bị an toàn sẽ bắn hắn cùng Diệp Hoài Tây ra ngoài, vậy thì đã thuận theo tâm tư của Ba Lạc, nếu không bắn, chỉ có thể chờ chết.

“Lão sư, quỳ long có một thực nghiệm bí mật, có muốn thử một chút hay không?” Cố Tử Khung giơ tay đùa nghịch vài cái trên đài khống chế cơ giáp, quay đầu cười nhìn Diệp Hoài Tây, nhẹ nhàng cong mi, cuồng vọng tùy tiện mời gọi.

Ánh mắt Diệp Hoài Tây dừng ở trên địa phương Cố Tử Khung đùa nghịch, trong mắt hiện lên ý cười: “Cơ hội tốt như vậy, thử xem đi.”

Cố Tử Khung gật đầu: “Được.”

“Chính ủy, ngài, ngài làm sao lại đến đây?” đầu tiểu đội trưởng đầy mồ hôi chạy tới, khúm núm nịnh bợ nói.

“Tôi nếu không đến, các cậu sẽ để cho hắn chạy mất!” Ba Lạc nổi giận đùng đùng đạp tiểu độ trưởng té trên mặt đất, “Tôi không phải cho cậu thuốc chích rồi sao? Vì sao lại vẫn vô dụng?”

Tiểu đội trưởng không dám đứng lên, trực tiếp té ở bên chân Ba Lạc, vẻ mắt ngẩng đầu cầu xin kể khổ: “Bọn họ vẫn trốn ở bên trong cơ giáp, tôi muốn xuống tay cũng không có cơ hội. Người lái cơ giáp kia hình như rất quen thuộc với cách đánh của chúng ta, như thế nào cũng không đánh trúng, chính ủy, tôi không phải là cố ý không cần.”

Ba Lạc phủi phủi quần, ngẩng đầu nhìn cơ giáp tinh xảo màu ngân bạch, vẻ mặt lãnh khốc vặn vẹo, nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ trên miệng, tăng mạnh pháo ly tử bắn về phía cơ giáp, nếu bắn trúng, người bên trong cơ giáp không chết cũng bị thương. Ba Lạc nhếch môi cười hạ mệnh lệnh: “Chuẩn bị thuốc chích, người vừa ra tới liền bắn ra.”

Tiểu đội trưởng chính là con chó của Ba Lạc, chỉ đầu cắn đó, nghe vậy không ngừng gật đầu, một lượng lớn thuốc chích  nhắm ngay vị trị trái tim cơ giáp lao tới.

Thời điểm ly tử pháo tăng mạnh sắp sửa bắn trúng cơ giáp, bỗng nhiên tạm dừng ở trên không trung vài giây, trong vài giây này, cơ giáp đột nhiên biến mất thuận lợi né tránh những pháo ly tử khác, sau đó hai người đột nhiên xuất hiện, giống như thần tử trên trời giáng xuống, rơi xuống đất nháy mắt liền quay cuồng vài cái, trốn vào trong góc. Pháo ly tử như hình với bóng, đem góc kia đánh cho thất linh bát lạc, hình dạng như chó gặm.

Trong mặt Ba Lạc hiện lên điên cuồng, khuôn mặt dữ tợn, miệng không ngừng nói: “Tôi nhìn thấy, thật là hắn, hôm nay tôi nhất định phải bắt được hắn, hắn chỉ có thể là của tôi.”

Nói xong bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi rơi xuống đất, bên cạnh Diệp Hoài Tây còn có một người, người nọ hình như còn thuận tay ôm lấy thắt lưng Diệp Hoài Tây. Ánh mắt Ba Lạc nháy mắt bị ghen tị chiếm chọn, nơi đó chỉ có hắn mới có thể chạm, thế nhưng lại có người nhanh chân đến trước, hắn muốn giết tên kia!

“Thuốc chích đâu?” Ba Lạc suy nghĩ cắn răng hỏi.

“Đều, đều ở đây.” Tiểu đội trưởng bị bộ dạng của hắn dọa, thanh âm nói chuyện không đủ sức lực, cả người đều run lên vài cái.

“Không đủ.” Ba Lạc cũng không thèm liếc mắt một cái, quay đầu nhìn chằm chằm hộ vệ, “Đi, đem tất cả thuốc chích đều lấy lại đây cho tôi!”

Hộ vệ do dự, khí ánh mắt hắn ngày càng tàn nhẫn, gật đầu nhanh chóng chạy đi.

Ba Lạc hít sâu một hơi, muốn đem ghen tị phát cuồng ở trong lòng áp chế xuống, nhưng hắn lại xem nhẹ dục vọng muốn giữ lấy Diệp Hoài Tây của chính mình, cũng xem nhẹ uy lực của sự cố chấp nhiều năm của bản thân. Muốn đem cố dục vòng này áp chế xuống nhưng khi nhìn thấy thuốc chích mà hộ vệ cầm ở trên tay, liền hoàn toàn bùng nổ, hắn không quan tâm rống to: “Mỗi người cầm một ống thuốc chích sang đây cho tôi, thấy người liền bắn, hiểu chưa? Không cho phép làm bị thương Diệp Hoài Tây, còn người khác thì không cần quan tâm đến sống chết!”

Hắn ở ngục giam Tinh Hải làm mưa làm gió đã thành thói quen, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn. Mỗi người đều giống như nước lũ chạy tới bên cạnh thùng gỗ, tóm được vài ống thuốc, thuốc chích tới tay, dưới ánh mắt bức bách của Ba Lạc, tiểu đội trưởng nơm nớp lo sợ không thể không dũng cảm tiến tới, từng bước từng bước đi đến trong góc.

Hệ thống của ngục giam Tinh Hải đã bị Diệp Hoài Tây phá hư, tất cả máy theo dõi ở chỗ tối hoàn toàn không thể dùng được. Ba Lạc cũng không thể biết được hai người Diệp Hoài Tây ở trong góc tối rốt cuộc đang làm gì. Khi đến gần góc tối, trong lòng tiểu đổi trưởng lại bắt đầu muốn lui ra, hắn bỗng nhiên sợ, Ba Lạc kêu bọn họ bắt chính là ai?  Là Diệp Hoài Tây mười bảy tuổi năm ấy liền dám một mình tiến vào đánh tan hang ổ của trùng tộc còn có thể đi ra, chiến thần còn trẻ đã thành danh, thiếu tướng kiệt xuất tinh thần lực đủ để khống chế chiến giáp cấp S, chỉ một tiểu đội trưởng mà có thể khiến cho người ta đầu hàng sao.

Ba Lạc đứng ở phía sau tiểu đội trưởng đợi một hồi lâu, phát hiện bước chân của tiểu đội trưởng càng ngày càng chậm, hắn không kiên nhẫn thúc giục nói: “Cậu muốn thử hiệu quả của thuốc chích sao?”

Lời này vừa nói ra, một đám liền nhanh chóng bước tới, khi gần đến chỗ quẹo, trong mắt Ba Lạc liền hừng hực lửa, sắp bắt được rồi!

Khi chân tiểu đội trưởng vừa bước tới góc, một cánh tay cơ giáp liền đâm thẳng vào mặt, trực tiếp đập cho hắn một mặt đầy  máu, tiểu đội trưởng hét thảm một tiếng. Đám người đi theo phía sau hắn sợ tới mức chân tay luống cuống, thuốc chích  trong tay giống như thiên nữ tán hoa bắn xuyên qua hai người, đầy trời hoa vũ đều bị cái lồng phòng ngự rắn chắc ngăn trở rơi trên mặt đất, ‘ba ba ba’ thanh âm thuốc chích nứt ra không dứt ở bên tai.

Ba Lạc không nhìn thấy tình huống ở trong góc, trong lòng thực lo lắng, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Hoài Tây bị bắt, càng muốn nhìn thấy Diệp Hoài Tây bị dục vọng bức chết, tâm lý thỏa mãn vặn vẹo thúc đẩy hắn đi vào trong góc, vừa vào liền nhìn thấy tiểu đội trưởng nằm rạp ở trên mặt đất, tìm đúng góc độ bắn thuốc chích về phía Cố Tử Khung, tình tự của Ba Lạc giống như ngọn lửa được đổ thêm cồn, khoảnh khắc liền bốc cháy dự dội, thế cho nên nhìn hắn có chút giống trò hề.

Cuối cùng thuốc chích cũng không thể chạm vào cơ thể của Cố Tử Khung, bị Diệp Hoài Tây tay mắt lanh lẹ vươn tay đỡ, nội tâm thống khoái của Ba Lạc khi nhìn thấy Cố Tử Khung sắp chết nháy mặt bị ghen tị bao phủ, vẻ mắt hắn hung hãn: “Giết hắn!”

Diệp Hoài Tây tiếp được thuốc chích chỉ cảm thấy tay tê rần trong chớp mắt, nghe thấy thanh âm Ba Lạc, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, câu môi nở nụ cười.

Nụ cười này làm cho Ba Lạc như mất hồn, mỹ nhân cười, khuynh quốc khuynh thành, huống chi người này hắn đã muốn có rất nhiều năm mà vẫn không thể nắm được trong tay, dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy khiến hắn chờ không được người khác động thủ, trực tiếp đoạt đi thuốc chích của một người bên cạnh, đẩy ra mọi người đi lên phía trước, cảm xúc kích động làm cho hai tay hắn hơi phát run, ánh mắt nhắm ngay Diệp Hoài Tây tràn đầy cảm xúc mừng như điên, hắn phải bắt được người này.

Cố chấp của Ba Lạc đối với Diệp Hoài Tây làm cho hắn chỉ nhìn thấy một người, căn bản không rảnh bận tâm chính mình đang lâm vào hiểm cảnh, khi hắn từ trong tinh thần phấn khởi lấy lại tinh thần, bên tai dần dần mới nghe thấy những thanh âm khác, vẻ mặt của hắn có chút mờ mịt, không hiểu được vì sao chỉ trong nháy mắt, mọi người bên người lại lùi lại, trên mặt người của hắn tất cả đều là sợ hãi, trọng miệng lại tranh nhau mà kêu to???

“Chính ủy, chạy mau!”

“Đừng ngây người, chạy mau! Ngài sẽ bị cơ giáp dẫm chết, chính ủy, chạy!”

“Đừng quay đầu lại, chạy, chạy qua bên này!”

…..

Từ trước đến này Ba Lạc không thích nghe lời người khác, người khác không muốn cho hắn quay đầu lại, hắn càng muốn quay đầu lại. Quay đầu lại liền nhìn thấy cơ giáp màu bạc lúc trước biến mất ở trong không trung. Cơ giáp này quả thật có chút tinh xảo, nhưng cũng không gây trở ngại cho nó thoải mái đạp chết người, Ba Lạc đặt mình ở bên chân cơ giáp, trong đầu một lần nữa cảm thấy chính mình cách tử vong rất gần.

“Mau, não pháo vào trái tim cơ giáp.” Tiểu đội trưởng cái khó ló cái không nói.

“Như vậy có khiến chính ủy bị thương hay không.” Có người lo lắng hỏi.

Tiểu đội trưởng liếc mắt người nói chuyện một cái: “Không bắn pháo ngay cả cơ hội sống chính ủy cũng không có!”

Lời này nói ra nghe rất có đạo lý, ngay cả hộ vệ bảo vệ Ba Lạc cũng bị thuyết phục, khiêng lên pháo ly tử đã được cải tạo hướng về phía cơ giáp nổ súng.

Thân thể cơ giáp màu ngân bạch nhanh chóng di động, ở trong không trung lưu lại tàn ảnh hình giọt nước màu bạc, trong nháy mắt đã thoát khỏi trung tâm giữa Ba Lạc cùng tiểu đội trưởng. Không biết có phải Ba Lạc bị lỗi giác hay không, mơ hồ cảm thấy động tác thong thả của cơ giáp giống như hơi dừng một chút, giây tiếp theo hai người ở trong cơ giáp liền xuất hiện, trong tay có thêm mấy vòng cơ giáp, từ trên ca ném vào đám người, rơi xuống đất liền hóa thành quái vật lớn, một đám người sợ tới mức lui về phía sau, bị buộc rời xa khỏi cửa sổ thẳng ngưng tràng.

Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung cũng từng bước từng bước đi tới gần cửa sổ, chỉ cần thời cơ thích hợp, bọn họ có thể tìm được đường sống trong hiểm cảnh.

Ba Lạc tức giận dậm chân, hét lớn: “Người đi ra! Đem thuốc chích đến cho ta! Nếu có người không chịu nghe lệnh, trọng phạt!”

Tiểu đội trưởng cùng những người dưới tay vì muốn bảo vệ mạng sống mà nghe lời nhưng trong lòng có chút  đau khổ, nhưng không thể cãi lời, lại hướng về hai người ở trong góc, bọn họ khẽ cắn môi, một bên tránh né truy đuổi của cơ giáp, một bên lấy thuốc chích ra bắt đầu bắn ra.

Diệp Hoài Tây cảm giác sức lực không bằng lúc trước, hô hấp cũng trầm trọng hơn rất nhiều, thân thể giống như là mang thêm mấy trăm kg, tay chân cũng không thể nâng nổi, trong lòng hắn liền xuất hiện một trần đói khát, máu trong người giống như được đặt trong lửa, vừa nóng vừa khó chịu, ngay cả khi quần áo ma xát vào cơ thể cũng làm cho hắn nhịn không được sinh ra run sợ, cổ nổi da gà từng đợt khó chịu không thể tiêu tan từng đợt phát ra bên ngoài. Trên mặt hắn toàn là mồ hôi, tóc trên trán cũng sớm bị thấm ướt, mắt phượng dần dần mất đi tiêu cự, thân thể cũng dần dần không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cố Tử Khung vẫn chú ý đến Diệp Hoài Tây, trực giác nói cho hắn, thuốc chích mà Ba Lạc cho người bắn ra không phải thứ tốt, khi hắn phát hiện Diệp Hoài Tây khác thường, đại náo đột nhiên hiện lên một suy nghĩ giống như là sấm sét giữa trời quang hắn đoán rằng: thuốc thúc tình?

Mắt thấy Diệp Hoài Tây sẽ gục trên mặt đất, chân dài của Cố Tử Khung liền duỗi ra, đem người ôm vào trong lòng ngực, hành động này trực tiếp kích thích Ba Lạc.

“Mau!  Giết chết hắn cho tôi! Thuốc chích đâu, thuốc chích đâu?! Bắn ra!” thanh âm rống to của Ba Lạc dĩ nhiên bị phá âm, bộ mặt vặn vẹo không giống người.

Bộ dạng này khiến cho những người dưới bị hoảng hốt một trận, cũng không thèm nhắm vào đối phương, mà cứ thế ném ra ngoài.

Trong lòng ngực Cố Tử Khung ôm người, tốc độ tránh né không bằng khi có một mình, tránh trái tránh phải một trận, ánh mắt tập trung không dám nơi lỏng, một giây tiếp theo khi mưa thuốc chích hướng hắn bay tới, xem trình độ dày đặc này, có thể đem Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây bắn thành cái sàng, ở thời điểm chỉ mảnh treo chuông, quỳ long lại xuất hiện, lúc này trực tiếp phá cửa sổ bay ra, bay về phía ánh sáng phương đông vừa mới xuất hiện.