Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 2: Sống lại




Ở tương lai được một tuần, Ám Quang cơ bản hiểu được một chút tình trạng của bản thân. Tỷ như mình đã chết, nhưng hôm nay lại sống lại, trong cơ thể người khác, với thân phận của người khác, gọi tắt là trùng sinh.

Tỷ như thân phận hiện giờ là cậu hai Liên gia, ba là quân nhân, đáng tiếc vài năm trước đã hi sinh, nửa năm sau mẹ cũng tiếp bước, ngay sau đó nguyên chủ của thân xác này xảy ra chuyện. Hiện giờ trên có một anh trai, dưới là một em gái.

Lại tỷ như, thế giới này cách nơi cậu từng sống ba ngàn năm, trải qua đại họa ba ngàn năm trước, nhân loại cơ hồ diệt vong, sau đó tuy vẫn còn một số nhỏ sống sót nhưng vi rút lưu lại trong không khí đã cải tạo cơ thể nhân loại. Nữ nhân so với nam nhân yếu hơn rất nhiều, trận đại họa đó cơ hồ làm nữ giới gặp tai ương ngập đầu, cuối cùng số sống sót có tỉ lệ nam nữ là 8:2, hơn nữa cũng không thể sinh dục. Sinh mệnh nhân loại có hạn, nữ giới không thể sinh dục có nghĩa vô luận thế nào thì nhân loại cũng đang đi tới con đường diệt vong.

Ngay lúc nhân loại tuyệt vọng nhất thì có một loại người mới xuất hiện, trong cơ thể bọn họ có một cơ quan kì quái, có thể sinh dục, hơn nữa không phân biệt nam nữ, những người này sau này được gọi là tự nhiên thể.

Tự nhiên thể xuất hiện làm nhân loại một lần nữa thấy được hi vọng, chính là tự nhiên thể tuy có thể thụ thai nhưng thể chất lại quá yếu ớt, rất dễ tử vong. Cho dù thụ thai cũng không thể lưu trong bụng chờ ngày sinh sản tự nhiên, lúc đứa bé được ba tháng tuổi phải lấy ra đặt vào không gian đặc biệt, được khoa học kỹ thuật nuôi dưỡng. Tuy tự nhiên thể quá yếu nên rất khó dựng dục, nhưng dù sao so với tuyệt vọng vẫn tốt hơn.

Sau đó khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, nhân loại phát minh ra cách để tế bào, t*ng trùng hoặc trừng của nam cùng nữ, hoặc nam nam, nữ nữ kết hợp với nhau bồi dưỡng thành trẻ con, nhưng tỷ lệ sống rất thấp.

Tự nhiên thể mặc dù có thể thụ thai nhưng lại quá khan hiếm quý báu, so với người bình thường thì tỉ lệ là ba phần trăm, tức là trong một trăm người thì chỉ có ba tự nhiên thể.

Nguyên chủ của thân thể này chết thế nào, nhìn đồng hồ trên tay, thực ra là quang não gì đó, cho dù là Ám Quang luôn lạnh nhạt cũng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Từ hai vị bác sĩ kia cầm lại quang não của mình, vọc hai ngày mới miễn cưỡng mò ra cách sử dụng, từ đó biết được trình độ vô liêm sỉ của nguyên chủ.

Liên Kỳ Quang, mười sáu tuổi, đang học năm nhất ở học viện quân sự Thanh Đế, khoa cứu viện chiến trường, nói trắng ra chính là quân y. Tiểu quỷ Liên Kỳ Quang này tính cách yếu đuối hướng nội, không thích giao thiệp, cả ngày cứ đeo bộ mặt âm trầm, hệt như một hồn ma du đãng trong vườn trường. Một tiểu quỷ như vậy tự nhiên không được yêu thích, trong một lần bị bắt nạt, một bạch mã hoàng tử cao lớn anh tuấn từ trên trời giáng xuống cứu giúp, ít ra trong mắt Liên Kỳ Quang là vậy. Từ đó về sau Liên Kỳ Quang vừa gặp đã yêu, một lòng cảm mến, không phải người này thì không chịu gả.

Nhưng đúng lúc này, phụ mẫu xảy ra chuyện, trước lúc qua đời đã nói Liên Kỳ Quang có một vị hôn phu, qua một đoạn thời gian nữa chờ cậu ta đủ mười bảy tuổi đối phương sẽ tới đón. Tiểu quỷ Liên Kỳ Quang vừa nghe thấy tin này thì hỏng mất, khóc sướt mướt chạy đi thổ lộ với bạch mã hoàng tử, kết quả? Kết quả tự nhiên là không thành.

Tiểu quỷ thương tâm muốn chết tuyệt vọng với nhân sinh, cảm thấy chính mình không bao giờ có thể yêu được nữa. Sau đó bị một đám lừa đảo dụ tới khu năm, suýt chút nữa trinh tiết cùng tánh mạng đều không giữ được, may mắn vào thời khắc mấu chốt được cứu, về phần ai cứu, quang não không có bản ghi chép.

Xem xong hết thảy, Ám Quang ngửa đầu nhìn trần nhà thật lâu, cuối cùng mắng một tiếng ‘nhóc ranh ngu xuẩn!’. Nếu là mình thì chắc chắc đã vung đao chém tới, đúng là tính đàn bà mà. Bất quá này không quan trọng, quan trọng là… chính mình rất nhanh sẽ ‘lập gia đình’ đi? Là vậy đi? Vậy đi ! ! ? ?

Bốn mươi lăm năm tận thế chưa hề biết yêu, hiện giờ vừa mở mắt ra đã bị đóng đói mang đi tặng cho người ta? ? Ám Quang ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu vẫn chưa thoát khỏi chấn động.

‘Kít!’ Cửa bị đẩy ra, một nam nhân cao gầy tuấn lãng đi tới, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Ám Quang nằm trên giường. Ám Quang ngẩng đầu, ngây ngô nhìn đối phương, người này, là ai?

“Thu thập một chút rồi đi theo tôi.” Nam nhân lạnh lùng quăng một câu rồi không lên tiếng nữa.

Ám Quang nghiêng đầu, đờ đẫn nhìn đối phương: “Anh, là ai?”

Người nọ hiển nhiên sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Ám Quang cũng trở nên kì dị: “Thật sự không nhớ rõ?”

Gật đầu: “Không nhớ.”

Nhìn ánh mắt ngay thẳng của Ám Quang, nam nhân trầm mặc hồi lâu, chân mày không khỏi nhíu lại: “Liên Dục Thành, anh cả của em.”

Liên Dục Thành? Ám Quang theo thói quen đặt lên mũi, là người anh cả tài giỏi, phẩm chất cao cả sau khi ba mất đã từ bỏ nguyện vọng tiến vào trường quân đội, bắt đầu kinh doanh chăm lo cho hai đứa em?

Nhìn Ám Quang cúi đầu suy tư, con ngươi vốn lạnh như băng thoáng dịu đi: “Đi thôi, về nhà.”

“Nga!” Ngây ngô gật gật đầu, đứng dậy bắt đầu thu thập đồ đạc…

Thu dọn xong mớ hành lý không nhiều lắm, Ám Quang theo Liên Dục Thành rời khỏi bệnh viện. Vừa bước ra ngoài, nhìn thế giới xung quanh, Ám Quang suýt chút nữa không thể suy trì vẻ mặt ngây ngô lạnh nhạt vốn có.

Kiến trúc có hình thù kỳ quái, những thông đạo chi chít đầy trời, hệt như một cái mạng nhện khổng lồ. Lại nhìn lên không trung, một chiếc phi hành khí đang chạy băng băng.

“Đi thôi.” Liên Dục Thành mở cửa xe, theo tầm mắt Ám Quang nhìn qua: “Phi hành khí đang sửa, hôm nay ngồi xe thôi.”

“Tốt.” Vẫn như cũ thờ ơ, tiên quyết là phải xem nhẹ vẻ gượng gạo cứng nhắc.

Theo Liên Dục Thành lên xe, Liên Dục Thành khởi động, xe băng băng lao đi. Ám Quang trong lòng căng thẳng, vô thức túm chặt vạt áo.

“Tang lễ của mẹ đã cử hành rồi, em ngủ gần nửa năm, không thể đưa tiễn bà đoạn đường cuối cùng, hôm nào dành thời gian đi bái tế đi.” Liên Dục Thành vừa lái xe vừa liếc mắt qua nhìn Ám Quang, nhàn nhạt nói.

Cứng ngắc gật gật đầu: “Ừm.”

“Chương trình học của em không thể đuổi kịp nữa, chỉ có thể lưu ban.”

“Ừm.”

“Năm nay Tiêu Tiêu sẽ chuyển tới trường kế bên trường em, mặc dù không cần chiếu cố nhưng cũng đừng để nó bị bắt nạt.” Nói tới đây, hàng mày Liên Dục Thành nhíu chặt.

“Ừm.” Đối mặt với thế giới xa lạ, cái gì cũng không hiểu, Ám Quang chỉ có thể ậm ừ.

‘Liên Kỳ Quang’ khó có dịp ngoan ngoãn như vậy thật sự làm Liên Dục Thành hài lòng, sắc lạnh trong mắt cũng tản đi vài phần.

“Còn Hạ Hầu Thiệu Huyền nữa, nếu không muốn thì cũng không có cách nào, đối mặt với Hạ Hầu gia, anh không có năng lực bảo hộ em.” Lúc nói câu cuối cùng, âm thanh Liên Dục Thành rõ ràng nhẹ hẳn.

Ám Quang khựng một chút, ngẩng đầu: “Hạ Hầu Thiệu Huyền là ai?”

Tay Liên Dục Thành khẽ run: “Vị hôn phu của em.”

“…” Ám Quang.

“Sau khi về nhà liền chuẩn bị đi, một tuần nữa là sinh nhật mười bảy của em, Hạ Hầu gia sẽ mở tiệc, đến lúc đó tuyên bố chuyện hôn sự của hai đứa.” Liên Dục Thành dừng một chút rồi nói tiếp: “Gả vào Hạ Hầu gia, không nói cái khác, ở Lam tinh này có thể tùy ý đi ngang, có Hạ Hầu gia làm chỗ dựa vững chắc, sẽ không ai dám đụng vào em.”

Ám Quang trầm mặc, thấy đối phương không lên tiếng, Liên Dục Thành cũng không mở miệng, nhất thời bầu không khí trong xe không khỏi có chút quỷ dị.

Không biết trải qua bao lâu, Ám Quang chậm rãi ngẩng đầu, thực nghiêm túc nhìn Liên Dục Thành.

“Tôi lấy anh ta về được không?”

Tay Liên Dục Thành run bắn, chiếc xe đảo một cái theo hình chữ S: