Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 478: Người phụ nữ duy nhất của anh




Thấy cô định hét lên, anh bất đắc dĩ bịt miệng cô lại, bảo cô quay lại giường rồi ép cố vào nhà.

Vốn dĩ tưởng rằng anh trấn áp cô sẽ khiến cô yên lặng, nhưng ai ngờ cô lại hét lên. Để bảo vệ bản thân, anh không thể không cưỡng hôn cô.

Anh không ngờ rằng sau khi cưỡng hôn cô, sự mềm mại thơm mát của cô lại khiến anh có phản ứng sinh lý.

Vì vậy, anh nhất thời mơ hồ, làm theo bản năng của chính mình, sau đó bắt đầu làm bất cứ điều gì anh muốn với cô.

Đối với vấn đề đó, nam giới thực sự có thể tự học mà không cần bất cứ ai chỉ dạy.

Buổi sáng ngày hôm đó khi anh rời đi, anh mới chính thức nhìn thấy cô trông như thế nào. Anh không biết tại sao mình lại động lòng với cô, nhưng trước khi nhìn thấy dáng vẻ thật của cô thì anh đã dành cho cô một tình cảm đặc biệt. Đó là lý do tại sao sau này khi gặp lại, anh lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh không phủ nhận.

Đồng thời, anh không phải là một người đàn ông tùy tiện. Đã chạm vào một người phụ nữ nào, thì anh sẽ chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó.

Tiếp đó là những chuyện đã xảy ra sau này.

Anh nói, cô là cô gái đầu tiên mà anh yêu thích, và cũng là người phụ nữ duy nhất của anh...

Nói cách khác, cô là mối tình đầu của anh cả sao.

Khi suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh đang phân tán, Phó Quân Tiêu đã ôm lấy eo cô, bàn tay to bắt đầu không an phận mà lần mò ra sau lưng cô.

"Kỳ Anh, anh biết, về phương diện tình cảm em luôn thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, anh sẽ cố gắng bổ sung cho em" Phó Quân Tiêu dừng lại, sau đó trầm ngâm nói: "Dù là về mặt tình cảm hay thể xác, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Nhưng mà anh không thể yêu em mà không để ý đến những chuyện khác được."

Anh vẫn còn việc chưa hoàn thành. Chuyện đó có thể xem như là nỗi ám ảnh của anh!

Vì không thể buông bỏ trái tim mình nên mới cố chấp.

Lúc anh yêu cô, anh có thể chiều chuộng cô đến tận xương tủy. Nếu không yêu cô, anh sẽ trở nên tuyệt tình, tàn nhẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác.

Có lẽ, vì si tình mà tuyệt tình.

"Anh cả” Cô đột nhiên muốn thổ lộ điều gì đó: “Thật ra.” Phó Quân Tiêu không cho cô cơ hội nói chuyện, ngẩng đầu lên trực tiếp hôn lên môi cô. Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu...

Chỉ thấy nụ cười ấm áp trong mắt anh, ánh mắt vừa rồi vẫn còn trong veo, phút chốc trở nên vô cùng ám muội...

"Em đi nấu cơm!” Đồng Kỳ Anh bị nụ hôn làm cho choáng váng. Sau khi tỉnh hồn lại, cô chống vai anh muốn đứng dậy.

Phó Quân Tiêu không chịu buông ra, trả lời một cách mơ hồ: "Đừng đi", sau đó hôn lên môi có một lần nữa, siết chặt vòng tay và ôm chặt cô trong vòng tay anh, thở hổn hển mà thì thầm: "Đừng cử động! Để anh ôm em một lát."

ttl

Tuy nhiên, người đàn ông lại không nghe cô, một tay chậm rãi lần lên cổ áo cô, từ từ cởi cúc áo, sau đó đưa tay vào trong vật áo mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Bàn tay to lớn của anh lại giữ lấy cằm cô, hơi hướng mà cô về phía anh, đôi môi nóng bỏng của anh trượt từ dái tai cô lên khóe mắt, rồi đi xuống cổ.

Lúc này, cô có thể cảm nhận được mồ hôi nóng bỏng trên lòng bàn tay anh, lý trí quay trở về, cô cười ngây ngô: "Anh cả, anh đừng quậy nữa! Bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi."

“Không, bây giờ là giờ ăn nhẹ trước bữa ăn” Giọng Phó Quân Tiêu vẫn dễ chịu như trước, nhưng hơi thở có chút rối loạn.

- -------------------