Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 447: Anh là của Đồng Kỳ Anh




“Đi gọi người lắp đặt đến, đi về phía bắc tòa nhà bật hai máy tích trữ năng lượng điện lên” Phó Quân Tiêu tiếp tục ra lệnh nói: “Lần sau không được để xảy ra trường hợp cúp điện toàn công ty đột ngột như vậy nữa!”

Lại Minh Ánh lại đáp: “Vâng!” | Chính vừa nãy phía bên cục điện lực không thông báo trước đã ngắt toàn bộ điện của tòa nhà chính, làm tất cả nhân viên trong đó không thể làm việc.

Đồng Kỳ Anh nghe bước chân càng ngày càng gần, lập tức gỡ hai chiếc tai nghe đang đeo xuống cất vào trong túi áo.

Đúng lúc cô đứng dậy mỉm cười xoay người định đi chỗ khác, vừa hay thấy Phó Quân Tiêu đang đi xuống đối diện với mình, bên cạnh đi theo còn có Lạc Minh Ánh.

Lạc Minh Ánh liếc mắt một cái đã thấy Đồng Kỳ Anh, cả người và tâm trí đồng thời ngẩn ra, lo lắng Phó Quân Tiêu không biết là sẽ có phản ứng gì ngoài dự đoán khi gặp Đồng Kỳ Anh không, kết quả là cô ta đã lo thừa rồi.

Ánh mắt Phó Quân Tiêu lãnh đạm đảo qua phía Đồng Kỳ Anh, trực tiếp dừng lại ở phía sau cô.

Sau đó anh tựa như hoàn toàn không quen biết Đồng Kỳ Anh, lướt qua cô trực tiếp tao nhã ung dung đi xuống dưới lầu.

Lúc Lạc Minh Ánh đi qua chỗ Đồng Kỳ Anh, đắc ý liếc nhìn cô một cái sau đó lập tức rảo bước nhanh. đuổi kịp Phó Quân Tiêu. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Đây là lần thứ hai anh coi cô như không khí! Vẫn nhớ lần trước chính là ở sảnh tiệc cưới của Lý Hồng Nghi. Tục ngữ nói, quá tam ba bận, cô có lẽ nên tự mình hiểu lấy đi. Cô và anh đã kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi, cô còn hi vọng xa vời gì ở nơi anh nữa chứ? Là gương vỡ lại lành sao? Hay là cửu biệt tương phùng? Hay tiếp tục tiền duyên đây?

Nếu biết trước lúc sau sẽ như thế này, Đồng Kỳ Anh sẽ không làm loại chuyện này vì anh, một mình | leo hơn hai mươi tầng lầu thật quá ngu ngốc.

Sau khi đóng cửa một mình một thời gian, cô cũng độc lập hoàn thành xong bản thiết kế sân vận động, tới hạn nộp rồi, lần này tới trụ sở tập đoàn Phó Thị cô không còn đem lòng hy vọng điều gì giống như lần trước nữa.

Bởi vì cô biết, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.

Trưởng phòng thiết kế Tôn Lệ Á từ năm mươi trang thiết kế của tất cả nhân viên đã cùng nhau làm tinh chọn ra hai mươi lăm trang, giao cho trợ lý của mình mang đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc để Phó Quân Tiêu xem qua.

Việc tiếp nhận bản thiết kế do Lạc Minh Ánh đảm nhiệm.

Sau khi trợ lý của trưởng phòng thiết kế rời đi, Lạc Minh Ánh lén lút mở một lớp giấy niêm phong dày ra xem trộm, ngay khi tìm được bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh cô ta bèn rút ra ngoài.

Sau khi Phú Quận Tiêu xem xét qua, từ hai mươi tư bản thiết kế có lấy mười lăm bản được thông qua, bảo Lạc Minh Ánh đưa lại cho trưởng phòng thiết kế Tôn Lệ Á để đăng lên mạng cho mọi người bình chọn và bản thiết kế nào có số phiếu chọn cao nhất thì được sử dụng làm bản thiết kế chính cho sân vận động. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Đồng Kỳ Anh không thấy bản thiết kế của mình trong số mười lăm bản được đăng lên mạng, trong | lòng không khỏi thắc mắc.

Mà lúc này, Phó Quân Tiêu như nhớ ra điều gì bèn đứng dậy đi đến phòng thiết kế.

Tổng giám đốc Phó dường như chưa bao giờ tới phòng thiết kế, làm cho tất cả trai lẫn gái trong văn phòng đồng loạt tụm lại khẽ bàn tán, nhất là cánh các chị em phụ nữ, cứ rướn cổ để được nhìn thấy gương mặt anh tuấn của sếp.

“Lần thiết kế sân vận động này Đồng Kỳ Anh có tham gia không?” Đi vào phòng thiết kế, Phó Quân Tiêu không chào hỏi mà vào thẳng luôn vấn đề.

Tôn Lệ Á ở bàn làm việc lập tức đứng dậy, gật đầu nói: “Có, ở trong tập hai mươi lăm bản thiết kế nhưng đáng tiếc anh chọn ra mười lăm bản trong đó không có của Đồng Kỳ Anh

“Bản thiết kế của cô ấy đâu? Mang ra đây cho tôi xem” Phó Quân Tiêu nói tiếp. Tôn Lệ Á hơi cúi đầu, mở máy tính lấy ra bản thiết kế điện tử của Đồng Kỳ Anh.

Sau khi Phó Quân Tiêu xem xong, nghiêm nghị ra lệnh: “Mang bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh đăng | lên mạng đi”.

“Được!” Tôn Lệ Á hiểu ý cười cười, phân công trợ lý đăng bản thiết kế của Đồng Kỳ Anh lên mạng tham gia bình chọn.

“Cô vừa mới nói cô nộp lên tất cả bao nhiêu bản thiết kế được chọn?” Phó Quân Tiêu lại hỏi.

Tôn Lệ Á run sợ một chút, một hồi mới đáp lại: “Hai mươi lăm bản” dừng lại một chút cô lại hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì sao?”.

Phó Quân Tiêu chưa trả lời câu hỏi của Tôn Lệ Á đã rời khỏi văn phòng.

Trở lại bàn làm việc, Lạc Minh Ánh đang pha cho anh một ấm hồng trà. | Lạc Minh Ánh nhìn thấy Phó Quân Tiêu đi vào, lần nào cũng là vẻ tươi cười đón tiếp, huống chi cũng không có người ngoài, vô cùng thân mật gọi một tiếng: “Anh trai”.

| Phó Quân Tiêu nới lỏng cà vạt trên cổ áo, ngồi xuống ghế, nâng chén hồng trà lên nhấp một ngụm, vừa cầm văn kiện trên bàn lên vừa nói: “Cô lần trước không bị điều đi, là Kỳ Anh thỉnh cầu thay cô”

Lạc Minh Anh không hiểu có chuyện gì mà tự nhiên Phú Quận Tiêu mở miệng nhắc tới chuyện này. Sau khi dừng lại một chút mới lúng túng mở miệng, cụp mắt cười nói: “Hóa ra là thế. Vậy anh thay tôi cảm ơn mợ chủ”

“Từ nay về sau bất kể là việc công hay việc tư hãy xưng hô đúng chức vụ công việc. Ngoài ra tôi cũng là anh trai của Đồng Kỳ Anh”

Con mắt Lạc Minh Ánh bỗng khé lóe lên tia sáng, giật mình nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang của Phó Quân Tiêu.

- -------------------